Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1189: Quan Hệ Bốn Góc Thật Phức Tạp

"Vèo!"
Gần như cùng lúc đó, bên dưới ngọn núi đột nhiên có một bóng người xinh đẹp lướt tới, là một nữ tử xinh đẹp.
Nàng nghi hoặc nhìn về phía Từ Khuyết, lông mày cau lại:
- Chiêm công tử, tại sao ngươi không nói chuyện?
- Khụ, không có gì, chuẩn bị đến đâu rồi?
Từ Khuyết lúc này đã khôi phục vẻ mặt quen thuộc của Chiêm Cao Ly, ngay cả ngữ khí cũng mô phỏng theo.
Trong lòng hắn thật tò mò, vừa nãy đi ngang qua đây, cũng không phát hiện ra nữ tử này, nhưng sau khi nữ tử này ra ngoài, hắn mới biết trong ngọn núi này đã bị người bày xuống trận pháp, che đậy tất cả khí tức.
Hiện tại nữ tử này lại chủ động tìm ra, Từ Khuyết lập tức bắt đầu biểu diễn, muốn biết rõ Chiêm Cao Ly còn tính làm chuyện gì, lại còn ước định thời gian với người khác.
- Còn có thể chuẩn bị đến đâu được, hiện tại chỉ có thể chờ bọn chúng thành thục, dựa theo bàn bạc lúc trước của chúng ta, sau ba ngày tất cả Bích Lân Quả sẽ thành thục, bốn người lại chia đều. Nhưng Chiêm công tử, ngươi ba ngày lại hai lần lại chạy về một lần, chẳng lẽ còn không tin nhân gia sao?
Nói đến đây, trong mắt nữ tử kia xẹt qua một tia quyến rũ, giống như ánh mắt oán trách quét về phía Từ Khuyết một chút.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, khá lắm, không ngờ nữ nhân này lại có một chân với Chiêm Cao Ly.
- Đương nhiên không phải, ta làm sao có thể không tin ngươi được.
Từ Khuyết cười nói, đồng thời đưa tay ôm lấy eo thon của nữ tử kia.
Sắc mặt nữ tử kia khẽ biến, vội đẩy Từ Khuyết ra, thấp giọng nói:
- Chán ghét, bọn họ còn ở phía dưới, nếu như bị bọn họ phát hiện, kế hoạch của chúng ta sẽ rất khó thành công.
- Ha ha, ai bảo ngươi mê người như thế, ta làm sao nhịn được.
Từ Khuyết lại nở một nụ cười, sau đó cũng không động tay động chân gì nữa.
Hắn trên căn bản đã có thể xác định được tình huống đại khái, hiển nhiên là Chiêm Cao Ly và mấy người này cùng phát hiện một cây Bích Lân Thụ, nhưng quả vẫn chưa thành thục, vì thế mới dùng trận pháp bao trùm nơi này, phòng ngừa bị người khác phát hiện.
Nhưng quan hệ giữa nữ nhân này và Chiêm Cao Ly cũng không đơn giản, thậm chí hai người còn ngầm có một kế hoạch khác.
Còn kế hoạch này là gì, thì Từ Khuyết không cần nghĩ cũng có thể đoán được, khẳng định là hai người này muốn nuốt Bích Lân Quả.
- Nếu đã đến rồi, vậy thì đi xuống đi, dù sao cũng chỉ còn ba ngày, đến lúc đó ngươi cần cẩn thận một chút, nhất định phải xuống tay ác độc, bằng không để bọn họ biết được, chúng ta sẽ gặp phiền phức.
Lúc này, nữ tử lại mở miệng nói.
Từ Khuyết gật đầu:
- Yên tâm đi, lấy thực lực của ta, giải quyết bọn họ dễ như ăn cháo.
- Hừ, không thấy ngại mà dám nói, ngươi không biết mấy ngày nay mỗi lần ta hạ độc tử quỷ kia, đều hoảng sợ vô cùng, cũng may là độc dược của ngươi tốt, hơn nữa y cũng không nghĩ tới nữ nhân cùng y mấy chục năm sẽ hạ độc y, vì thế hiện tại vẫn không cảm giác.
Lúc này nữ tử kia trợn mắt nhìn Từ Khuyết một chút.
Từ Khuyết nghe xong, trong lòng nhất thời khẽ hít một hơi khí lạnh.
Hoá ra nữ nhân này tàn nhẫn như vậy, lại cấu kết cùng Chiêm Cao Ly, hạ độc nam nhân của mình.
Ta XXX, đây quả thật chính là phiên bản Phan Kim Liên và Võ Đại Lang nha, mà "Chiêm Cao Ly" hắn, chính là Tây Môn Khánh.
- Ha ha, ta đã để ngươi làm như thế, khẳng định là hoàn toàn chắc chắn, được rồi, chúng ta mau xuống dưới thôi, miễn khiến bọn họ nghi ngờ.
Từ Khuyết thuận miệng trả lời một câu, liền giục nữ tử đi xuống.
Dù sao bây giờ hắn không biết gì về kế hoạch, nếu như tiếp tục nói chuyện, nhỡ may đến lúc nói tới chi tiết nhỏ trong kế hoạch mà hắn không trả lời được, vậy thì lúng túng rồi, nhất định sẽ bị nữ nhân tâm địa rắn rết này phát hiện ra chuyện không đúng.
Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của nữ tử, Từ Khuyết triển khai Khinh Thân Thuật, hạ xuống ngọn núi.
Bởi vì có nữ tử mở đường, Từ Khuyết một đường không gặp trở ngại xuyên qua trận pháp, thuận lợi vào trong trận, lúc này mới phát hiện dưới chân núi là một cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.
Chỗ này tuy rằng cũng hoang vu như bên ngoài, nhưng linh khí đầy đủ, ở trung tâm một vùng thổ địa khô héo lại mọc ra một đại thụ cao mấy chục mét, trên cây khô có vô số hoa văn, nhìn qua giống như một con Kỳ Lân.
Đương nhiên, thứ quý giá thực sự trên cây này chính là trái cây.
Bích lân quả là một loại linh quả vô cùng hiếm thấy, yêu cầu hoàn cảnh trưởng thành rất hà khắc, nhưng loại linh quả này trời sinh chính là một viên đan dược, đối với tu sĩ Nhân Tiên cảnh mà nói, là bảo bối chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, có thể giúp tăng Tiên Nguyên, đột phá bình cảnh, đồng thời không để lại di chứng về sau.
Nói đơn giản, một Bích Lân Quả, chí ít có thể có thể so với 500 năm bế quan tu luyện của một tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh, cực kỳ hiếm thấy.
Mà hiện tại trên Bích Lân Thụ này lại có tới tám Bích Lân Quả màu xanh nhạt, mỗi một Bích Lân Quả đều chỉ to bằng ngón cái, toả ra từng tia sáng, cùng với linh khí nồng nặc, chỉ cần chờ bọn chúng hoàn toàn biến thành màu bích lục, chính là lúc bọn chúng thành thục có thể dùng.
Nhìn đến đây, nhịp tim Từ Khuyết không nhịn được bắt đầu đập nhanh.
Cuối cùng hắn đã phát hiện ra bảo bối có thể khiến mình động lòng, nếu có thể nuốt vào tám Bích Lân Quả, hắn sẽ không cần tiêu tốn nhiều thời gian để bế quan tu luyện, có lòng tin trong vòng mấy ngày liền đạt tới Nhân Tiên cảnh hậu kỳ, thậm chí đạt đến Địa Tiên cảnh, so với giết người kiếm kinh nghiệm còn nhanh hơn.
- Ồ, Chiêm công tử, ngươi đến rồi đấy à?
Lúc này, một giọng nói khàn khàn truyền đến.
Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ một sơn động vừa được mở ra có hai tên nam tử đang bước ra, người mở miệng nói chuyện là một người trung niên, giọng nói vô cùng khàn khàn, giống như trong cổ họng bị vướng đờm.
Đồng thời trên mặt người đàn ông trung niên này còn có rất nhiều vết tích, mấu chốt là những vết tích này nhìn rất quái lạ, giống như một loại dấu ấn phù văn, không thể loại trừ, nhìn qua cực kỳ xấu xí.
Một nam tử khác lại có tướng mạo bình thường, nhưng ngũ quan có chút tương tự với người đàn ông trung niên, chỉ là trên mặt y không có vết tích gì, cảnh giới cũng xấp xỉ người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên là Nhân Tiên cảnh đỉnh phong, mà người này là Nhân Tiên cảnh trung kỳ, hiển nhiên là hai huynh đệ.
- Ừm, bên ngoài không có chuyện gì, vì thế lại đây với các ngươi cùng nhau chờ Bích Lân Quả này thành thục.
Từ Khuyết gật đầu, dùng ngữ khí kiêu ngạo đáp.
Hắn cảm thấy với thân phận Chiêm Cao Ly, không có khả năng sẽ hỗn cùng đám người kia, hơn nữa khi người đàn ông trung niên kia nói chuyện còn mang theo một ít kiêng kỵ, vì thế Từ Khuyết cảm giác mình không thể quá khách khí, phải lấy ra tư thái không coi ai ra gì của Chiêm Cao Ly ra để nói.
Kết quả cho thấy hắn làm như thế là rất chính xác, đám người đàn ông trung niên kia không có một chút nghi ngờ nào đối với hắn, nghe hắn vậy thì gật gật đầu, rồi đều tập trung chú ý vào cây Bích Lân Thụ này.
- Lần này khí vận chúng ta thực sự kinh người, có thể phát hiện ra cây Bích Lân Thụ này, đối với chúng ta mà nói thì đây là một đại cơ duyên, nhưng cũng nhờ có Chiêm công tử cung cấp trận này, bằng không nhất định sẽ có vô số người tới đây tranh đoạt.
Lúc này, người đàn ông trung niên mở miệng nói ra.
- Ha ha, cũng không có gì, theo nhu cầu mỗi bên thôi.
Từ Khuyết cười cười, giữa hai lông mày còn mang theo vẻ kiêu ngạo.
- Được rồi, chúng ta đừng đứng ở chỗ này vây quanh Bích Lân Thụ này nữa, có nhìn nó thì cũng phải ba ngày sau mới có thể thành thục được.
Lúc này, nữ tử kia hơi mỉm cười nói, đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên, lôi kéo cánh tay của y.
Người đàn ông trung niên cũng cười nhẹ:
- Ha ha, vẫn là Mai Mai nhìn thấu, được rồi, chúng ta đi vào trước.
Nói xong, người đàn ông trung niên kia ôm lấy eo nữ tử, đi về bên trong hang núi, sau đó tiện tay đánh ra một màn chắn, che lấp cửa sơn động.
Nhưng lấy thực lực Từ Khuyết, vẫn rất dễ dàng nghe được bên trong truyền đến tiếng thở dốc, hiển nhiên hai người đi vào trong làm chuyện không thể miêu tả được.
- Chà chà chà.
Trong lòng Từ Khuyết không khỏi lắc đầu, không nghĩ tới Chiêm Cao Ly lại có khẩu vị nặng như vậy, lại còn cấu kết với nam nhân xấu xí này.
Nhưng lúc này, Từ Khuyết vừa vặn liếc về nam tử vẫn trầm mặc bên cạnh kia, y hẳn là đệ đệ của người đàn ông trung niên, từ nãy đến giờ vẫn chưa hề nói chuyện, nhưng khi Từ Khuyết liếc về phía y, mơ hồ nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm sơn động, trong ánh mắt xẹt qua một tia đố kị cùng thù hận.
Tuy rằng loại tâm tình này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng Từ Khuyết vẫn thật sự bắt lấy, trong lòng không khỏi cả kinh, chẳng lẽ hai huynh đệ này đều yêu thích nữ tử kia?
- Hừ, tiện nhân này!
Đột nhiên, nam tử thấp giọng mắng một câu, lập tức cũng không để ý tới Từ Khuyết, trực tiếp xoay người đi về một gian sơn động khác.
Từ Khuyết lúc đầu còn cảm thấy có gì không đúng, nhưng sau khi nam tử kia tiến vào sơn động, mới đột nhiên phát hiện ra có điểm không đúng.
Nam tử kia vừa nãy mắng một tiếng, giống như mắng nữ nhân trẻ tuổi, tình huống thế này là. . .
Từ Khuyết có chút ngổn ngang, thật là quan hệ bốn góc phức tạp a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận