Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 892: Ta Phải Về Nhà

Bên trong khu vực hơn mười vị lão tổ Thiên Nhân tộc Đại Thừa kỳ tối đỉnh liên thủ bày xuống phong ấn.
Địa phương này dính đầy máu tươi bọn họ, ngoài ra còn có mấy chục thi thể Phệ Thiên Ma Văn bị bọn họ giết chết.
Nhưng giờ khắc này, nơi này lại bắt đầu rực rỡ hồng quang.
Điểm giới hạn vốn bị ẩn giấu đi, nhưng sau khi bị máu tươi của đám lão tổ Thiên Nhân tộc nhuộm dần, lại hiện ra hoa văn, toả ra khí tức hư không, thỉnh thoảng còn khiến mặt đất khẽ vặn vẹo.
Từ Khuyết thậm chí còn gọi ra hệ thống, tiến hành giám định, cuối cùng được kết quả đúng như hắn suy đoán, đây quả thật là chính là vị trí cuối cùng trong tấm bản đồ Trương Thiên Đạo chỉ dẫn.
Là nơi để sử dụng Phá Không Phù.
Husky nói không sai, chỗ này cũng có thể là mấu chốt để đi về Tiên giới, chỉ cần có Phá Không Phù là có thể bước lên thế giới kia.
Nhưng hiện tại Từ Khuyết căn bản không muốn đi tới Tiên giới, đầu tiên là hắn không tưởng tượng ra được cảnh tượng trên Tiên giới, nói không chừng Phá Không Phù cũng không có cách nào sử dụng.
Thứ hai là hiện tại hắn rất muốn quay về Địa Cầu một chuyến, giải quyết xong lo lắng trong lòng và những chuyện kiếp trước.
Hắn phải đi về, điều tra rõ ràng năm đó mình có phải chết vì một âm mưu hay không.
Hắn phải đi về, xem em gái Từ Phỉ Phỉ bây giờ của hắn có sống tốt hay không, ăn đủ ngon, mặc đủ ấm hay không.
Hắn phải đi về, để tất cả mọi người đều biết, Từ Khuyết hắn đã trở về!
- Ta phải về nhà!
Từ Khuyết đứng trước điểm giao giới hư không đó, song quyền nắm chặt, trong lòng kiên quyết nói.
- Tiểu tử, nhanh, có thể xuất phát rồi. Bản thần tôn muốn đi mua lại một con đường quán ăn!
Lúc này, Husky tỏ vẻ hưng phấn giục loạn, đã không thể chờ đợi được nữa.
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Vẫn chưa thể đi.
Hắn đã từng đáp ứng muốn dẫn Liễu Tĩnh Ngưng cùng với mấy người Nhã phu nhân cùng trở lại, dẫn các nàng đi xem Địa Cầu, gặp mặt Từ Phỉ Phỉ, vì thế hiện tại chưa phải thời điểm khởi hành.
- À? Không thể đi thì chúng ta còn có thể đi đâu? Ở nơi này đợi rất tẻ nhạt.
Husky nhất thời nghiêm mặt nói.
- Gấp cái gì, trước hết nghĩ biện pháp về tứ đại châu một chuyến, lần sau tới cũng được mà.
Từ Khuyết quay đầu về phía Husky cười nói.
Husky không khỏi trợn tròn mắt:
- Về tứ đại châu? Tiểu tử, vậy thì trước tiên ngươi cần phải nghĩ cách làm thế nào để phá tan tầng phong ấn hư không này đi. Với thực lực của chúng ta, không có cách nào đi ra ngoài.
- Hả?
Lúc này Từ Khuyết mới phản ứng được, khu vực này đã bị mấy chục tên lão tổ Thiên Nhân tộc Đại Thừa kỳ đỉnh phong phong ấn, ngay cả Thần Hành Độn Tẩu Phù cũng không thể xuyên qua.
Nhưng đây cũng không phải vấn đề lớn gì, dù sao hắn còn có 3 tấm Thiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù có thể sử dụng.
Chỉ có điều là sau khi đi ra ngoài, rời khỏi Đăng Tiên Lộ, nhưng vẫn ở trong Huyền Chân đại lục.
Trừ phi Tằng Đại Phật Gia thành công đột phá ràng buộc, đạt đến Tiên Nhân Cảnh, mới có thể phá đi gông xiềng giữa Huyền Chân đại lục và tứ đại châu, đưa bọn họ trở lại.
Nhưng thời gian để Tằng Đại Phật Gia tu luyện và chuẩn bị, sợ rằng chí ít cũng cần đến hai ba năm đi.
- Không ổn rồi.
Từ Khuyết không khỏi lắc đầu.
Hai ba năm đối với phần lớn tu tiên giả, đặc biệt là Tằng Đại Phật Gia đã đạt tới cảnh giới kia, không khác gì hai, ba ngày cả.
Từ Khuyết đương nhiên cũng chờ được, nhưng hắn sợ người trên địa cầu không chờ nổi.
Lần trước dùng điện thoại di động để lên mạng ở Địa Cầu, vẫn không liên lạc được với Từ Phỉ Phỉ, hắn luôn có chút lo lắng, một lòng chỉ muốn về, không muốn kiên trì đợi thêm hai ba năm.
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn trở về, sợ là không có thời gian về tứ đại châu nữa.
Lúc này, Khương Hồng Nhan lại đột nhiên nhẹ giọng nói:
- Chỉ sợ hiện tại chúng ta lập tức khởi hành, từ Huyền Chân đại lục đi về tứ đại châu, lại từ tứ đại châu đi tới đây, chí ít cũng cần tới một năm! Đến lúc đó, lối vào Tiên Lộ đã đóng lại, chúng ta không có cách nào đi vào.
- Chuyện này...
Từ Khuyết thoáng nhíu mày, sau đó lại khẽ gật đầu.
Khương Hồng Nhan nói không sai, Huyền Chân đại lục và tứ đại châu cách nhau quá xa, dù hiện tại lập tức khởi hành, một lần du chuyển đi về cũng tốn không ít thời gian.
Đến lúc đó lối vào Đăng Tiên Lộ đã đóng, vậy thì không đi được nữa rồi.
- Thôi, đã như vậy, hiện tại chúng ta lên đường đi.
Từ Khuyết rất nhanh chóng lựa chọn.
Lần này có cơ hội về Địa Cầu, hắn nhất định phải nắm chắc, không muốn phải đợi thêm.
Còn việc mang theo mấy người Liễu Tĩnh Ngưng trở lại, tương lai nhất định còn có cơ hội, chỉ cần thăng cấp hệ thống đến phiên bản 10.0, lấy được Phá Không Phù là có thể rời đi.
Quá trình này, nhiều lắm thì năm, sáu năm là có thể đạt thành.
Thời gian năm sáu năm này, mấy người Liễu Tĩnh Ngưng chờ nổi, nhưng người trên Địa Cầu lại không chờ nổi.
Vì thế Từ Khuyết quyết định hiện tại sẽ khởi hành, không muốn dây dưa dài dòng.
"Vèo!"
Lúc này, hắn lấy ra một tấm Phá Không Phù, cũng gọi ra hệ thống. Tình thần nói chuyện với cùng hệ thống:
- Hệ thống, giúp ta thôi động Phá Không Phù, ta phải về Địa Cầu.
Ding, thao tác Phá Không Phù tương đối phức tạp, cần tiêu hao 50 ngàn điểm điểm trang bức phí ủy thác, có mở công năng ủy thác hay không?
Hệ thống nhanh chóng thông báo.
- Không thành vấn đề, ca hiện tại không thiếu tiền, cho ngươi 60 ngàn điểm điểm trang bức, 50 ngàn phí ủy thác, 10 ngàn là tiền boa cho ngươi!
Từ Khuyết không cần suy nghĩ, trực tiếp gật đầu đáp ứng, còn tiện thể phá sản một hồi.
Hệ thống nhất thời trầm mặc nửa ngày, mới đáp lại.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức thành công, thu được 10 ngàn điểm điểm trang bức!
Ding, kí chủ lần thứ nhất khen thưởng hệ thống, thu được thành tựu "Phá gia chi tử cấp độ nhập môn", đặc biệt khen thưởng 100 ngàn điểm điểm trang bức!
...
CMN!
Tình huống thế nào?
Từ Khuyết nhất thời trừng lớn hai mắt, có chút mắt choáng váng.
Khen thưởng chút tiền boa mà thôi? Lại kiếm được 11 vạn điểm điểm trang bức?
Hệ thống gian thương này lại đổi tính?
Ôi a!
Lần trang bức này cũng quá thú vụ rồi!
Thế nhưng, bản bức thánh là ai?
Thưởng tiền boa cho ngươi, ngươi phải ngoan ngõa nhận lấy, dựa vào cái gì còn đưa tới càng nhiều, là xem thường bản bức thánh sao?
- Ta nhổ vào, hệ thống, 11 vạn điểm điểm trang bức này ngươi thu hồi lại cho ta, ta con mẹ nó không muốn, Từ Khuyết ta không gánh nổi.
Từ Khuyết hô lên với hệ thống hô.
Hệ thống trong nháy mắt lại rơi vào trầm mặc, sau đó lâp tức đáp lại nói:
Ding, kí chủ thật trâu bò! Hệ thống đã thay ngài tự động thủ tiêu khen thưởng!
- Ê ê ê, chờ chút, hệ thống ngươi làm sao lại như vậy? Có còn một chút nguyên tắc và mấu chốt hay không? Ta nói không muốn khen thưởng, ngươi liền thật sự lấy lại? Móa, ngươi quay lại cho ta, quay lại, 11 vạn điểm điểm trang bức, một chút ngươi cũng đừng hòng thiếu!
Cuối cùng, sau khi bị Từ Khuyết vô sỉ dính chặt quấn lấy, hệ thống vẫn trả 11 vạn điểm điểm trang bức, cũng nhân tiện đưa ra một đánh giá mới "Kí chủ ngươi không biết xấu hổ".
Từ Khuyết không thèm để ý.
Không biết xấu hổ thì sao? Từ Khuyết ta là loại người dựa vào mặt ăn cơm sao?
"Ầm!"
Lúc này, Phá Không Phù mà Từ Khuyết ủy thác hệ thống thôi động, từ trong tay hắn lướt ra, nổi bồng bềnh giữa không trung, xuất hiện hà huy hừng hực.
Bốn phía bắt đầu dâng lên từng tầng gió lốc, đất đá trên mặt đất cũng bay lên, bụi mù trời, gió lóc thổi quần áo Từ Khuyết đến mức bay vù vù.
- Tiểu cô nương, mau tới đây!
Từ Khuyết vội vàng xoay người hô.
Khương Hồng Nhan lập tức bước tới, ngọc thủ vô cùng tự nhiên khoát cánh tay Từ Khuyết, trên dung nhan tuyệt mỹ, nở một nụ cười bình tĩnh.
Nàng không biết tiếp theo sẽ đi tới đâu, nhưng chỉ cần có Từ Khuyết cùng đi, nàng chưa từng lo lắng phía trước sẽ có cái gì.
- Móa, tiểu tử ngươi tại sao không gọi bản thần tôn?
Husky lúc này cũng hùng hục chạy tới, một mặt không phục nói.
Từ Khuyết cười nhẹ:
- Ngươi không cần gọi cũng sẽ chạy lại.
- Ta kháo, đó là bởi vì bản thần tôn cơ trí hơn người. Đúng rồi tiểu tử, thương lượng chút chuyện đi.
Husky nói, ghé đầu tới gần, hai mắt chớp chớp nói.
Từ Khuyết trợn tròn mắt:
- Nói.
- Được, chính là sau này khi ngươi tự xưng là "không biết điều", nhớ phải tiện thể giới thiệu tên giả của bản thần tôn là "không biết sợ".
- Khục! CMN, như ngươi mà còn "không biết sợ" à? Ta nhổ vào, ngươi phải gọi là "không có liêm sỉ"!
- Đậu xanh, mẹ nó, tiểu tử ngươi có ý gì? Bản thần tôn dựa vào cái gì mà không thể gọi "không biết sợ"?
- Bởi vì ngươi xấu.
Ầm!
Cuối cùng, trong tiếng cãi nhau giữa Từ Khuyết và Husky, Phá Không Phù trên không trung cuối cùng cũng nổ tung.
Một vầng ánh sáng thánh khiết chiếu ra, biến thành một luồng lực lượng hư không mạnh mẽ, bao trùm toàn bộ giao giới điểm hư không.
Giống như một chiếc chìa khóa, bắt đầu chuyển động cửa lớn.
Toàn bộ huy mang giữa hư không giao giới điểm bắt đầu phân tán, mở ra một con đường vô hình, vèo một tiếng, trong nháy mắt trực tiếp nuốt đám người Từ Khuyết vào.
...
Xung quanh khu vực này lập tức trở nên yên lặng, không còn một bóng người.
Lúc này, trên mặt đất có một thi hài Phệ Thiên Ma Văn, đột nhiên nhẹ nhàng lay động một chút.
Vèo!
Ngay sau đó, một tia ánh sáng đỏ từ bên trong bắn nhanh ra, sau khi bay loạn trên không trung một vòng rồi đột nhiên hừng hực lên, bỗng nhiên đánh về mặt đất.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, mặt đất trực tiếp đổ nát, đất đá nát thành bột bịn bay lên, hình thành một hang động to lớn.
Nhưng hồng mang kia vẫn không có dừng lại, trái lại thả ra ánh sáng to lớn hơn, trực tiếp từ hang động đẩy ra ba cỗ quan tài đồng, rồi hướng tới hư không giao giới điểm sắp đóng kia phóng đi, biến mất không còn tăm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận