Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 758: Nhanh Để Ta Trang Bức

Có người đưa ra đề nghị, đương nhiên có người động lòng.
Dù sao tiếp tục lưu lại ở động phủ trong mật thất này, bọn họ đều không đi được.
Nhưng nếu như có thể gia nhập vào cái ảo cảnh của Từ Khuyết kia, được Từ Khuyết che chở, vậy bọn họ không cần sợ hãi nữa.
- Không thể, ngàn vạn lần không thể đi vào. Đừng quên ảo cảnh này sẽ dần dần khiến chúng ta mất đi ký ức, cuối cùng phóng đại thất tình lục dục của chúng ta!
Đột nhiên, có người kinh ngạc nói:
- Vạn nhất đến lúc chúng ta mất đi ký ức, đối địch cùng tên kia, chẳng phải sẽ chết càng thảm hơn sao?
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức bình tĩnh lại.
Sau đó, cả người kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.
Đúng nha, vạn nhất đối địch với tên kia, vậy còn không bằng chết bình thường bên trong ảo cảnh nữa.
Bởi vì cái tên kia quá đáng sợ, chớp mắt liền sẽ bị hắn đùa chết.
- Tính toán một chút, không đi vẫn tốt hơn.
Có người bắt đầu đánh trống lui quân.
Có người vẫn đang chần chờ, đang do dự.
Đột nhiên, có người lần nữa kinh ngạc thốt lên:
- Các ngươi mau nhìn, hình ảnh lại thay đổi rồi.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn tới, hình ảnh trên trần nhà đã biến thành ánh sáng màu trắng.
Một lát sau, ánh sáng trắng biến mất, tình cảnh trong hình đã phát sinh biến hóa.
Lần này là mấy tháng sau bên trong ảo cảnh.
Từ Khuyết dựa vào súng lục cùng dao động, cứ thế cùng với Tử Hà tiên tử và tiểu quận chúa ở trong hoàng cung an an ổn ổn sống mấy tháng.
Thái hậu hầu như đã tiếp nhận kết quả như thế này, đồng thời ở bên trong thời gian mấy tháng tiếp xúc này, cái nhìn của nàng đối với thiếu niên vô sỉ này dần dần phát sinh ra biến hóa, thậm chí còn có một chút hảo cảm.
Bởi vì thiếu niên này quá thần kỳ.
Ngăn ngắn trong vòng mấy tháng, hắn dằn vặt ra rất nhiều đồ chơi tốt, ví dụ như có một tấm gương thần kỳ màu đen, bên trong cất giấu rất nhiều người nhỏ, có thể nhìn thấy bọn họ làm cái gì, nghe thấy bọn họ nói cái gì, sau đó mới biết, thì ra cái đó được gọi là TV!
Còn có một cái hộp đen có thể phát ra rất nhiều ca khúc kỳ quái tuyệt vời, đồng thời có thể ghi chép tiếng ca của mình vào, gọi là "Máy ghi âm".
Vật này vừa xuất hiện, lập tức làm Tử Hà tiên tử cùng tiểu quận chúa, kể cả thái hậu đều mê mẩn, ba người không có chuyện gì liền ghi âm tiếng ca của mình, sau đó phát lại cho mình nghe.
Từ Khuyết bởi vậy cố ý ở trong tẩm cung chế tạo một gian phòng cách âm, làm thành phòng hát "Karaoke", mang theo ba người ở bên trong lớn tiếng hát hò.
Tháng ngày trải qua rất điên cuồng, điều này làm cho Từ Khuyết có một lần tưởng rằng mình đã trở lại địa cầu.
Nếu như không phải năng lực có hạn, hắn suýt chút nữa liền muốn thiết lập Internet ở nơi này, làm cái máy vi tính để chơi game.
Nhưng việc không tốt, cuối cùng vẫn xuất hiện.
Thái hậu cuối cũng vẫn là thái hậu, ngăn ngắn thời gian mấy tháng, mặc dù thay đổi cái nhìn đối với Từ Khuyết, sản sinh ra một chút hảo cảm, nhưng nàng vẫn nhớ hoàng nhi cùng quốc gia của mình.
Nàng đưa súng lục cho thợ rèn trong cung đi nghiên cứu chế tạo.
Những thợ rèn này đều là người tài ba, có bản mẫu ở trước mắt, trong thời gian mấy tháng, rốt cục nghiên cứu chế tạo thành công.
Tử duy nhất còn thiếu, chỉ còn lại viên đạn.
Ngày đó, thái hậu tự mình tìm tới Từ Khuyết, mở miệng yêu cầu viên đạn.
Dù sao mấy tháng trước, Từ Khuyết nói chỉ ở mấy ngày sẽ giao đạn cho nàng, bây giờ đã trôi qua mấy tháng, nàng cảm thấy đã là thời điểm ngả bài.
- Ngươi nhất định phải lấy đạn sao?
Từ Khuyết cười tủm tỉm hỏi nàng.
Thái hậu gật đầu:
- Không sai, hơn nữa ngươi cũng yên tâm, ai gia sẽ không qua sông đoạn cầu đâu, các ngươi muốn ở trong hoàng cung bao lâu đều được.
- Ngươi không sợ vật này xuất thế, sẽ làm cho vương gia hoài nghi, cuối cùng ngay cả hoàn thượng cũng hoài nghi?
Từ Khuyết hỏi.
Thái hậu lắc lắc đầu:
- Cho dù sự tình bại lộ, ai gia cũng sẽ bảo vệ các ngươi.
- Được, ngươi nói rồi đấy nhé.
Từ Khuyết cười nói, rất sảng khoái ném viên đạn cho nàng.
Thái hậu sau khi lấy tới tay, lập tức liền rời đi, đi tới phòng chế tạo, giao viên đạn cho một đám thợ rèn.
Thành phần chủ yếu của viên đạn, chính là thuốc nổ.
Ở bên trong quốc gia này, pháo hoa đều có, nhìn thấy thuốc nổ cũng không hề kinh sợ.
Đám thợ rèn tháo dỡ viên đạn ra, lập tức tiến vào trạng thái nghiên cứu.
Mà bên trong thời gian sau này, mấy người Từ Khuyết vẫn tiếp tục sinh hoạt hưởng lạc.
Nhưng Từ Khuyết đã có chút không chờ được, dù cho hắn biết ở nơi này mấy chục năm, cũng chỉ tương đương với nháy mắt ở ngoại giới, nhưng cũng có chút không chịu được loại sinh hoạt khô khan này.
Màn đêm buông xuống, ánh sao lốm đốm đầy trời.
Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử ngồi ở trong đình viện nhìn bầu trời.
- A Tử cô nương, ngươi nói chúng ta còn phải tiếp tục ở đây cho tới khi nào, lúc nào mới có thể phá trận đi ra đây?
Từ Khuyết thở dài nói, cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể nào tìm tới phương pháp phá trận.
- Hả?
Tử Hà tiên tử lại đột nhiên quay đầu lại, có chút ngơ ngác nhìn Từ Khuyết:
- Trận pháp? Trận pháp gì?
Từ Khuyết vừa nghe thấy lời này, trong lòng lập tức hồi hộp một tiếng.
Nên đến trước sau vẫn sẽ đến, ký ức của hắn được hệ thống bảo vệ, nhưng chức năng này của hệ thống, không có cách nào để những người khác sử dụng.
Bây giờ đã vào trận mấy tháng, ký ức của Tử Hà tiên tử cuối cùng đã chậm rãi bị trận pháp xóa mất.
Nàng đã quên mình là một tu sĩ, đã quên những trải nghiệm của nàng, chỉ nhớ thân phận mình là nha hoàn Minh Hương, cùng với những chuyện trải qua cùng Từ Khuyết trong khoảng thời gian này.
Từ Khuyết sau khi im lặng một lát, thở dài ra một hơi, cười nói:
- Không có chuyện gì, ta là hỏi ngươi có muốn tìm thời gian rời khỏi hoàng cung, ra ngoài chơi hay không.
- Như thế được không?
Tử Hà tiên tử lập tức có chút hưng phấn.
Dù sao nếu ở một chỗ quá lâu, ai cũng sẽ chán ngán.
Huống hồ là một nơi như hoàng cung, lạc thú nhiều hơn nữa, cuối cũng cũng không giữ được lòng người.
- Đương nhiên có thể. Ngày mai ta sẽ mang ngươi ra ngoài chơi.
Từ Khuyết cười nói.
Bây giờ Tử Hà tiên tử đã mất đi ký ức cũ, đối với hắn mà nói, có tốt có xấu.
Tốt chính là sau này mình làm việc sẽ dễ dàng hơn, xấu chính là hiện tại mình đã hoàn toàn cô độc.
Ở trong cái thế giới to lớn này, sợ rằng sau này cũng chỉ còn sót lại một mình hắn biết tất cả những thứ này đều là ảo giác, đều là hư vọng.
Nghĩ tới điều này, trong lòng Từ Khuyết không khỏi thầm than:
Phiền muộn a!
Tẻ nhạt a!
Cái ảo cảnh quỷ quái này, thật sự quá tẻ nhạt.
Có thể làm chút chuyện để ta trang bức hay không?
Gatling của ta, xe tăng của ta, hàng không mẫu hạm của ta, đã khát khao khó nhịn rồi.
Thật sự không muốn trải qua loại sinh hoạt giống như cá ướp muối này.
...
Mấy ngày sau, xưởng luyện chế bên kia cuối cùng giấy không gói được lửa.
Tin tức thợ rèn nghiên cứu viên đạn và súng ống vẫn bị bại lộ ra ngoài.
Khoảng thời gian này Tấn vương trôi qua cũng không tốt, con gái của mình bị người bắt đi, kết quả đã qua mấy tháng vẫn không tìm được, giống như không còn tăm tích gì vậy.
Nhưng y cũng thu được một ít tin tức, gần đây cử chỉ của thái hậu ở trong cung rất kỳ quái, thường ở lỳ trong tẩm cung, lại hạ lệnh không cho phép bất kỳ người nào tới gần, hơn nữa mỗi lần đều đến ngự thiện phòng mang đồ ăn đi.
Đêm xuống, nàng lại chuyển đi tới tẩm cung khác ngủ.
Các loại dấu hiệu cho thấy, bên trong Thanh Tâm Cung của thái hậu có người khác ở.
Vương gia mang nghi ngờ trong lòng, rốt cục phái người đi tìm hiểu, kết quả lại thăm dò ra phòng luyện chế đang nghiên cứu chế tạo binh khí mới, hơn nữa còn dùng rất nhiều hỏa dược.
Tin tức lập tức được y bẩm báo đến chỗ hoàng đế, hai người tự mình chạy tới phòng luyện chế, sau khi chứng kiến được chồng súng lục và viên đạn, rốt cục không có cách nào bình tĩnh.
Đặc biệt là vương gia, lập tức biến sắc tại chỗ.
Bởi vì dựa theo quản gia của y miêu tả, tên thư đồng bắt quận chúa đi kia đã từng dùng qua loại binh khí tương tự, chỉ có điều vật kia lớn hơn thứ này nhiều.
Hai người rời khỏi phòng chế tạo, trở lại trong thư phòng của hoàng đế, cả hai đều tỏ vẻ nghiêm túc, im lặng không nói gì.
Đến thời điểm như thế này, dù cho là người ngu cũng đã đoán được điều gì xảy ra.
Một lát sau, vương gia rốt cục không nhịn được mở miệng:
- Hoàng thượng, chuyện bây giờ đã rất rõ ràng, người ở trong tẩm cung của thái hậu chính là tên thư đồng kia...
- Câm miệng!
Hoàng đế lúc này trừng lớn con ngươi, khí thế phi phàm quát vương gia, ngăn cản y nói tiếp.
Trong lòng vương gia tức giận vô cùng, nhưng cũng không dám ở trước mặt thánh thượng làm xằng bậy, trực tiếp cúi đầu.
Mấy hơi thở sau, hoàng đế mới dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói:
- Tai vách mạch rừng, việc này không nên lộ liễu, nhưng ngươi yên tâm, việc của tiểu quận chúa, trẫm nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.
- Đa tạ hoàng thượng.
Vương gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao việc này quan hệ tới sự trong sạch của thái hậu, y chỉ sợ hoàng thượng vì bảo vệ thái hậu mà không tha cho nữ nhi của mình
- Vương gia, ngươi có ý kiến gì đối với những binh khí kia không?
Lúc này, hoàng đế đột nhiên có thâm ý nhìn về phía vương gia hỏi.
Vương gia sững sờ, tựa hồ ý thức được cái gì, kinh ngạc nói:
- Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi muốn...
- Không sai, bây giờ ngoại bang từ từ mạnh mẽ, khó có thể trấn áp. Nếu có vật ấy, đối với binh mã của trẫm mà nói đúng là như hổ thêm cánh, giống như được thần giúp. Trẫm phải hoàn thành đại nghiệp nhất thống thiên hạ!
Hoàng đế cười lạnh, trong tròng mắt tràn đầy dã tâm và hưng phấn.
- Chúc mừng hoàng thượng.
Vương gia cũng không khỏi trở nên kích động, y từ lâu đã ý thức được, loại vũ khí kia phi phàm đến cỡ nào.
- Nhưng trước đó, trẫm cần ngươi hoàn thành một chuyện, cũng là giúp ngươi có cơ hội giết kẻ thù.
Lúc này, hoàng đế mở miệng lần nữa, trong tròng mắt xẹt qua một tia khí lạnh, lạnh giọng nói ra:
- Nếu tặc nhân này có binh khí thần uy như thế, đương nhiên không thể để cho hắn truyền đi, ngươi đi sắp xếp một ngàn tên tử sĩ, phân phối súng ống cùng đạn dược cho bọn họ, đến giờ tý đến Thanh Tâm Cung trừ khử tặc nhân kia đi. Nhớ kỹ, việc này tạm thời không nên kinh động tới thái hậu.
- Tuân lệnh! Đa tạ hoàng thượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận