Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1530: Ta Tiên Đoán

Đây là một sự uy hiếp khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng là một đám người cầm súng, lại bị một tên sinh viên đại học uy hiếp.
Từ Khuyết nói một câu, tất cả mọi người dồn dập nhìn nhau, lập tức ném súng trong tay đi, bọn họ thậm chí không hỏi ý kiến của Hạ Lạc Kình, liền ném hết súng vào trong thang máy.
Dù sao hiện tại cũng làm một xã hội bình đẳng, nếu như ở Tu Tiên Giới, chuyện như vậy căn bản không thể phát sinh.
Toàn bộ đám nam tử mặc âu phục Hạ gia đều cho rằng Từ Khuyết là thế ngoại cao nhân, không phải là người bình thường, nếu đã có thể kéo lại một cái thang máy, còn chưởng khống sinh tử của bọn họ, vậy những cây súng này căng bản chẳng thể uy hiếp được hắn.
Không nghe thấy người ta nói à, súng là hàng cấm, vì thế cần phải ném đi hết.
Nhìn bộ dáng tuân thủ pháp luật như thế, khẳng định là một cao nhân giữ gìn hòa bình thế giới, bằng không hắn sẽ không nói ra loại yêu cầu này, sớm đã trực tiếp giết chết bọn họ rồi.
Vì thế đám nam tử mặc âu phục cũng không nghĩ đến sau khi ném súng đi thì mình sẽ không còn một chút năng lực phản kháng nào, thuần túy chỉ là cảm thấy sau khi mình ném súng đi sẽ được an toàn, làm tù binh vẫn tốt hơn làm oan hồn dưới đao Từ Khuyết.
Dù sao dùng súng phi pháp, bị người ta chém một đao thì đó cũng là vì người ta tự vệ
- Được, biểu hiện không tồi, các người có thể đi ra ngoài.
Từ Khuyết thấy những người này phối hợp như vậy, thoả mãn gật đầu, nhìn đám nam tử mặc âu phục trong thang máy nói ra.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã đi ra, Từ Khuyết liền buông tay cho thang máy rơi tự do, sau đó tung người nhảy vào bên trong phòng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người ở đây không ai dám manh động.
Hạ Lạc Kình phảng phất một lần nữa ý thức được thực lực của Từ Khuyết, biết được sự tự tin của Từ Khuyết bắt nguồn từ đâu.
Người đàn ông trung niên cũng đã sớm bối rối, y rất rõ ràng, dù cho vị sư phụ đại tông sư của mình cũng không làm được như Từ Khuyết trước mắt.
Một tay kéo cả một cái thang máy? Đây là chuyện con người có thể làm được ư?
- Tiểu tử, cậu. . . cậu đến từ những gia tộc cổ võ lánh đời kia?
Lúc này, một ông lão nhìn về phía Từ Khuyết hỏi, khuông mặt nghiêm nghị, hai tay còn khẽ run.
Những lão giả khác cũng không thể trấn định, nội lực chập trùng từng cơn.
- Tôi biết mà, tôi biết chúng ta suy đoán không sai, nhân ngoại hữu nhân, chỉ sợ chúng ta tập võ từ nhỏ, tư chất thông thiên, bước vào cảnh giới đại tông sư, nhưng trên thế gian này vẫn có những người mạnh mẽ hơn chúng ta, đồng thời những võ học tưởng chừng đã tiêu tan trong dòng sông lịch sử kia, bọn chúng vẫn còn tồn tại.
Còn không chờ Từ Khuyết đáp lại, ông lão kia liền kích động hô lớn, viền mắt thậm chí ửng hồng cả lên.
- Phốc, lão tiên sinh, đừng kích động, tôi không biết võ học thế gia mà ông nói có tồn tại hay không, dù gì tôi cũng không phải.
Từ Khuyết không nhịn được cười, lắc đầu cười nói.
Nguyên bản hắn tưởng rằng dựa vào tác phong không ra gì của người đàn ông trung niên kia, mấy lão tông sư phỏng chừng cũng chẳng tốt đẹp gì, có thể sẽ cậy già lên mặt, cần phải giáo dục một phen.
Nhưng hiện tại xem ra, hẳn là không cần nữa.
Như vậy cũng tốt, đỡ tốn thời gian.
- Mấy người đứng đấy chơi một chút đi, tôi đi gọi điện thoại, ừm. . . Lâm lão bản đúng không, cho tôi mượn điện thoại di động một chút.
Từ Khuyết nói, đưa tay về phía Lâm lão bản.
Lâm lão bản ngẩn ra, cảnh giác lùi về sau một bước, hỏi:
- Không phải cậu cũng có điện thoại di động ư?
Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là sợ Từ Khuyết muốn kiểm tra điện thoại di động của mình, dù sao bên trong điên thoại di động của cô ẩn giấu quá nhiều bí mật, liên lụy đến rất nhiều đại nhân vật.
- Cô theo tôi đến đây.
Từ Khuyết liếc cô một chút, trực tiếp đi vào một căn phòng.
Lâm lão bản có chút do dự đứng tại chỗ, nhưng âm thanh thăm thẳm của Từ Khuyết lại truyền đến:
- Mấy vị lão tông sư, phiền mọi người khống chế đám người Hạ Lạc Kình, đừng để bọn họ chạy, cũng đừng cho bọn họ chạm vào sùng, lúc nữa tôi sẽ cho các người một cái đại tạo hóa.
Từ Khuyết cố ý nhấn mạnh chữ "đại", tiếp đó lại bổ sung:
- Lâm lão bản, cô còn không đến đây, có tin tôi cũng ném cô vào trong thang máy không?
Lâm lão bản vừa nghe thấy thế, sắc mặt nhất thời trắng nhợt, lập tức cắn răng, cất bước đi theo.
Mấy vị lão tông sư còn lại thì mở to mắt, hào quang lấp lóe,
CMN, đại tạo hóa?
Mấy người lập tức nhìn chằm chằm Hạ Lạc Kình, còn có một đám nam tử mặc âu phục của Hạ gia kia.
Hạ Lạc Kình suýt chút nữa đã phun máu ra ngoài, trời ơi, các ngươi là người lão tử tìm đến giúp đỡ đó, trực tiếp phản bội như vậy?
Bất quá đám nam tử mặc âu phục vẫn bình tĩnh, căn bản không có ý muốn phản kháng, chí ít hiện tại bọn họ xác định ném súng đi là lựa chọn chính xác, Từ Khuyết quả thực không muốn giết bọn họ, chỉ là khống chế bọn họ lại mà thôi.
Dù sao trước thực lực tuyệt đối, phản kháng là hành động ngu xuẩn nhất, tự lượng sức mình mới là tốt nhất.
Toàn bộ mấy người trong tháng máy đi ra cực kỳ yên tĩnh, không có ai gây sự.
Một lát sau, Từ Khuyết và Lâm lão bản cũng từ trong phòng ăn đi ra.
Tóc Lâm lão bản hơi loạn, thậm chí quần áo còn hơi xốc xếch, hô hấp có chút gấp, sắc mặt ửng hồng, tựa hồ vừa trải qua sự tình kích động gì đó.
Từ Khuyết thì không hề có biến hóa gì, trên mặt vẫn là nụ cười tiện hề hề như có như không, toàn thân trước sau mang theo một loại bĩ khí, khiến cho rất nhiều nam nhân phản cảm, nhưng lại khiến cho nữ nhân chú ý.
Hai người xuất hiện, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý.
Mọi người nhất thời nhíu lông mày lại, sợ hết hồn.
Đặc biệt Hạ Lạc Kình, y một mặt khó có thể tin, thậm chí hơi há to miệng.
Không phải chứ?
Từ Khuyết trâu bì như thế, ngay cả Lâm lão bản cũng dám động? Cái quái gì vậy, bổn thiếu gia còn không dám động, hắn lại "ăn" mất Lâm lão bản như thế, lẽ nào hắn không biết người sau lưng Lâm lão bản là ai sao?
Nhưng mà, giờ khắc này nội tâm Lâm lão bản vẫn kinh hãi không thôi.
Cô rất khó tưởng tượng được, tên sinh viên đại học bên cạnh mình lại có năng lực lớn như vậy, có thể làm cho người sau lưng cô chủ động trao đổi với hắn, cuối cùng còn thỏa hiệp rất nhiều chuyện, trong đó còn có một đại sự sẽ khiến Kinh Thành chấn động.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc cô đi ra lại chật vật như vậy, Từ Khuyết đúng là không làm gì cô, cô thuần túy chỉ là đứng bên cạnh nghe mà thôi, thế nhưng cũng không thể ngăn được kinh hãi trong lòng.
Vì thế sau khi cô ra ngoài, cũng nhìn thấy được những ánh mắt cổ quái kia.
Nhưng cô lại không để trong lòng, trái lại sau khi nhìn về phía Hạ Lạc Kình, trong mắt không nhịn được có thêm một ít đồng tình.
Hạ gia, sắp xong rồi.
Tất cả chỉ bởi vì một tên sinh viên đại học tên Từ Khuyết, ở trong điện thoại hứa hẹn với đối phương một chuyện, đối phương liền không tiếc tất cả vận dụng toàn bộ thế lực.
- Được rồi, để cho khán giả xem trực tiếp đợi lâu rồi, tiếp theo đến phần biểu diễn của tôi rồi.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết trở về, cầm điện thoại di động của mình, hướng về camera nói một câu.
Hắn không coi ai ra gì, căn bản không để ý tới đám người Hạ Lạc Kình ở đây, tiếp tục quay về điện thoại di động nói:
- Có lẽ mọi người đều cho rằng hôm nay tôi muốn biểu diễn võ học, sai rồi sai rồi, Hàng Long Thập Bát Chưởng cái gì, đều chỉ là một chút tài lẻ. Thứ tôi am hiểu nhất chính là Dự Ngôn Thuật!
Nói đến đây, Từ Khuyết bỗng nhiên quay đầu lại, một tay chỉ về Hạ Lạc Kình:
- Hiện tại tôi tiên đoán, xí nghiệp Hạ thị nổi danh nhất Kinh Thành sắp phá sản đóng cửa, toàn bộ quan chức hủ bại của gia tộc Hạ gia sẽ bị tra ra. Vị đại thiếu gia Hạ Lạc Kình. . .
Khóe miệng Từ Khuyết đột nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:
- Y không thể nào chấp nhận được tin dữ trong nhà, tinh thần tan vỡ, nhảy lầu tự sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận