Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1081: Ta Sống Thì Ngươi Sống

Từ Độ Kiếp kỳ đạt tới Đại Thừa kỳ tầng sáu, Từ Khuyết rõ ràng có thể cảm nhận được thực lực của mình đã tăng lên mấy lần.
Đây là một bước cuối cùng trước khi đạt tới Bán Tiên cảnh, chú trọng việc tích lũy, nhưng thực ra đã vượt lên một cảnh giới mới khác, bọn họ đều gọi là Tiên Nhân.
Tuy rằng Dao Trì Thánh Nữ Bạch Thải Linh từng nói với Từ Khuyết, danh xưng Tiên Nhân này là sai, bất kể là cảnh giới Bán Tiên, Nhân Tiên hay Địa Tiên, cũng không thể xem là Tiên Nhân, Tiên Nhân chân chính phải trường sinh bất lão, bất tử bất diệt, nhưng điều này ở Lâm Tiên Giới vẫn không có người nào có thể làm được.
Nhưng không thể phủ nhận, thực lực những cảnh giới từ Bán Tiên cảnh trở lên, so với Hợp Thể kỳ Độ Kiếp kỳ, thậm chí Đại Thừa kỳ, đều là một lần biến hóa về chất, chênh lệch quá rõ ràng.
Từ Khuyết mặc dù có thể dùng cảnh giới Độ Kiếp kỳ tầng năm, dễ dàng chém giết Bán Tiên cảnh, hoàn toàn là do có Phong Hỏa Luân cùng đoạn kiếm này, dùng trang bị để bù đắp cảnh giới.
Nhưng một khi gặp phải nhiều Bán Tiên cảnh, Từ Khuyết vẫn chỉ có thể xoay người chạy trốn.
Dù hiện tại đạt đến Đại Thừa kỳ tầng sáu, Từ Khuyết biết mình đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng nếu không dựa vào Phong Hỏa Luân cùng đoạn kiếm, chỉ dựa vào pháp quyết bản thân, hắn cảm thấy nhiều lắm cũng chỉ có thể chống lại một cường giả Bán Tiên cảnh, nếu như đối mặt với hai, ba tên Bán Tiên cảnh, e rằng hắn không phải là đối thủ.
Rõ ràng, bây giờ cảnh giới càng tăng lên, hắn càng khó có thể ung dung vượt cấp giết địch giống như trước kia.
Nhưng. . . có trang bị thì mọi chuyện lại khác rồi.
Chân đạp Phong Hỏa Luân, tay cầm đoạn kiếm có Kiếm Linh gia trì, dưới Nhân Tiên cảnh, ai dám đánh một trận?
- Hừ, chờ ta giải quyết xong nữ tử điên nhà ngươi, sẽ ra ngoài trang bức một lần thật hoành tráng!
Lúc này, Từ Khuyết đã lặng yên không tiếng động đi tới bên ngoài cung điện, con ngươi híp lại, nhìn về phía quan tài bằng băng bên trong cung điện.
Một năm nay, tuy rằng chân thân hắn chìm đắm trong tu luyện, nhưng Tiểu Kim Thân vẫn một mực chú ý đến thần thức của cô gái kia.
Mới đầu hắn cảm thấy nghi ngờ đối với lời Kiếm Linh nói, cảm thấy nữ tử kia sẽ không thật sự làm ra chuyện tàn nhẫn gì.
Nhưng thời gian một năm qua đi, Từ Khuyết đã cảm thấy được tuổi thọ của mình còn không tới 500 năm.
Mấu chốt là chuyện mất đi tuổi thọ rất khó phát hiện, thậm chí bề ngoài không có bất kỳ chút hóa nào, giống như một loại độc dược mãn tính, chậm rãi ăn mòn hắn.
Cũng may mà năm đó hắn dùng Thượng Cổ Sinh Tử Luân, tăng tuổi thọ của mình đến hơn hai ngàn năm, nếu không khi vừa bắt đầu hắn chỉ có hơn 200 năm tuổi thọ, lúc này đã sớm chết đến không thể chết lại, hóa thành bạch cốt.
- Thực sự là tàn nhẫn, từ ngôn hành cử chỉ của nàng căn bản không thể nhận thấy nàng tàn nhẫn như vậy, không nghĩ tới nàng lại một kẻ tâm cơ, nếu hôm nay không trả thù một chút, vậy ta không phải họ Từ.
Trong lòng Từ Khuyết âm thầm oán hận nói.
Dù hiện tại hắn không phải đối thủ của người phụ nữ kia, nhưng hắn không hoảng chút nào, nếu đã xây dựng xong giao giới điểm hư không, gặp phải nguy hiểm thì có thể trực tiếp dùng Phá Không Phù chạy trốn.
Vì thế trong tình huống không hề có nguy hiểm, nếu Từ Khuyết không báo thù, vậy thì hắn thật sự không tên Từ Khuyết nữa!
- Ngươi muốn trả thù như thế nào?
Kiếm Linh truyền âm hỏi.
Từ góc độ của nó, nó hoàn toàn không đồng ý Từ Khuyết đi báo thù.
Thứ nhất là thực lực chênh lệch quá lớn, Từ Khuyết rất khó có thể gây ra vết thương nghiêm trọng cho nữ tử kia.
Thứ hai là chuyện báo thù không nên nóng lòng, trước tiên nên rời đi, an tâm tu luyện để trở nên mạnh mẽ, tương lai sẽ không thiếu cơ hội trả thù.
- Còn trả thù thế nào nữa, dù không chơi chết nàng, cũng phải khiến nàng buồn nôn chết, tức chết nàng!
Từ Khuyết cười lạnh nói.
Qua nhiều năm như vậy, hắn luôn hành sự theo phong các này, có cừu oán thì báo tại chỗ, nếu như thực sự báo không được thù, sau đó mới trở lại chuẩn bị kế hoạch, nói chung là trước tiên phải thử một lần.
Có một câu nói rất hay, nếu không thử thì làm sao biết cái gì gọi là tuyệt vọng?
Nhưng Từ Khuyết chính là loại người không tới mức tuyệt vọng thì sẽ không bỏ qua, một khi con hàng này đã tàn nhẫn lên, thật sự không có người nào có thể so sánh được.
"Vèo!"
Từ Khuyết cuối cùng cũng xuất kích.
Bất kể là tòa cung điện này hay là quan tài băng kia đều hoàn toàn yên tĩnh, an lành, không có bất cứ động tĩnh gì.
Từ Khuyết hóa thành bóng mờ, lặng yên không tiếng động bay qua cầu treo, như một tên thích khách lặng lẽ đến cửa lớn cung điện, lén lén lút lút lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, dùng nhựa cao su dính trên vách tường!
Sau đó, hắn vòng quanh vách tường, cứ đi được mấy chục mét, lại đính lên một chiếc nhẫn.
Cứ thế đi một vòng, Từ Khuyết rất nhanh đã đính một loạt nhẫn trữ vật lên vách tường bốn phía cung điện.
- Hắc hắc, bước thứ nhất đã xong!
Khóe miệng Từ Khuyết cong lên, rồi mới trở lạ cửa chính cung điện, lén lén lút lút đi đến nhìn xung quanh.
Thấy trong quan tài băng vẫn không có động tĩnh gì, hắn mới vung tay lên, móc ra mấy khối trận bàn, cẩn thận từng li từng tí bắt đầu từ lối vào cung điện, từng bước từng bước bày xuống.
"Xoạt!"
Đến khi Từ Khuyết đến giữa cung điện, toà quan tài băng kia mới đột nhiên tỏa ra huy mang, hiện ra một luồng uy thế thần hồn.
- Ồ, sư phụ, ngươi tỉnh rồi?
Từ Khuyết đứng thẳng người, cười híp mắt hỏi.
Đồng thời, hắn cũng lên tiếng gọi hệ thống, trước mắt xuất hiện một hàng tỉ lệ tiến độ, thể hiện trạng thái đang tải, trên người hắn cũng tuôn ra một luồng chân nguyên.
Lúc này, linh khí bốn phía quan tài băng ngưng tụ trong nháy mắt, hóa thành một thân ảnh hư ảo, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
- Sư phụ không phải nói ngươi chăm chỉ tu luyện sao, ngươi tới đây làm gì?
Nữ tử nhàn nhạt hỏi, ngữ khí khá lạnh lẽo.
Ánh mắt Từ Khuyết vẫn nhìn hệ thống giới, tiến độ đã đạt tới 12%.
Hắn cười cười, đáp lại nói:
- Sư phụ, ta sợ tiếp tục tu luyện, tuổi thọ của ta sẽ bị ngươi hút sạch đi, đây không phải là do ta cảm thấy cái chết sắp ập lên đầu, tranh thủ thời gian tìm đến ngươi để xin chút tuổi thọ sao.
Nữ tử nghe vậy, nhất thời ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Từ Khuyết lại phát hiện chuyện này.
Nhưng rất nhanh, trong mắt nàng lóe qua một tia sáng lạnh lẽo, nói:
- Ngươi tu luyện ở bảo địa như vậy, sư phụ mượn ngươi chút tuổi thọ thì làm sao? Ngươi cứ an tâm tu luyện, sư phụ sẽ không hút hết tuổi thọ của ngươi đâu!
- Ôi, còn tưởng ngươi sẽ giả bộ hồ đồ mạnh miệng một lúc chứ, thế mà lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Từ Khuyết lắc đầu, trầm giọng nói ra:
- Nhưng. . . ta ghét nhất chính là kẻ không hỏi mà lấy, ngươi vô duyên vô cớ lấy đi năm ngàn năm tuổi thọ của ta, món nợ này phải toán rõ ràng.
Hơn năm ngàn năm tuổi thọ?
Nữ tử kia nghe thế thì trừng trừng mắt, nàng chỉ lén lút hấp thụ 500 năm tuổi thọ, tên tiểu tử này lại há mồm nói quá lên gấp mười lần, không khỏi là quá không biết xấu hổ đi?
Hơn nữa với cảnh giới thực lực của ngươi, có thể có năm ngàn năm tuổi thọ sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt nữ tử trực tiếp ngưng lại, trầm giọng nói:
- Không được hồ nháo, nhanh trở về tu luyện, một năm này tiến triển tu luyện của ngươi không tệ, hoàn toàn vượt qua dự liệu của sư phụ, nhưng sư phụ hi vọng ngươi có thể nhanh thêm một chút, trong vòng nửa năm đạt đến Đại Thừa kỳ đỉnh phong, một năm sau bước vào Bán Tiên cảnh.
- Một năm sau bước vào Bán Tiên cảnh? Ha ha, ngươi nghĩ ta là thần à? Vậy nếu ta không đạt đến Bán Tiên cảnh, chẳng lẽ ngươi còn muốn cắn ta à?
Từ Khuyết không hề sợ hãi nở nụ cười.
Một năm sau bước vào Bán Tiên cảnh, hắn đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng hắn đã ở đây đợi một năm, bên ngoài đã trôi qua mười năm, hắn rất lo lắng tình trạng của những người khác, dù sao lúc trước hắn bị bắt vào đây, ở những tuyệt địa khác vẫn còn tồn tại cường giả Bán Tiên cảnh.
Nếu để hắn lại chờ thêm một năm, thì bên ngoài đã trôi qua 20 năm, hắn không thể đợi thêm được.
- Một năm sau, nếu ngươi không thể bước vào Bán Tiên cảnh, đối với sư phụ thì ngươi cũng mất đi ý nghĩa tồn tại, đến lúc đó. . .
Lúc này, giọng nữ tử đột nhiên lạnh đi, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Khuyết, tiếp tục nói:
- Đến lúc đó, ngươi chỉ có thể chết!
- Chết?
Từ Khuyết lặp lại lời này, ánh mắt rơi vào giao diện hệ thống, tiến độ đã đạt tới 98.2%, vẫn đang chầm chậm tải thêm.
5%. . .
9%. . .
3%. . .
8%. . .
100%!
Ding, chúc mừng kí chủ, thành công thu được một cực phẩm Tiên Khí Tuế Nguyệt Toa.
Khi tiếng thông báo của hệ thống âm vang lên, trên mặt Từ Khuyết lộ ra nụ cười xán lạn:
- Chết thì không thể nào, nhưng còn sư phụ ngươi ấy, chỉ sợ thật sự phải chết ở nơi này rồi.
Dứt tiếng, Từ Khuyết đột nhiên vỗ một chưởng về phía trước.
Ầm ầm!
Một luồng sức mạnh cuồng bạo tạo ra cơn lốc, đánh về phía nữ tử, đồng thời cả người Từ Khuyết cũng nhanh chóng lùi về sau, chân đạp Phong Hỏa Luân, trong nháy mắt ra khỏi cung điện.
Ngay tại thời khắc khi hắn lui ra khỏi đó, những trận bàn bày xuống trong cung điện đồng thời mở ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng màn chắn trận pháp, óng ánh rực rỡ, đóng chặt cung điện lại!
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, khiến người ta khó có thể phản ứng lại.
Khi nữ tử kia nhận ra được biến hóa này, Tuế Nguyệt Toa của nàng đã biến mất không thấy đâu nữa.
- Ngươi. . . ngươi đã làm gì?
Nữ tử kia kêu lên sợ hãi, khó có thể tin, thân ảnh như là ma quỷ, trực tiếp xuyên qua này từng màn chắn trận pháp.
Dù nàng cường đại đến mức có thể không quan tâm đến trận pháp, nhưng những trận pháp này, chung quy vẫn ảnh hưởng tốc độ của nàng, mãi không theo kịp Từ Khuyết.
Từ Khuyết đã lên kế hoạch tất cả những thứ này, giờ khắc này đang giẫm lên Phong Hỏa Luân, trong nháy mắt chạy tới giao giới điểm hư không, nhanh chóng lấy ra Phá Không Phù, để hệ thống kích hoạt.
- Ngươi lại lén lấy được Tuế Nguyệt Toa? Làm sao có thể?
Lúc này, Kiếm Linh từ bên trong đoạn kiếm cảm thấy vô cùng chấn động.
- Hắc hắc, Từ Khuyế ta có cái gì không làm được?
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
- Đây chính là nguyên nhân ngươi bố trí một đống nhẫn trữ vật ở ngoài cung điện? Bản tọa vẫn không nghĩ ra.
Kiếm Linh nghi hoặc nói.
- Không, đó là hai việc khác nhau. Trộm Tuế Nguyệt Toa của nàng, là muốn nàng tức chết, còn bố trí những nhẫn trữ vật kia, ngoại trừ làm tức chết nàng, còn có thể khiến nàng buồn nôn chết!
Khóe miệng Từ Khuyết cong lên, đột nhiên búng tay một cái.
"Lạch cạch!"
Ầm ầm ——!
Trong nháy mắt, ở phía cung điện đột nhiên vang lên tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, hơn trăm chiếc nhẫn trữ vật ở ngoài vách tường đồng thời nổ tung, một vật màu vàng sậm sền sệt bay ngang, phô thiên cái địa rải rác bốn phía, phát ra mùi tanh tưởi khiến người tê cả da đầu.
- Trong nhẫn trữ vật có phân, cho nàng tức đến mức biến thành người điên, một kỷ niệm nho nhỏ của Husky!
Từ Khuyết phong đạm vân khinh cười nhẹ, chậm rãi xoay người.
Dưới biểu tình trợn mắt ngoác mồm của Kiếm Linh, chân hắn đạp Phong Hỏa Luân, tay cầm đoạn kiếm, nhảy vào lỗ hổng hư không đã mở rộng.
Ầm!
Bóng dáng và khí tức của Từ Khuyết cùng Kiếm Linh mới vừa biến mất, lỗ hổng hư không kia trong nháy mắt đã khép kín.
Lúc này, thân ảnh nữ tử kia mới tìm đến, nhìn không thấy một bóng người nào, trên người nàng phát ra một luồng sát ý kinh thiên động địa.
- Từ Khuyết!
Trong miệng nàng lạnh giọng quát, đằng đằng sát khí, vung tay nhỏ lên, lấy ra một khối bia đá óng ánh óng ánh.
- Ngươi muốn truyền thừa Thái Ất Thiên Thư, được, rất tốt, sư phụ tác thành cho ngươi! Kể từ hôm nay, ta sống thì ngươi sống, ta chết ngươi cũng không thể sống một mình!
Ầm!
Nữ tử vừa dứt lời, trên bia đá trong nháy mắt tỏa ra một luồng đạo vận mạnh mẽ, hóa thành một vòng sóng gợn bao phủ mà ra.
Cuối cùng, trên bia đá xuất hiện hai cái tên màu vàng —— "Hiên Viên Uyển Dung", "Từ Khuyết"!
Bạn cần đăng nhập để bình luận