Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1370: Hai Người Bị Bệnh Thần Kinh

Lúc hai người đối lập, thực lực chênh lệch lớn, mọi người đều sẽ cảm thấy người yếu chỉ có thể mặc cho cường giả bắt ép, không có sức chống cự.
Nhưng thế gian vạn vật đều không có chuyện tuyệt đối, có lúc người yếu mới là nguy hiểm nhất, bình thường có thể sáng tạo ra kỳ tích, có khả năng hoàn thành điều không thể.
Vì thế các loại từ ngữ như "Đột kích ngược", "Kỳ tích", mới sẽ xuất hiện ở bên trong tầm mắt của mọi người.
Đương nhiên, cuộc chiến đấu ngày hôm nay, nhất định sẽ không có đột kích ngược và kỳ tích.
Mạc Quân Thần không có bất kỳ dây dưa dài dòng, liền giết chết đám người Thần Nông Thị tộc, không nương tay một chút nào.
Đoạn Cửu Đức đề nghị trước tiên gõ đầu nhỏ lại gõ đầu to gì đó, đương nhiên là Mạc Quân Thần không quan tâm.
Y cho rằng làm người vẫn phải có chút điểm mấu chốt, thân ở Tạc Thiên, tâm cần phải thuần khiết, chuyện gõ đầu nhỏ của người ta, thực sự là không thể ra tay được.
Từ Khuyết nhìn kỹ mấy người của Thần Nông Thị tộc ở dưới cách không rèn sắt của Mạc Quân Thần, hóa thành từng đám từng đám huyết vụ, trong lòng cũng có chút thán phục.
Một chiêu giết địch, trình độ như thế này là chuyện mà Từ Khuyết hắn bình thường có thể làm được, nhưng đổi thành tu sĩ tầm thường, thậm chí là cấp bậc thiên kiêu, cũng sẽ không làm được chuyện giết địch dễ như ăn cháo như vậy.
Cho dù là trên cảnh giới có áp chế một hai cấp bậc nhỏ, cũng không thể nào làm được như vậy.
Nhưng Mạc Quân Thần lại làm được.
Y chỉ là cao hơn hai cấp bậc nhỏ so với Kim Tiên cảnh sơ kỳ, lấy thực lực Kim Tiên cảnh đỉnh phong, phối hợp một cây búa lớn cấp bậc Tiên Khí, lại có trực tiếp đập chết đám người của Thần Nông Thị tộc.
Một đập một người, thế như bẻ cành khô.
Đây chính là thực lực bổ trợ mà Minh Vương Trấn Ngục Thể đại thành mang đến, cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho người ta không thể khinh thường.
Trong lòng Từ Khuyết rùng mình, kiên định hơn trong việc phải tham dự nhiều cuộc thực chiến hơn, kích thích ra tiềm năng của Thánh Thể.
Tu sĩ đối kháng, thân thể rõ ràng là một nhân tố then chốt quyết định thắng thua.
- Tiểu tử, mọi người đều đã giải quyết, nhẫn trữ vật lão đầu ta cũng hỗ trợ thu hồi lại rồi, nhưng bên trong không có thứ gì tốt, thật sự, lão đầu ta lấy nhân phẩm ra bảo đảm.
Lúc này, Đoạn Cửu Đức đi lên phía trước, mở miệng chính là lấy nhân phẩm bảo đảm.
Từ Khuyết liền trợn trắng mắt, nếu như Đoạn Cửu Đức chỉ nói nửa câu đầu cũng còn tốt, nửa câu này vừa ra tới, còn tin y mới là lạ.
Nhưng mà Từ Khuyết cũng không thèm để ý, mặc kệ trong nhẫn chứa của đám người Thần Nông Thị tộc kia có đồ gì, hắn đều không thấy hứng thú.
Trước mắt làm cho hắn quan tâm nhất, vẫn là Thiên Kim Phục Sinh Đằng trong động phủ kia.
Mấy người bọn Y Phương lúc trước vì dẫn bọn họ vào trong động, đã mở cấm chế ở cửa động ra.
Cũng là bởi vì bọn họ đã mở cấm chế ra, Từ Khuyết mới chủ động hiện thân, ngay mặt cùng bọn họ không nể mặt mũi, mạnh mẽ khai chiến.
Bây giờ người của Thần Nông Thị tộc đã giải quyết xong, Từ Khuyết cũng một lần nữa đưa mắt nhìn tới cửa động kia.
Dựa theo thảo luận lúc trước của mấy người bọn Y Phương mà nói, bên trong nơi sâu xa của động này đang trấn áp một vị nhân vật khủng bố nào đó, Y Phương dự định sau khi dẫn bọn họ tiến vào, liền đóng chặt cửa động, giữ bọn họ ở bên trong cùng nhân vật khủng bố này tương tàn nhau.
Nhưng bây giờ mấy người bọn Y Phương đều đã chết rồi, chưa kịp đánh thức nhân vật khủng bố kia, nhưng Từ Khuyết vẫn không dám khinh thường như trước.
Hắn đứng ở cửa động, thần hồn thăm dò, cẩn thận quan sát tình huống trong động.
Nhưng mà, thần hồn mới vừa thăm dò trong chốc lát, mặt Từ Khuyết đột nhiên biến sắc, tràn ngập kinh hãi.
Trong động này đã tự thành một thế giới nhỏ, lớn khoảng mười cái sân đá banh, toàn bộ trên mặt đất tất cả đều là từng cái từng cái rễ mây màu vàng tráng kiện, trong đó một đầu đâm sâu vào bên trong, một đầu khác thì lại theo cùng một phương hướng, vươn thẳng về phía trung tâm.
Vùng đất trung tâm có một gốc kim đằng vô cùng lớn, đường kính ước chừng mấy chục thước, cần mấy chục người nắm tay nhau mới có thể vây quanh nó.
Mà bên trên kim đằng lại mọc ra từng cái từng cái Thiên Kim Phục Sinh Đằng dài nhỏ, từ dưới đi lên, kéo dài ra một đám lớn, nhìn qua là một mảnh vàng óng ánh.
Càng đi lên Thiên Kim Phục Sinh Đằng, ánh sáng vàng kim lộng lẫy liền càng óng ánh, hiển nhiên đó là Thiên Kim Phục Sinh Đằng đã tiến vào giai đoạn thành thục, dược hiệu cực kỳ tốt.
- CMN, tiểu tử, chủ đằng của Thiên Kim Phục Sinh Đằng này không khỏi quá lớn đi.
Lúc này, Đoạn Cửu Đức kinh hãi kêu thành tiếng.
Y cũng vươn thần hồn ra, quan sát tình huống trong động, chấn động không gì sánh nổi.
Liễu Tĩnh Ngưng cùng Mạc Quân Thần giờ phút này cũng rất kinh ngạc, bọn họ đều nhìn thấy cây chủ đằng Thiên Kim Phục Sinh Đằng lớn vô cùng này, hoàn toàn vượt qua dự liệu của bọn họ.
- Thiên Kim Phục Sinh Đằng lớn như vậy, chí ít cũng có hơn một trăm ngàn năm lịch sử, nhưng vẫn chưa thành tinh hoặc là tu ra linh thức, thực là khó có thể tin tưởng được.
Mạc Quân Thần nhìn mà than thở nói.
- Có thể là có quan hệ với cấm chế cùng với vị bị trấn áp dưới đất kia.
Liễu Tĩnh Ngưng đáp, cái suy đoán này cũng là hợp lí nhất.
- A, các ngươi nói xem. . . nếu như ta đào cây chủ đằng này ra, tồn tại dưới lòng đất kia có thể chạy ra hay không? Hay là Quan Sở Sở và Hiên Viên Kỳ Thương hấp thụ cây chủ đằng này, có thể khôi phục linh thức, khởi tử hoàn sinh hay không?
Từ Khuyết nhìn về phía mấy người, cười híp mắt hỏi.
- Đậu phộng, tiểu tử, ngươi chớ có làm loạn.
Đoạn Cửu Đức lập tức sợ hết hồn, lau mồ hôi lạnh trên đầu nói:
- Ngươi nói tới hai loại khả năng này, đều rất lớn. Vạn nhất tồn tại đang bị trấn áp trong lòng đất thức tỉnh đi ra, sau đó hồn phách của Quan Sở Sở và Hiên Viên Kỳ Thương cũng thức tỉnh, vậy ngươi tuyệt đối là một con đường chết.
- Bản tọa đồng ý.
Mạc Quân Thần cũng vội vàng gật đầu.
Y đúng là sợ Từ Khuyết đào cây chủ đằng này đi, thả ra tồn tại trong lòng đất kia ra.
Dù sao dựa theo đàm luận trước đây của bọn Y Phương, tồn tại trong lòng đất kia là tồn tại đủ để đối kháng với Tiên Tôn đỉnh phong.
Quan Sở Sở và Hiên Viên Kỳ Thương tuy rằng cũng là cảnh giới Tiên Tôn đỉnh phong, nhưng bọn họ không có linh thức, hơn nữa còn mất đi thân thể, chỉ còn sót lại hồn phách, thực lực có thể phát huy ra được, khẳng định không có cách nào đánh đồng với Tiên Tôn đỉnh phong chân chính.
Vì thế, bọn họ đều cảm thấy không thể dễ dàng động tới cây chủ đằng này.
Bởi vì cây chủ đằng này, chính là dùng để trấn áp vị nhân vật khủng bố trong lòng đất kia.
- Haiz, các ngươi quá nhát gan, người của Tạc Thiên Bang ta đi ra lăn lộn, tại sao có thể kinh sợ? Đến đến đến, Đoạn Cửu Đức, cầm cái xẻng đến, ta đào cho các ngươi xem.
Từ Khuyết lẫm lẫm liệt liệt nói, đưa tay đòi Đoạn Cửu Đức cái xẻng.
- Đào cái rắm, lão đầu ta không muốn chết!
Đoạn Cửu Đức trợn mắt nói:
- Lại nói, mệnh tiểu tử ngươi chỉ còn lại bốn mươi ngày, còn quan tâm tới cái chủ đằng này làm gì vậy, lấy những tiểu đằng này đi mới là việc cần làm.
- Đậu phộng, ngươi không nói ta còn không cảm thấy có gì, ngươi vừa nói như thế, ta liền cảm thấy không đào không được rồi. Dù gì sau bốn mươi ngày cũng phải chết, ta không để cho toàn bộ thế giới cùng chết, trong lòng ta sẽ băn khoăn.
Từ Khuyết tỏ vẻ khó xử.
Đoạn Cửu Đức sững sờ, chậm rãi gật đầu:
- Ồ, chuyện này đúng là có chút đạo lý.
Mạc Quân Thần đứng ở một bên, nghe được lập tức hai mắt trừng lớn, mẹ kiếp, hai tên bệnh thần kinh!
Một tên nói muốn lôi kéo toàn bộ thế giới cùng chết, một tên khác lại trả về một câu có đạo lý?
Quả nhiên Tạc Thiên Bang không có người bình thường, đương nhiên, ngoại trừ bổn hộ pháp.
- Được rồi, hai tên các ngươi đừng đùa nữa.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng không nhìn nổi, tức giận trừng Từ Khuyết một cái, tiếp tục nói:
- Trên thực tế. . . ta biết người bị trấn áp dưới lòng đất là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận