Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 634: Phương Pháp Bù Đắp Đạo Uẩn

Bổ Thiên Thuật?
Sắc mặt Từ Khuyết nhất thời thay đổi.
Dựa theo hiểu biết kiếp trước của hắn, Bổ Thiên Thuật chính là một loại bí pháp có thể đền bù tiếc nuối, nói một cách đơn giản chính là có thể cho người ta có cơ hội hối hận một lần.
Nhưng loại bí pháp này, thật sự tồn tại sao? Ngay cả cửa hàng hệ thống cũng không bán, hiển nhiên loại pháp quyết này có cấp bậc rất cao, ít nhất là không phải trước mắt hắn có thể với tới.
Hơn nữa nếu Thiên Cơ Các có loại pháp quyết này, không phải đã sớm trở thành vô địch rồi sao?
Từ Khuyết đột nhiên hiểu rõ, khôi phục lại vẻ hờ hững, bấn Thiên Cơ Các có Bổ Thiên Thuật hay không, hắn không thể ôm kỳ vọng quá lớn.
- Quả nhiên là ta không đoán sai, lai lịch của ngươi rất thần bí, đã nghe nói qua Bổ Thiên Thuật, nói vậy ngươi cũng hiểu rõ chỗ huyền diệu của loại phá quyết này.
Từ vẻ mặt biến hóa của Từ Khuyết, dường như Hàn Oánh nhìn ra gì đó, lại mở miệng truyền âm.
- Nói thật, ta không biết Bổ Thiên Thuật gì cả, chỉ là từng thấy trên một số sách vở, có thể không phải Bổ Thiên Thuật trong miệng ngươi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu.
Cho dù Bổ Thiên Thuật thật sự tồn tại, hơn nữa còn là Bổ Thiên Thuật mà hắn hiểu biết, thì vẫn thể trợ giúp hắn bù đắp đạo uẩn.
Bổ Thiên Thuật có thể cho người ta một cơ hội hối hận, nhưng thời gian để trở lại sửa chữa sai lầm vô cùng ngắn ngủi.
Nói một ví dụ, nếu hiện tại ngươi không cẩn thận bị thương, dùng Bổ Thiên Thuật, lập tức có thể trở lại trạng thái lúc trước khi bị thương, rồi tránh khỏi bị thương.
Đương nhiên, thậm chí có khả năng trước khi bỏ mình, trong nháy mắt triển khai Bổ Thiên Thuật, cũng có khả năng tránh thoát một lần tử vong.
Đây chính là cơ hội hối hận.
Thế nhưng không có đạo uẩn, đây là từ khi vừa bắt đầu đã phạm sai lầm, Bổ Thiên Thuật có thể trở lại thời điểm xa như vậy sao? Thế thì hi vọng rất nhỏ bé.
- Kỳ thực ta cũng không biết Bổ Thiên là cái gì, thậm chí khắp thiên hạ cũng không có người rõ, nhưng khi sư phụ ta còn trẻ, từng nhìn thoáng qua Bổ Thiên Thuật một chút, chỉ chứng kiến một chút như thế, bây giờ người mới có thực lực như ngày hôm nay.
Hàn Oánh tiếp tục nói, ánh mắt cẩn thận nhìn Từ Khuyết, tựa hồ như muốn từ vẻ mặt hắn nhìn ra nhiều điều hơn.
Nhưng lần này Từ Khuyết lại vô cùng bình tĩnh, lắc đầu nói ra:
- Ta cũng không biết Bổ Thiên Thuật là thứ gì, nhưng ta biết rõ, dù có Bổ Thiên Thuật hoàn chỉnh, khẳng định cũng không giúp được ta.
- Không, ta xác định có biện pháp, có thể cho ngươi nắm giữ đạo uẩn.
Lần này, Hàn Oánh khẳng định như chém đinh chặt sắt.
Từ Khuyết ngẩn ra, lông mày nhíu lại:
- Ngươi nói một chút xem!
Hàn Oánh nở nụ cười, truyền Âm:
- Tiền đề là, ngươi phải đi với ta tới Thiên Cơ Các một chuyến, nói cho chúng ta biết Bổ Thiên Thuật mà ngươi biết, rốt cuộc là cái gì.
- Chỉ như thế? Rất đơn giản. Ta hiện tại có thể nói cho ngươi, nên không cần phải đặc biệt tới Thiên Cơ Các của các ngươi một chuyến/
Từ Khuyết nhún nhún vai, có chút không rõ.
- Không, ngươi đến trước mặt sư phụ ta rồi nói, lúc đó chúng ta mới có thể biết ngươi có phải đang gạt chúng ta hay không.
Hàn Oánh cười nhạt nói.
Trải qua ngày này, nàng đã hiểu rõ, lời nói của Từ Khuyết luôn thật giả căn đan xen, bản không phân biệt được.
Trừ phi đi tới trước mặt sư phụ nàng thì mới có thể biết được rốt cuộc có bao nhiêu lời thật/
Hơn nữa nàng muốn Từ Khuyết đi Thiên Cơ Các, cũng không hoàn toàn vì Bổ Thiên Thuật, nguyên nhân chân chính là muốn để sư phụ nàng ra tay, xem lai lịch của Từ Khuyết, như vậy mới có thể biết những pháp quyết trên người hắn từ đâu mà đến.
- Hừ, không đi!
Nhưng Từ Khuyết lại không chút nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối Hàn Oánh, rồi xoay người rời đi.
Đùa giỡn, đi Thiên Cơ Các? Ngươi nói đi thì ta phải đi? Mặt mũi của bản bức vương có còn không?
Lại nói, từ lời nói Hàn Oánh, hắn hiểu là do Bổ Thiên Thuật mà mình biết, khẳng định không giống với Thiên Cơ lão nhân biết.
Mình biết Bổ Thiên Thuật là để bù đắp tiếc nuối, còn Thiên Cơ lão nhân chỉ liếc mắt nhìn, đã có thể nắm giữ bói toán thuật huyền diệu như vậy, vì thế thứ mà hai người biết căn bản không phải cùng một vật.
- Lẽ nào ngươi không muốn bù đắp đạo uẩn sao?
Hàn Oánh kinh ngạc nói.
Nàng không ngờ Từ Khuyết lại từ chối thẳng thắn như vậy, người bình thường nếu như biết có phương pháp bù đắp đạo uẩn, nhất định sẽ liều lĩnh đánh đổi để đi tìm, thế mà tên tiểu tử này lại không theo lẽ thường, một lời không hợp liền từ chối.
- Ta muốn bù, nhưng ta biết thứ mà các ngươi gọi là biện pháp, khẳng định là vô căn cứ, hơn nữa ta cũng không muốn đi tới Thiên Cơ Các.
Từ Khuyết truyền âm nói rồi trực tiếp đi xuống Thanh Đồng Cổ Điện.
Liễu Tĩnh Ngưng đã sớm nói, thế gian này không có ai có thể thành công bù đắp đạo uẩn, không phải là không có năng lực, mà là căn bản không có bất kỳ phương pháp nào, nếu như Thiên Cơ Các thật sự có, sớm đã bị thế nhân nhòm ngó.
Không đúng, nếu Thiên Cơ Các thật sự có phương pháp này, sao Hàn Oánh dám nói ra? Chẳng lẽ nàng không sợ mình tiết lộ ra ngoài, mang đến phiền phức cho Thiên Cơ Các sao?
Cho nên nói, bánh từ trên trời rơi xuống thì không thể tin.
...
Nhìn Từ Khuyết đi xuống Cổ Điện, lông mày Hàn Oánh hơi nhăn lại, không nói gì thêm nữa, bởi vì cái gọi là biện pháp mà nàng nói, đúng là vô căn cứ, không ai có thể thành công.
- Vừa xảy ra chuyện gì? Có người còn dám tìm ngươi?
Liễu Tĩnh Ngưng đi theo bên cạnh Từ Khuyết, đã chú ý tới khi nãy hắn truyền âm với người khác, nghi hoặc hỏi.
Từ Khuyết nở nụ cười, đem nội dung vừa nãy trao đổi với Hàn Oánh nói cho Liễu Tĩnh Ngưng.
Liễu Tĩnh Ngưng nghe xong thì ngẩn ra, vẻ mặt cổ quái nói:
- Ngươi sai rồi, Thiên Cơ Các đúng là có biện pháp bù đắp đạo uẩn.
- Cái gì?
Từ Khuyết nhất thời há hốc mồm.
Chẳng lẽ mình trang bức không được ngược lại bị ngốc, tự cho là thông minh?
- Không đúng, lúc trước không phải ngươi đã nói căn bản là không có cách nào sao?
Hắn ngạc nhiên nói.
Liễu Tĩnh Ngưng nở nụ cười:
- Đó là bởi vì, biện pháp của Thiên Cơ Các kia ta cũng biết, hơn nữa biện pháp này căn bản không thể thành công, chỉ là vọng tưởng mà thôi, có khác gì không có cách đâu.
- Hô, vậy còn được.
Từ Khuyết thở phào nhẹ nhõm.
- Đây không phải là tin tức tốt đâu. Sao ngươi lại có dáng vẻ như trút được gánh nặng thế?
Liễu Tĩnh Ngưng kinh ngạc nói.
- Chí ít chứng minh không phải ta tự cho là thông minh, đến đến đến, nói xem Thiên Cơ Các bọn họ có biện pháp gì?
Từ Khuyết rất hứng thú hỏi.
Liễu Tĩnh Ngưng trầm mặc một chút, những lắc đầu nói:
- Cái gọi là biện pháp, thật sự không thể làm, năm đó có người đến Thiên Cơ Các tìm Thiên Cơ lão nhân để tìm phương pháp tu bổ đạo uẩn, nhưng Thiên Cơ Các đóng cửa không gặp, bởi vì căn bản không có cách nào. Nhưng người kia quỳ gối bên ngoài Thiên Cơ Các bảy bảy bốn mươi chín ngày, kiên quyết không chịu rời đi. Đêm đó Thiên Cơ lão nhân say rượu nói đùa, nói trừ phi là tự phế tu vi, trở thành phàm nhân, lĩnh ngộ Đại Đạo, mới có thể thành công, được gọi là phá rồi xây lại.
- Tự phế tu vi, phá rồi xây lại?
Từ Khuyết cả kinh, hắn thậy biện pháp này, dường như thật sự có thể nha.
Dường như cảm thấy được Từ Khuyết nóng lòng muốn thử, Liễu Tĩnh Ngưng lập tức nói:
- Tiểu tử, ngươi chớ làm loạn! Tự phế tu vi chỉ có một biện pháp, chính là phá huỷ Đan Điền, đến lúc đó linh căn nhất định cũng bị hủy, đời này sẽ không còn hi vọng tu luyện nữa đâu! Hơn nữa ngươi đừng quên, hiện tại ngươi là kẻ địch với toàn bộ Đông Hoang, có vô số người nhìn chằm chằm vào ngươi, nếu ngươi tự phế tu vi, không có ai có thể bảo vệ được ngươi!
- Ta biết!
Từ Khuyết gật gật đầu, nhưng trong lòng đã không nhẫn nại được nữa.
Tự phế tu vi sẽ mất đi linh căn?
Nếu là người khác thì đúng là cần lo lắng chuyện này, nhưng hắn thì không nhất thiết.
Hắn nhớ lúc đầu toàn bộ linh căn của hắn đều bị rút đi, còn không phãi vẫn được hệ thống bù lại sao, bây giờ làm một lần nữa, có gì sợ?
Nhưng có một chuyện Liễu Tĩnh Ngưng nói rất đúng.
Hiện tại đúng là hắn rất khó sống ở Đông Hoang, nếu như tự phế tu vi, thì không khác gì tự sát, dù cho có nhiều Thần Hành Độn Tẩu Phù hơn nữa, cũng không thể khống chế được hướng đi như hiện tại.
- Tiểu tử, không phải ngươi thật sự đang suy nghĩ biện pháp kia chứ?
Liễu Tĩnh Ngưng nhìn chằm chằm Từ Khuyết, cau mày hỏi.
Người khác nàng không lo lắng, nhưng Từ Khuyết xưa nay làm việc không theo lẽ thường, nàng đúng là sợ Từ Khuyết sẽ nghĩ không thông, chạy đi thử nghiệm biện pháp kia.
- Đương nhiên không rồi, làm sao ta có thể làm loại chuyện thiếu não này?
Từ Khuyết không biểu hiện gì nói.
Chí ít khi không bảo đảm mình có thể an toàn trùng tu, hắn khẳng định không thể tự phế tu vi.
Liễu Tĩnh Ngưng cười gượng một chút, ý tứ không cần nói cũng biết, người khác chắc chắn sẽ không làm chuyện loại này, nhưng ngươi thì không nhất định.
Từ Khuyết cũng lười nhiều lời, cả người lại nhìn lên phía trên không, chuẩn bị thử xem có thể tiến vào Cổ Điện hay không.
Nhưng tình huống vẫn không có gì thay đổi, cho dù lối vào Cổ Điện đã biến mất, nhưng hắn vẫn xuyên qua chỗ đó, hoàn toàn chạm không tới Cổ Điện.
- Ài! Tiểu tử, nén bi thương a!
Husky thở dài, dơ ra một cái vuốt chó, vỗ sau lưng Từ Khuyết an ủi.
Từ Khuyết cảm giác có chút không đúng, xoay người nhìn lại, nhất thời căm tức.
Husky có phải đang an ủi đâu? Nó rõ ràng là chùi móng vuốt dính máu lên quần áo hắn.
Mà vết máu này lại đến từ vị trí nào đó trên người Đổng Căn Cơ.
- Tiên sư nó, ngươi muốn ăn đòn!
Từ Khuyết lập tức tóm lấy Husky, muốn đánh nó một trận.
- Ta kháo, ta có lòng tốt lại không được báo đáp, bản thần tôn đang an ủi ngươi.
Husky sợ đến mức xoay người liền chạy.
- An ủi em gái ngươi!
Từ Khuyết tức giận mắng một câu, nhưng cũng không có tâm tình đuổi theo Husky náo loạn.
Hắn đứng bên ngoài Thanh Đồng Cổ Điện, nhìn Cổ Điện, trong lòng có tư vị nói không ra lời.
Rõ ràng Khương Hồng Nhan đang ở bên trong, gần trong gang tấc, nhưng so với chân trời góc biển còn xa xôi, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm đến.
- Lẽ nào thật sự chỉ có thể chờ đợi đến khi ta trở thành Tiên Trận Sư cấp hai, mới có thể trở lại cứu ngươi sao?
Từ Khuyết thấp giọng tự nói.
Mấy năm nay, hắn vì muốn phục sinh Tiểu Nhu mà bôn ba tìm kiếm Thái Sơ ngũ linh thảo khắp nơi, thật vất vả mới thu thập được ba cây, còn hai cây lại bị Đoạn Cửu Đức mang đi.
Chính bởi vì như vậy, hắn mới phải chạy đến Đông Hoang.
Nhưng hôm nay Đoạn Cửu Đức còn chưa tìm được, Tiểu Nhu còn chưa phục sinh, Khương Hồng Nhan lại đi xa.
Điều này khiến Từ Khuyết có cảm giác vô cùng thất bại, muốn trở thành Tiên Trận Sư, sợ rằng còn lâu hơn cả việc phục sinh Tiểu Nhu.
- Ài!
Hắn thở dài, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ánh mắt đọt nhiên lại quét về phía đám cường giả Luyện Hư kỳ ở đằng sau, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
- Đúng rồi, còn có một gói quà lớn thần bí!
Từ Khuyết đột nhiên sáng mắt lên.
Lần đầu tiên hắn thành công đánh một cường giả Luyện Hư kỳ, thu được một gói quà lớn thần bí, còn chưa kịp mở ra.
Mà hiện tại hắn đã bó tay hết cách, mới nhớ tới gói quà này, giống như nhìn thấy hi vọng.
Bởi vì gói quà lớn thần bí, có lẽ sẽ mang đến cho hắn thứ mà hắn cần.
Thế nhưng điều này cần vận may.
Nhưng hiện tại thứ hắn không thiếu nhất chính là vận may!
Bạn cần đăng nhập để bình luận