Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 962: Đều Là Đồ Bỏ Đi

Rất nhanh, một khúc của Lục Châu Hà đã kết thúc.
Toàn trường sau khi yên tĩnh một lát, đột nhiên bạo phát ra tiếng vỗ tay cùng tán thưởng như sấm dậy.
Động tĩnh này, so với Đổng gia tiểu thư vừa nãy còn mạnh mẽ hơn không ít.
Hiển nhiên, một bài nhạc khúc này của Lục Châu Hà, đã làm nội tâm của rất nhiều người ở đây bội phục, khiến cho bọn họ vì đó mà kính nể, tâm phục khẩu phục.
Dù sao này bài nhạc khúc này được đánh lên, Từ Khuyết cũng rất là phục, tối thiểu dựa vào bản thân hắn, tuyệt đối không thể làm ra nhạc khúc có chất lượng cao như vậy.
Lục Châu Hà này, cấp bậc hoàn toàn không kém gì những đại sư như Beethoven kia.
Chỉ là, lúc Lục Châu Hà thu lại đàn cổ, có nhiều thâm ý hướng Từ Khuyết bên này nhìn lướt qua, tràn đầy trào phúng cùng châm chọc.
Đây rõ ràng chính là một loại khiêu khích cùng xem thường, tựa hồ là đang đáp lại hành động lắc đầu vừa nãy của hắn.
Nói đơn giản, chính là đang nói cho Từ Khuyết, ngươi muốn thì ngươi lên đi, không được cũng đừng trang bức nữa.
- Đậu phộng!
Từ Khuyết lập tức liền không vui, bản bức thánh muốn chính là đưa tới cửa làm mất mặt, không phải là loại ánh mắt coi rẻ này của ngươi, CMN ngươi là đang tìm cái chết.
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết suýt chút nữa đã đấm ra một quyền, đấm chết tên mặt trắng này.
Vèo!
Nhưng lúc này, Husky không biết từ nơi nào đột nhiên tiến tới, lén lén lút lút thấp giọng nói:
- Tiểu tử, xảy ra chuyện lớn rồi.
- Sao?
Từ Khuyết ngẩn ra.
Husky thấp giọng nói:
- Đậu phộng, vừa rồi hù chết bản thần tôn, bên trong lầu các này không đơn giản, bản thần tôn vừa rồi ngửi được một luồng khí tức rất đáng sợ, nói không chừng thật sự là một tên Tiên Nhân Cảnh!
- Cái gì? Tiên Nhân Cảnh?
Từ Khuyết lập tức cả kinh:
- Thật hay giả, ngươi phát hiện ở đâu?
- Khẳng định là thật, bản thần tôn vừa mới đi tới nhà bếp một chuyến, luồng khí tức kia chợt lóe lên ở bên ngoài, bản thần tôn cũng không lần theo được là ở nơi nào, nhưng rất xác định là ở ngay bên trong lâu vũ.
Husky tỏ vẻ nghĩ mà sợ nói.
Khóe miệng của Từ Khuyết lúc này co giật, tà nhãn liếc Husky một cái, cười lạnh nói:
- Husky, ngươi đúng là rất trâu bò, mới không thấy ngươi một lúc, ngươi đã lẩn vào nhà bếp của người ta?
- Gào, đó là bản thần tôn đi ngang qua! Được rồi, bản thần tôn tiếp tục đi tìm hiểu tình huống một chút vậy.
Husky lập tức chột dạ, trực tiếp lại quay đầu chạy.
Từ Khuyết cũng lười đuổi theo nó, nhưng cũng tạm thời thu tay lại, vẫn chưa tùy tiện ra tay đối với Lục Châu Hà.
Dù sao trừng trị người này, hắn vẫn có biện pháp, không cần thiết bởi vì một con tôm nhỏ mà trêu chọc tới Tiên Nhân Cảnh.
Chí ít, trước khi lấy được hoa lộ vạn năm thì sẽ là như vậy.
Còn sau đó? Khà khà, dù Tiên Nhân Cảnh đến, bản bức thánh cũng không sợ!
Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng Từ Khuyết nổi lên một nụ cười, lạnh lùng quét về phía Lục Châu Hà.
...
Theo một khúc của Lục Châu Hà kết thúc, đúng là ít có người nóng lòng muốn thử nữa, cũng không dám đi ra bêu xấu.
Chỉ có có vài người tài cao gan lớn, vẫn đứng dậy, hoặc dùng đàn tranh, hoặc dùng đàn cổ, hoặc dùng sáo ngọc, diễn tấu ra các loại nhạc khúc có phong cách không giống nhau, mà chất lượng lại cực cao.
Trong lầu các lần lượt vang lên từng trận thanh âm tán thưởng, kể cả Đổng gia tiểu thư cũng ở phía sau màn mỏng khen ngợi bọn họ.
Nhưng Từ Khuyết vẫn phát hiện ra.
Bất kể là nhạc khúc nhẹ nhàng, hoặc là thương cảm, nơi sâu xa trong con ngươi vị Đổng gia tiểu thư này, trước sau dừng lại một loại thất vọng nhàn nhạt.
Giống như là tất cả mọi người diễn tấu, đều không phải là nhạc khúc mà nàng muốn lắng nghe.
Chuyện này có điểm giống như khúc "Lạc đường" mà nàng biểu diễn lúc trước, tựa hồ chính là đang đeo đuổi một loại đồ vật mới, hoặc nói là đang theo đuổi sự thay đổi mới.
- Hả? Lẽ nào là...
Đột nhiên, trước mắt Từ Khuyết đột nhiên sáng ngời, giống như nghĩ tới điều gì.
Ầm!
- Ha ha ha...
Lúc này, hắn bỗng nhiên vỗ một tay lên trên bàn gỗ, lớn tiếng nở nụ cười.
Ánh mắt của mọi người ở đây xoẹt một cái, trong nháy mắt tụ hội tới.
Từ Khuyết lộ ra vẻ ngạo nhiên, lắc đầu cười nói:
- Chư vị, ta cũng không phải là nhằm vào ai, ta chỉ muốn nói cho các ngươi, câu thơ mà các ngươi ngâm lúc vừa nãy, còn có nhạc khúc, đều là đồ bỏ đi!
Ầm!
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức vắng lặng một cách chết chóc.
Sau đó, từng trận thanh âm ồ lên ầm ầm vang lên, tất cả mọi người đều căm tức nhìn Từ Khuyết, lớn tiếng chỉ trích.
- Làm càn!
- Ngươi thật là to gan, dám phá hỏng quy củ của Đổng gia!
- Ngày hôm nay đã nói là không luận thắng thua, thuần túy là một hồi giao lưu luận bàn, ngươi lại dám ở chỗ này nói lời khiêu khích!
- Hừ, ta đã chú ý người này từ rất lâu rồi, từ lúc vừa mới bắt đầu Đổng gia tiểu thư đọc thơ, tên này đã bắt đầu lắc đầu, tỏ vẻ xem thường!
- Đâu chỉ là đối với Đổng gia tiểu thư, vừa nãy mỗi người đọc thơ hoặc biểu diễn, hắn đều có biểu hiện như vậy, thậm chí ngay cả một bài nhạc khúc kia của Lục công tử cũng bị hắn lắc đầu tỏ vẻ khinh thường, bây giờ lại còn dám nói thẳng ra, quả thực là ngông cuồng đến cực điểm!
Rất nhiều người tức giận không thôi.
Trên thực tế bọn họ đã nhịn từ rất lâu, chỉ là bị vướng bởi mặt mũi của Đổng gia, không dám đi ra gây sự hoặc chỉ trích.
Nhưng bây giờ Từ Khuyết tự mình nhảy ra khiêu khích, bọn họ liền không có lý do gì để nhịn xuống nữa, thuận tiện cũng nhân cơ hội phát tiết khó chịu trong nội tâm một chút.
Trên mặt Lục Châu Hà mang theo một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt châm biếm Từ Khuyết vừa nãy của y, cũng là muốn bức bách Từ Khuyết nhảy ra, bây giờ dưới cái nhìn của y, y cho rằng kế hoạch của mình đã thành công.
Ngược lại, Đổng gia tiểu thư phía sau tấm màn mỏng lại hơi sững sờ.
Từ vừa mới bắt đầu, nàng cũng đã chú ý tới vẻ mờ ám cùng biểu hiện của Từ Khuyết, chỉ là xuất phát từ tôn trọng đối với mỗi người, nàng cũng không có mở miệng hỏi dò tại sao.
Dù sao những thứ đồ thơ từ ca nghệ này, sang hèn cùng hưởng, mỗi người đều có cái nhìn bất đồng cùng trình độ thưởng thức riêng, không thể mình cảm thấy hay, phải ép buộc người khác cũng phải cảm thấy hay theo.
Cho nên nàng cũng không để ý tới, mà là vẫn đang chuyên tâm lắng nghe người khác biểu diễn.
Chỉ là bây giờ làm sao cũng không nghĩ tới, tên này lại thật sự dám đứng ra, trực tiếp mở miệng công kích tác phẩm của những người còn lại là đồ bỏ đi, chuyện này thực sự hơi quá rồi.
- Vị công tử này, không biết ngươi có cao kiến gì?
Đổng gia tiểu thư thấy tình cảnh có chút hỗn loạn, không khỏi mở miệng, trực tiếp hỏi Từ Khuyết.
Tiếng nói của nàng vừa phát ra, mọi người ở đây cũng lập tức yên tĩnh lại, con ngươi cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm tới Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng:
- Phương diện đọc thơ liền không nói nhiều đi, ta tùy tiện đọc vài câu cũng có thể, cái gì mà xuân ngủ không mộng mị, khắp nơi nghe chim gáy, tiếng mưa gió hôm qua, biết bao nhiêu hoa rơi! Hey, ngươi xem, ta tùy tiện lấy ra bài thơ làm lúc năm tuổi, các ngươi đã kinh ngạc đến ngây người như vậy, thú vị không?
Mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
Tuy Từ Khuyết đọc ra rất tùy ý, nhưng bọn họ vẫn phán đoán ra được, bài thơ này của Từ Khuyết xác thực là rất có ý cảnh, vô cùng có hình ảnh, đặc biệt câu cuối cùng "Biết bao nhiêu hoa rơi", quả thực chính là vẽ rồng điểm mắt, có thể nói là tuyệt cú.
Càng quan trọng hơn chính là, tên này còn nói bài thơ này làm lúc năm tuổi?
Má ơi, tên này chẳng lẽ là một tên yêu nghiệt?
Tài thơ như vậy, quả thực là kinh thế hãi tục.
- Bài thơ khác ta liền không đọc nữa, dù sao cũng không thể kém hơn so với bài thơ làm lúc năm tuổi này được, vì thế các ngươi lý giải một chút, ta vì sao lại nghe không nổi thơ các ngươi đọc, bởi vì thật sự rất bỏ đi, quả thực chính là làm bẩn cái chữ "Thơ" kia.
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng lần nữa, chậm rãi mà nói:
- Hơn nữa vừa nãy ta chỉ là lắc đầu, trên thực tế đã rất nỗ lực khắc chế mình, nhưng sau khi nghe đến âm luật của các ngươi, xin lỗi, ta thật sự nghe không nổi nữa. Có người hỏi, đây là tại sao vậy?
Nói đến đây, con ngươi của Từ Khuyết quét về phía mọi người.
Nhìn vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm của mọi người, khóe miệng của Từ Khuyết giương lên:
- Không có tại sao, bởi vì thứ ta chân chính am hiểu, chính là âm luật!
Rào!
Trong nháy mắt, toàn trường trực tiếp ồ lên.
Tên này đang nói cái gì thế?
Chân chính am hiểu âm luật?
Vậy vừa nãy thuận miệng đọc lên câu thơ kinh điển, lại tính là cái gì?
Tài thơ phi phàm như vậy, lại còn không phải là am hiểu nhất? Vậy âm luật phải lợi hại tới trình độ nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận