Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1137: Lên Đường

Khi giao giới điểm hư không hiện ra, động tĩnh rất lớn vang vọng tứ phương.
Bên dưới ngọn núi, kiến tộc đều ngẩng đầu nhìn tới, cực kỳ kinh ngạc, bọn nó đều quan tâm Thiên Di Nhi bị đưa về rồi, hơn nữa còn nâng một đống đồ vật kỳ quái nhét vào trong miệng, rồi toét miệng cười đến giống như một tiểu hài tử ba tuổi.
Nhưng Nhân tộc lại khẽ động dung, cảm nhận được khí tức hư không này, trong nháy mắt bắt đầu đứng ngồi không yên.
- Trời ơi!
- Hư không một giới này lại bị người mở ra?
- Tuyệt đối không sai, khí tức hư không này mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối là có người mở ra đường hầm hư không!
- Chúng ta có thể rời đi?
- Ha ha ha, chúng ta rốt cục cũng có thể đi ra ngoài rồi!
Trong nháy mắt, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mừng như điên, cũng không để ý tới đại quân kiến tộc, vội vàng phóng lên trời, muốn bay về phía sơn mạch.
- Không được, Nhân tộc đã ra tay rồi, nhanh bảo vệ kiến chúa!
Một tên kiến sinh cơ kêu lên sợ hãi.
Sau một khắc, vô số kiến sinh cơ đều nhảy lên theo, vô số răng nanh sắc bén giống như đao tiễn, cắn đứt từng tên tu sĩ trên không trung tại chỗ.
Toàn bộ không trung, trực tiếp nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.
Thiên Quốc Vạn cùng Lệ Thiên Tuân cũng quan tấm đến tình cảnh này, nhưng vẫn đang đại chiến như cũ.
Nhưng mục tiêu của hai người đã thay đổi, Lệ Thiên Tuân đã nhận ra Từ Khuyết có Phá Không Phù, điên cuồng muốn chạy về phía sơn mạch, đây là cơ hội duy nhất rời khỏi mảnh Thất Lạc Chi Địa này, hơn nữa tỷ lệ thành công của cơ hội này là trăm phần trăm, y làm sao có thể bỏ qua.
Nhưng Thiên Quốc Vạn thấy y muốn bay về phía ngọn núi, cảm thấy y cũng muốn học Từ Khuyết bắt Thiên Di Nhi, dưới sự thôi thúc của tình yêu vĩ đại dành cho con gái, Thiên Quốc Vạn đương nhiên liều mạng không cho Lệ Thiên Tuân đi qua.
- Tiên sư nó, ngươi còn quấn lấy lão tử làm gì?
Lệ Thiên Tuân giận dữ hét.
- Đừng động vào con gái ta!
Thiên Quốc Vạn cũng gào thét.
- Ta CMN động vào con gái ngươi làm gì, ta nhằm về phía Từ Khuyết!
Lệ Thiên Tuân lần thứ hai rống to.
Thiên Quốc Vạn cũng rống theo:
- Ngươi lừa người!
Hai đại cường giả cứ như thế không ngừng đánh nhau và giằng co, một kẻ muốn đi, một người muốn giữ, trọng điểm là Thiên Quốc Vạn đã chặn đường đi lại, khiến Lệ Thiên Tuân ngoại trừ lùi về sau, căn bản không có cách nào đi tới nửa bước.
. . .
Cùng lúc đó, trên dãy núi.
Từ Khuyết đã để hệ thống bắt đầu sử dụng Phá Không Phù, Lam Tâm Nguyệt nắm lấy Phá Không Phù, hoàn toàn kích hoạt, lưu quang óng ánh bao trùm đám người bọn họ, hóa thành từng sợi phù văn, bao phủ toàn thân.
Sau một khắc, giao giới điểm hư không xuất hiện lực kéo mạnh mẽ, trong nháy mắt mấy người bị kéo vào, biến mất tại chỗ.
- Không!
Lệ Thiên Tuân ở xa nhìn thấy cảnh này, gào lên một tiếng tan nát cõi lòng.
Y hai mắt đỏ lòm, ở nơi này đợi mấy ngàn năm, thực sự đã chịu đủ rồi, y muốn đi ra ngoài, y muốn không tiếc bất cứ giá nào đi ra ngoài.
Nhưng hiện tại Phá Không Phù đã không còn, chỉ còn giao giới điểm hư không yếu ớt sắp đóng lại kia, tuy rằng bên trong truyền đến khí tức nguy hiểm mà hỗn loạn, cho thấy đường hầm hư không cũng không ổn định, nhưng Lệ Thiên Tuân vẫn không chùn bước mà muốn qua.
Dù không có Phá Không Phù, y cũng muốn nhảy vào hư không, đây là cơ hội duy nhất để y có thể rời đi.
- Vô sỉ, chạy đi đâu!
Thiên Quốc Vạn lớn tiếng hét lên, tung ra một quyền, chấn động hư không, tiếp tục dùng sức mạnh đánh lui Lệ Thiên Tuân.
- Phụ vương, ngươi đừng đánh nữa, tên đại phôi. . . không đúng, tên hảo đản kia đã đi rồi.
Lúc này, Thiên Di Nhi tay ôm một đống kẹo và đồ ăn vặt, hô lên với Thiên Quốc Vạn.
- Di Nhi, nơi này nguy hiểm, không thể chạy loạn!
Thiên Quốc Vạn nhất thời ngẩn ra, lập tức nhanh chóng bay về mặt đất, xuất ra một lực kéo nhu hòa, kéo theo Thiên Di Nhi hạ xuống giữa kiến tộc.
Vèo!
Gần như cùng lúc đó, Lệ Thiên Tuân vừa bị đẩy lùi lần thứ hai ra sức nỗ lực, trong miệng lẩm bẩm hai chữ "rời đi", giống như một người điên, đầu tóc rối bời điên cuồng bay lên trên núi.
Nhưng lúc này giao giới điểm hư không đã yếu hơn rất nhiều so với lúc trước, lối vào đã thu nhỏ lại đến nửa người.
Lệ Thiên Tuân vẫn liều mạng như cũ, thậm chí hi sinh cả tuổi thọ để dùng đến Huyết Độn, mạnh mẽ bắn về phía vòng xoáy hư không.
Ầm ầm!
Trong khoảnh khắc, toàn bộ giao giới điểm hư không bị nổ tung, vang ra một tiếng đinh tai nhức óc, toàn bộ hư không khẽ vặn vẹo.
Một nửa thân thể Lệ Thiên Tuân biến mất không còn tăm hơi, nửa thân thể kia lại trực tiếp rơi xuống dãy núi, máu tươi bắn ra.
Lúc này, hư không cũng bắt đầu tự chữa trị, rất nhanh đã khôi phục nguyên trạng, tình cảnh hỗn loạn cuối cùng đã yên tĩnh lại.
- Ồ, còn tưởng y muốn bắt Di Nhi chứ, không nghĩ tới lại thực sự là hướng về phía Từ Khuyết, chỉ là. . . cần phải điên cuồng đến như vậy sao? Ngay cả mạng của mình cũng liên lụy vào rồi.
Thiên Quốc Vạn nhìn đến vết máu trên dãy núi, không khỏi lắc lắc đầu.
Những người khác có lẽ không thấy rõ, nhưng y vừa nãy đã nhìn ra sự thật.
Lệ Thiên Tuân nhảy vào vòng xoáy hư không, vòng xoáy đã thu nhỏ lại, căn bản không chứa được thân thể Lệ Thiên Tuân, nhưng y vẫn điên cuồng vọt vào, kết quả nửa thân dưới trực tiếp bị vòng xoáy hư không chặt đứt, mặt khác nửa phân trên lại nổ tung bên trong vòng xoáy hư không , biến thành tro bụi.
Đường đường là cường giả Địa Tiên cảnh trung kỳ, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, thật sự khiến người khác cảm khái vạn phần.
Mấu chốt là Lệ Thiên Tuân chết kiểu này, cũng đều tính trên người Từ Khuyết, sau khi hắn đi rồi, vẫn còn có thể giết một tên cường giả Địa Tiên cảnh trung kỳ, điều này khiến Thiên Quốc Vạn kinh hãi không thôi, đoán không ra Từ Khuyết rốt cuộc có phải là đã sớm tính toán tất cả những thứ này, chờ Lệ Thiên Tuân tự chui đầu vào lưới hay không.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thiên Quốc Vạn dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, nếu như đúng là Từ Khuyết tính toán tất cả, thì lời hắn nói lúc trước muốn tàn sát kiến tộc, đúng là có thể làm được.
- Thiếu niên này quá đáng sợ. . .
Thiên Quốc Vạn không khỏi thấp giọng tự nói một câu.
- A! Phụ vương, những thứ này ăn quá ngon, vạn nhất ăn xong rồi không còn nữa thì làm sao bây giờ? Không được, ta muốn đi tìm hảo đản!
Lúc này, Thiên Di Nhi đột nhiên lớn tiếng nói.
Lời này đã doạ Thiên Quốc Vạn tỉnh táo lại, suýt chút nữa đã một phun ra một ngụm máu, thật vất vả mới cứu ngươi từ ma chưởng về, ngươi lại muốn đi tìm hắn?
- Không cho đi!
Thiên Quốc Vạn nghiêm mặt quát lên.
- Không, con muốn tìm hắn!
Thiên Di Nhi chu miệng nhỏ lên, thở phì phò nói.
- Tuyệt đối không cho phép!
- Con. . . con cứ muốn đi!
- Không cần vọng tưởng!
- Con. . . con mang thai con trai của hắn!
- Không. . . cái gì? Đậu xanh, Từ Khuyết, ngươi trở về cho lão tử!
. . .
Cùng lúc đó, trong hư không mênh mông một màu đen kịt.
Bao quanh đoàn người Từ Khuyết là phù văn óng ánh, đang lấy tốc độ cực nhanh tiến lên, chỉ có điều đường hầm hư không này cũng không ổn định, dù sao cũng là Hư Không Giao Giới Phù bố trí ra, kém giao giới điểm hư không tự nhiên quá nhiều.
Nhưng Từ Khuyết tin tưởng, thứ này vẫn có thể miễn cưỡng giúp bọn họ đến Huyền Hoàng Châu.
- Ồ, không đúng, tại sao lại cảm ứng được một hơi thở quen thuộc?
Đột nhiên, Từ Khuyết biến sắc, con ngươi bỗng nhiên nhìn về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận