Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1180: Khà Khà, Không Đánh Được

Cùng ngày, Từ Khuyết phá đi sơn động, trực tiếp xuống núi tiến vào Bách Hội Thành.
Hắn vẫn như trước vận dụng Tiên phẩm Ngụy Trang Khôi Lỗi, thay đổi một thân phận mới để vào thành, hắn vốn còn đang suy nghĩ làm thế nào để tuyên bố với bên ngoài là hắn trở về, nhưng không ngờ mới vừa vào thành, hắn đã nghe được rất nhiều lời đồn đại không tốt, đều có quan hệ với Tạc Thiên Bang.
Những việc này không hề khó hỏi thăm, thậm chí đi trên đường, thỉnh thoảng còn có thể nghe người khác nhắc đến.
Từ chuyện Lâm viện trưởng Đỉnh Thiên Thư Viện vài lần tuyên bố, lại tới chấp sự Lý lão của Khí Tông buông lời xem thường, Từ Khuyết đều nghe được rõ ràng, thậm chí còn có người cố ý thêm mắm dặm muối, hình dung Tạc Thiên Bang đến mức không đỡ nổi một đòn.
Từ Khuyết nghe xong liền không vui tại chỗ, vỗ bàn đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cười lạnh rời đi.
Vừa rời đi, ngay cả Bách Hội Thành phủ thành chủ Từ Khuyết cũng lười đi, trực tiếp ra khỏi thành chạy về phía Đỉnh Thiên Thư Viện.
- Đỉnh Thiên Thư Viện công khai khiêu khích, dám nói chỉ cần tới gần thư viện sẽ khiến Tạc Thiên Bang chết không toàn thây? Rất tốt, nhiệt tình mời như vậy, đây là lần thứ nhất thấy, ta quyết định sẽ đi! Còn có Khí Tông, cướp đoạt tiêu chuẩn của ta cũng thôi đi, Hoang Vực kia ta mới lười đi, nhưng lại dám buông lời khiêu khích. . .
Từ Khuyết một đường chạy như bay, trên mặt cười lạnh tâm ý càng băng hàn:
- Lần này ta sẽ để cho các ngươi nhìn, cái gì gọi là phạm người Tạc Thiên Bang, xa đâu cũng giết!
Ầm!
Sau một tiếng phong hỏa lôi bạo ầm vang, Từ Khuyết xuyên qua mây trời, biến mất ở phía chân trời.
Mấy ngày sau, hắn lên mấy lần Truyền Tống Trận, thuận lợi đến bên ngoài Đỉnh Thiên Thư Viện .
Bởi lối vào Hoang Vực đã mở ra, Lâm viện trưởng Đỉnh Thiên Thư Viện tự mình dẫn đội xuất phát, trong thư viện chỉ còn sót lại một tên cường giả Thiên Tiên cảnh cùng với hơn mười Địa Tiên cảnh tọa trấn, còn lại đều là một ít tiên sinh Nhân Tiên cảnh và đệ tử.
Từ Khuyết không lo lắng một chút nào, dù trong này còn có một cường giả Thiên Tiên cảnh, hắn cũng nghênh ngang hạ xuống bên ngoài thư viện.
Nếu đã đến rồi, hắn không có ý định dùng phương thức khiêm tốn đi vào.
- Đứng lại!
Nhưng còn chưa tới lối vào thư viện, trên núi đã truyền đến một tiếng quát chói tai:
- Không có thông hành lệnh của bản thư viện, cấm tự ý lên núi, bằng không đụng vào hộ sơn trận của thư viện ta, sinh tử tự chịu!
- Ha ha, thông hành lệnh? Không có, lão tử là người của Tạc Thiên Bang!
Từ Khuyết kéo căng cổ họng, không chút e dè quát to, đồng thời chân đạp một cái, trực tiếp lướt về phía cửa vào Đỉnh Thiên Thư Viện.
- Cái gì?
Người trấn thủ ở cửa lớn thư viện, sắc mặt đại biến, cả kinh kêu thành tiếng.
Ngay sau đó, người kia liền cười to:
- Tạc Thiên Bang? Các ngươi còn dám xuất hiện, ha ha, lần này các ngươi muốn đi vào, quả thực là nằm mơ, còn nữa, nếu đã đến rồi, vậy ngươi cũng đừng mong còn sống mà rời đi!
Vừa dứt lời, chỉ nghe "Xèo" một tiếng, một vệt sáng đột nhiên xông lên trời cao, nổ tung ra, huy mang bao trùm khắp bốn phía.
Hiển nhiên, đây là tín hiệu cầu viện của Đỉnh Thiên Thư Viện.
Nhưng Từ Khuyết không thèm để ý tới, hắn xông lên phía trước, vừa bay lên vừa lấy ra lợi kiếm, bỗng nhiên chém về phía trước.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, trước mắt Từ Khuyết nhấp nhoáng một mảnh thiểm điện dày đặc lôi đình, ngực chấn động, cánh tay tê dại một hồi, cả người trong nháy mắt bị đánh bay, ngã xuống tại chỗ.
- Ha ha ha, muốn phá hộ sơn trận của Đỉnh Thiên Thư Viện ta, không khỏi quá hão huyền đi?
Gần như cùng lúc đó, một tiếng cười nhạo trêu tức truyền đến.
Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn tới, ở cửa lớn Đỉnh Thiên Thư Viện đã có không ít người, đều đang cười lạnh nhìn Từ Khuyết.
- Hả? Lại còn là Nhân Tiên cảnh sơ kỳ. Ta còn tưởng rằng Tạc Thiên Bang không có Nhân Tiên cảnh chứ.
- Ha ha, Nhân Tiên cảnh thì làm sao, chỉ là rác rưởi ngay cả Nhân Bảng cũng không leo lên được mà thôi.
- Một người một ngựa cũng dám đến Đỉnh Thiên Thư Viện ta, thật sự nghĩ rằng Đỉnh Thiên Thư Viện ta dễ ức hiếp sao?
- Lúc trước thư viện không mở ra hộ sơn trận, mới để cho Tạc Thiên Bang các ngươi xông tới, lần này hộ sơn trận vừa mở ra, các ngươi đến bao nhiêu liền chết bấy nhiêu.
Hơn mười tên đệ tử Đỉnh Thiên Thư Viện, trực tiếp đứng ở cửa lớn kêu gào, thậm chí còn không vội ra tay với Từ Khuyết.
Trong mắt bọn họ, một gia hỏa mới có tu vi Nhân Tiên cảnh sơ kỳ, một thân một mình đến đến Đỉnh Thiên Thư Viện, giống như cua trong rọ, chạy cũng đừng hòng chạy.
Nhưng Từ Khuyết xem thường cười lạnh, lắc lắc đầu:
- Một cái trận rách nát mà thôi, cũng đáng để các ngươi khoe khoang như thế? Thực là buồn cười!.
Nói xong, hắn trực tiếp đạp chân về phía trước, trong đầu thoáng suy nghĩ, gọi ra hệ thống, đồng thời giơ lên chân phải, trầm giọng hét một tiếng:
- Bức Vương Thối!
Ầm!
Một ánh vàng cùng với khí thế bàng bạc, đột nhiên từ trên đùi Từ Khuyết tràn ra.
Một chiêu Bức Vương Thối này, Từ Khuyết không chút keo kiệt dùng tới mười vạn điểm trang bức, uy lực không thể đỡ, kinh thiên động địa.
Mấu chốt hơn chính là Bức Vương Thối không giống với Bức Vương Quyền.
Bức Vương Quyền trọng điểm là giết người, nhưng Bức Vương Thối không chỉ có thể giết người, còn có thể loại bỏ sức mạnh các loại trận pháp cùng cấm chế, quả thực phong tao đến mức không có bằng hữu.
Bây giờ lấy cảnh giới đạo uẩn của Từ Khuyết, Bức Vương Thối mười vạn điểm trang bức này, Bức Vương Quyền mười vạn điểm trang bức năm đó không thể so với, vốn là khác biệt giữa trời và đất.
Hắn đá ra một chân, hư không trực tiếp vặn vẹo, mơ hồ có xu thế hư không bị xé rách, tầng tầng đánh lên trên trận pháp.
"Ầm ầm!"
Trong nháy mắt, một tiếng to lớn vang vọng bên trong, Từ Khuyết một chân đạp phá hộ sơn đại trận của Đỉnh Thiên Thư Viện.
Toàn bộ màn chắn trận pháp nổ tung tại chỗ, vỡ nát thành từng mảnh vỡ, trên không trung hóa thành từng sợi linh khí, biến mất không còn tăm hơi.
Trong khoảnh khắc, toàn trường một mảnh vắng lặng.
Đám đệ tử Đỉnh Thiên Thư Viện đều há hốc mồm, trợn mắt ngoác mồm, ngơ ngác đứng tại chỗ.
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
- Hắn hắn hắn. . . Một chân đạp phá hộ sơn trận của chúng ta?
- Móa nó!
- Hắn CMN lại phá được trận pháp mà ngay cả Thiên Tiên cảnh cũng khó có thể mạnh mẽ phá tan!
Lập tức, mấy tên đệ tử thư viện phản ứng lại cả kinh kêu thành tiếng, tỏ vẻ ngơ ngác.
Nhưng lúc này, Từ Khuyết chân đạp thiểm điện, thân hình biến thành một bóng đen, trong nháy mắt phóng về phía cửa lớn, tay nắm lấy lợi kiếm, chém tới bọn họ.
- Không được, mau lui ra, tên tiểu tử này có thanh kiếm bán phẩm Tiên Khí!
Vài tên đệ tử thư viện hét lớn, nhanh chóng lui lại phía sau.
Nhưng Từ Khuyết mới lười giết bọn họ, một chiêu kiếm kia chỉ là hư chiêu, khi đám đệ tử Đỉnh Thiên Thư Viện gấp rút lui lại, kiếm trong tay Từ Khuyết đã biến đổi, mạnh mẽ bổ về phía trụ đá trên cửa lớn Đỉnh Thiên Thư Viện.
"Vèo! Vèo! Vèo!"
Ánh kiếm lóe lên, đá vụn trên trụ đá bay xuống, rồi một hàng chữ hiện ra:
- Tạc Thiên Bang từng du lịch qua đây.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của đệ tử thư viện, Từ Khuyết không thèm nhìn bọn họ, hắn điều động thiểm điện, trong nháy mắt bay vút vào trong thư viện.
Chỗ này trước đây hắn đã vào một lần, đã sớm thăm dò mọi phương hướng.
Nhưng lần trở lại nơi này, hắn không phải hướng về phía những nữ đệ tử kia, mà lại lướt về phía những kiến trúc đặc trưng kia, phất lên lợi kiếm trong tay, không ngừng lưu lại các kiểu chữ ở phía trên.
- Làm càn! Quỳ xuống cho ta!
Lúc này, từ sân sau thư viện bắn ra mười mấy bóng người, tất cả đều là siêu cấp cường giả Địa Tiên cảnh.
Từ Khuyết kiêu căng đánh vào như vậy, sao có thể không kinh động đến bọn họ.
- Quỳ em gái ngươi, có giỏi thì đến đánh ta đi!
Từ Khuyết hô một câu thô tục, đồng thời không tiếp tục ẩn giấu, trực tiếp vận dụng Phong Hỏa Luân, trong nháy mắt vọt về phía trước.
Hắn tùy ý đám cường giả Địa Tiên cảnh kia truy đuổi, không thèm phản kích, chỉ vừa chạy vừa lưu đủ kiểu chữ ở mỗi một địa phương của Đỉnh Thiên Thư Viện.
- Phạm vào người Tạc Thiên ta, xa đâu cũng giết!
- Tạc Thiên xuất chinh, không còn một ngọn cỏ!
- Tạc Thiên vừa hiện, chỉ còn kim chỉ!
- Đỉnh Thiên Thư Viện là gà bệnh!
- Tạc Thiên Bang dạy ngươi làm người!
. . .
Rất nhanh, đủ kiểu chữ đã chiếm lĩnh hơn một nửa các vách tường cùng mặt đất của Đỉnh Thiên Thư Viện.
- Khốn kiếp, ngươi dừng lại cho ta!
Hơn mười cường giả Địa Tiên cảnh đều tức giận đến hỏng rồi, vừa truy đuổi, vừa tức giận quát.
Nhưng Từ Khuyết không thể dừng lại, một là vì hiện tại hắn đánh không lại nhiều cường giả Địa Tiên cảnh liên thủ như vậy, mấu chốt là trong Đỉnh Thiên Thư Viện còn có một vị cường giả Thiên Tiên cảnh, nếu hắn dừng lại rồi bị đám người kia cuốn lấy, chẳng phải sẽ thành kẻ ngu rồi
"Ầm!"
Một lát sau, Từ Khuyết bắt đầu bấm ra Hỏa Liên, oanh tạc đến tất cả mọi thứ bên trong Đỉnh Thiên Thư Viện.
Đánh người thì nhất định đánh không lại, nhưng luận về phá hoại, Từ Khuyết không sợ ai.
Dưới sự oanh tạc của Hỏa Liên, kiến trúc bên trong Đỉnh Thiên Thư Viện cũng bắt đầu đổ nát, thư viện vốn đẹp như tiên cảnh, lập tức biến thành phế tích khắp nơi bừa bộn.
Đám hoa cỏ đều bị đốt đến không còn một mống, đúng thật là có thể nói là không có một ngọn cỏ.
Nhưng ngay khi Từ Khuyết chuẩn bị thực hiện bước "Chỉ chừa lại kim chỉ" thì một luồng khí tức kinh khủng, bỗng từ trên trời giáng xuống.
- Ồ, Thiên Tiên cảnh đến rồi?
Lúc này sắc mặt Từ Khuyết ngưng lại, nhanh chóng bóp vỡ Thần Hành Độn Tẩu Phù, quát to:
- Ngày hôm nay trước tiên không giết người, cho các ngươi một chút giáo huấn, một ngày nào đó Tạc Thiên Bang ta sẽ xuất một đại đội tới tìm các ngươi thanh toán, cáo từ!
Vừa dứt lời, một bàn tay cực kỳ lớn hiện ra, mang theo lực lượng vô thượng thần uy, đập xuống Từ Khuyết.
Ầm ầm!
Cự chưởng rơi xuống đất, mặt đất bốn phía nhất thời sụp đổ, khí lưu mạnh mẽ tràn ra bốn phía.
Một ít đệ tử Bán Tiên cảnh cùng Nhân Tiên cảnh đều bị sóng khí thổi bay.
Thế nhưng, một chưởng khủng bố của cường giả Thiên Tiên cảnh vừa đến, cuối cùng vẫn thất bại.
Trong chớp mắt khi cự chưởng hạ xuống, Từ Khuyết cũng biến mất tại chỗ, lại trùng hợp bị Thần Hành Độn Tẩu Phù truyền tống đến cửa lớn thư viện.
- Hắc hắc, không đánh được ta, Thiên Tiên cảnh cũng chỉ đến thế.
Từ Khuyết sau khi hạ xuống đất thì cười lớn một tiếng, không quên buông lời trào phúng, sau đó vung tay lên, cuốn biển ở cửa Đỉnh Thiên Thư Viện, rồi lại bóp vỡ thêm một tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù, trực tiếp chạy trốn.
- Vô sỉ, trả lại bảng hiệu thư viện lại cho ta!
Sau một khắc, bên trong thư viện nổ ra một tiếng thét rít gào kinh thiên động địa.
Nhưng Từ Khuyết đã không còn tăm hơi.
Đám đệ tử trong thư viện đều ngơ ngác, nhìn lại thư viện chỉ trong chốc lát đã trở nên bừa bộn khắp nơi, khó có thể tiếp thu sự thực này.
Càng khiến người tức giận hơn chính là, Tạc Thiên Bang bất lương kia còn mang theo bảng hiệu Đính Thiên thư việ bọn họ bỏ chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận