Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 917: Danh Thiếp Của Từ Phỉ Phỉ

Toàn trường trong nháy mắt vắng lặng một mảnh.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, kể cả Lưu Lam cùng với Vương lão bản, đều ngơ ngác nhìn thanh kiếm trên tay Từ Khuyết, tỏ vẻ nghi hoặc.
Tình huống gì thế này?
Cái tên này lấy kiếm ra lúc nào?
Vừa nãy hình như còn không có mà?
Những chất lỏng màu đỏ kia là cái gì?
Máu? Máu ở đâu ra?
"Lạch cạch!"
Lúc này, một tiếng vang trầm do đồ vật rơi xuống mặt đất vang lên.
Mọi người theo bản năng tìm đến nơi phát ra tiếng động.
Sau đó, tất cả mọi người ở đây bỗng nhiên trợn to hai mắt, con ngươi nhanh chóng co lại, trên mặt sợ hãi, trong nháy mắt nổ tung.
- Áaaaa!
Lúc này, một nữ minh tinh phát ra một tiếng thét chói tai, vang vọng toàn trường.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều sợ hãi kêu lớn lên.
- Giết người rồi!
- A!
- Hắn đã giết chết Đường Bân rồi!
- Mau báo cảnh sát, chạy mau đi!
Toàn trường loạn lên một đoàn, bất kể là quản lý hay là minh tinh, đều tỏ vẻ sợ hãi, xoay người chạy đến phía thang máy hoặc cửa thoát hiểm.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Từ Khuyết thật sự dám ở chỗ này giết người, một kiếm chém bay đầu Đường Bân ống.
Đáng sợ hơn chính là bọn họ căn bản cũng không thấy Từ Khuyết ra tay như thế nào, lúc thanh kiếm kia xuất hiện, Đường Bân cũng đã chết rồi.
- Má ơi!
Ngô tổng lúc trước bị Từ Khuyết ném đi kia, lúc này liền liên tục lăn lộn hướng về phía trước chạy như điên, suýt chút nữa sợ vãi tè.
Y đột nhiên cảm thấy, mình bị ném đi, thật sự đã là may mắn lắm rồi.
- Cậu...
Sắc mặt của Vương lão bản càng kịch biến, khiếp sợ vạn phần nhìn Từ Khuyết, lập tức rống to:
- Đại Ngưu, chết ở đâu rồi? Mau dẫn người đến đây!
Sắc mặt của y cực kỳ kinh hoảng, mở miệng hô hoán vệ sĩ.
Ở dưới cục diện hỗn loạn này, tất cả mọi người đều chạy tứ tán, một mảnh tùm la tùm lum.
- Yên tĩnh hết cho ta!
Từ Khuyết đột nhiên nhíu mày, trầm giọng hét một tiếng, cổ tay hướng về phía trước vung lên.
Ầm!
Một ngọn lửa màu xanh bàng bạc đột nhiên bao phủ ra, trực tiếp bay về hướng trần khách sạn, hóa thành một biển lửa, bao trùm ở trên đỉnh đầu mọi người.
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vừa xuất hiện, khí tức cuồng bạo đã làm kinh sợ toàn trường, nhiệt độ nóng bỏng, giống như muốn thiêu huỷ hư không.
Toàn bộ mái khách sạn bị đốt thành tro bụi tại chỗ, đã biến thành một sảnh lộ thiên.
- Ai còn phát ra một chút tiếng động nào, giết không tha!
Từ Khuyết từ tốn nói, âm thanh cực kỳ lãnh đạm, nhưng lại giống như thần lôi nổ vang, trực tiếp vang vọng ở trong đầu mọi người.
Trong khoảnh khắc, toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều run rẩy, đều che miệng lại, đứng ở tại chỗ động không dám động đậy, trong lòng đã triệt để bị doạ đến sắp tan vỡ.
Đây là thủ đoạn gì?
Phất tay liền thả ra một biển lửa?
Toàn bộ trần khách sạn trong một cái chớp mắt, bị đốt hầu như không còn?
Đây là dị năng giả? Hay là... thần tiên?
Cảm thụ được nhiệt độ cao của mảnh biển lửa trên đỉnh đầu, mọi người cảm giác như da đầu đều sắp bị bốc hơi, cả người lại ứa ra mồ hôi lạnh.
"Lạch cạch!"
Đột nhiên, xa xa có một người đột nhiên ngã xuống đất, chính là Ngô tổng vội vàng chạy trốn vừa nãy.
Nguyên bản tư thế chạy trốn của y không đúng lắm, lúc Từ Khuyết hô lên, y vừa vặn mới giơ chân lên, kết quả bây giờ một chân căn bản không chống đỡ nổi thân thể mập mạp này, đột nhiên bị té xuống đất.
"Xoạt!"
Còn không chờ mọi người kịp phản ứng, lúc này Từ Khuyết vung tay lên, thoát ra một tia lửa, trực tiếp hướng về Ngô tổng.
- A! Không...
Ngô tổng sợ hãi há mồm hô to, nhưng ở bên trong ngọn lửa hóa thành tro tàn trong nháy mắt, tan thành mây khói.
Trong giây lát, tất cả mọi người ở đây vì đó mà sợ hãi, cả người giống như rơi vào hầm băng, lạnh cả sống lưng.
Loại sát phạt hung hăng này, khí thế nói giết liền giết, triệt để đánh tan tất cả suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Tất cả mọi người đều gắt gao bưng miệng mình, liền hít thở cũng không dám lớn tiếng thở dốc, chỉ lo không nhịn được phát ra một điểm âm thanh, sẽ biến thành người chết, không, là biến thành tro tàn, ngay cả xác không không toàn vẹn.
Mà lúc này, trong lòng Lưu Lam vô cùng hoảng sợ và kinh hãi.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, Từ Khuyết lại nắm giữ loại thần thông này, càng không hề nghĩ tới hắn lại sát phạt quả đoán như thế, trong nháy mắt liền giết chết hai người, nhưng con mắt đều chưa từng nháy một cái, loại hờ hững trên mặt kia, giống như chỉ là giết hai con kiến.
Tại sao lại như vậy?
Không phải nói hắn chưa chết, còn biến thành bệnh tâm thần sao?
Tại sao nhưng trong lúc vẫy tay lại có thần thông như thế?
- Lưu Lam.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên nhìn về phía Lưu Lam, trên mặt hiện lên một vệt ý cười, giống như lại biến trở về thành nam hài sáng lạn kia.
- A?
Lưu Lam sợ hết hồn, có chút sợ hãi nhìn Từ Khuyết.
- Chớ khẩn trường, hỏi cậu chút chuyện mà thôi, ngồi đi.
Từ Khuyết nói xong, một tay kéo cái ghế dài, ngồi xuống.
Lưu Lam lại vội vàng khoát tay áo một cái:
- Không... không cần, cậu muốn hỏi cái gì, tôi đều sẽ nói hết.
- Bảo cậu ngồi thì cứ ngồi đi, sợ cái gì, được rồi, tôi hỏi cậu, cậu gặp được em gái tôi như thế nào, tại sao trong danh sách khách mời của trường học lại có nó? Nhưng ngày hôm nay nó lại không hề đi tới trường học.
- Hả? Phỉ Phỉ không đi tới trường học?
Lưu Lam nghe vậy, lập tức ngẩn ra, vội vàng nói:
- Một tháng trước tôi gặp được cô ấy ở nước Mỹ, lúc đó tôi rất kinh ngạc, nhưng hình như cô ấy có chuyện gì gấp, liền không tán gẫu nhiều với tôi, sau khi để cho tôi một tấm danh thiếp liền rời đi.
- Sau đó thì sao?
Từ Khuyết hỏi.
- Sau đó tôi liền về nước, mãi đến tận mấy ngày trước mới thu được thư mời của trường học, mới nhìn thấy trong danh sách có tên tiếng Anh của Phỉ Phỉ trên danh thiếp, vì thế liền gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói sẽ đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, thuận tiện muốn tìm tôi ăn cơm.
Lưu Lam nói đến đây, tựa hồ lại nhớ ra cái gì đó, nghi ngờ nói:
- Nhưng lúc đó cô ấy còn nói một câu kỳ quái, nói là để tôi đem đồ vật tới, ta còn chưa kịp hỏi là món đồ gì thì cô ấy đã cúp điện thoại, lúc tôi gọi lại thì đã biến thành trạng thái tắt máy.
- Nói cậu mang đồ vật tới?
Từ Khuyết nghe vậy, con ngươi hơi lóe lên, trầm giọng nói:
- Tấm danh thiếp nó đưa cho cậu ở đâu? Cho tôi nhìn thử một chút.
Danh thiếp?
Lưu Lam lập tức ngẩn ra, tiếp đó đột nhiên kịp phản ứng lại, vội cầm lấy cái túi xách hàng hiệu bên người lên lật tìm.
Lời này của Từ Khuyết làm cho cô lập tức tỉnh ngộ.
Cô vẫn luôn không nghĩ ra Từ Phỉ Phỉ muốn cô mang tới cái gì, cô cũng không cầm qua món đồ gì của Từ Phỉ Phỉ, nhưng bây giờ mới rõ ràng, Từ Phỉ Phỉ đã cho cô, chính là một tấm danh thiếp kia.
- Tìm được rồi!
Sau một phen tìm kiếm, Lưu Lam rốt cục ở trong túi xách tìm được tấm danh thiếp của Từ Phỉ Phỉ, lấy ra.
Tấm danh thiếp này so với danh thiếp phổ thông hơi dày hơn một chút, chỗ biên giới có một ít trang trí tương tự như kim loại bạc, nhưng nhìn qua cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhiều lắm chỉ là một chiếc thẻ có chất lượng tốt hơn mà thôi.
Tin tức trên danh thiếp cũng vô cùng giản lược, chỉ có một cái tên phòng nghiên cứu sinh vật ở nước Mỹ cùng điện thoại địa chỉ, bên trong giới thiệu một nhóm chức vị, cùng với tên tiếng Trung và tên tiếng Anh của Từ Phỉ Phỉ.
Sau khi Từ Khuyết tiếp nhận danh thiếp, hơi hơi liếc mắt nhìn, liền đột nhiên bẻ đôi danh thiếp, sau khi bẻ đi bốn góc, danh thiếp lập tức đã biến thành hình dạng ban đầu, nguyên bản vùng kim loại bạc ở biên giới bị xem là trang trí, lúc này tất cả đều tập trung ở cùng một chỗ.
- Đây là... USB?
Lúc này Lưu Lam trợn to hai mắt, ngạc nhiên nói.
Lâm Ngữ Hi ở bên cạnh cũng cả kinh, hiển nhiên cũng không nghĩ tới một tấm danh thiếp sau khi bị bẻ nát, lại còn có thể hình thành một chiếc USB.
- Có máy vi tính không?
Từ Khuyết mở miệng hỏi.
Lưu Lam ngẩn ra, lắc lắc đầu.
Cô tới tham gia tụ hội, làm sao có khả năng mang theo máy tính.
- Lão Vương!
Từ Khuyết tăng cao âm lượng hô.
Lão Vương? Lão Vương là ai?
Mọi người ở đây lập tức sững sờ, hai mặt nhìn nhau, nhưng một điểm âm thanh đều không dám phát ra.
Con ngươi của Từ Khuyết lập tức quét về phía Vương lão bản ở cách đó không xa, lớn tiếng nói:
- Lão Vương, a Vương, xã hội Vương! Gọi ngươi ngươi còn không đáp lại đúng không? Máy vi tính đâu?
Ầm!
Trong nháy mắt, cả người Vương lão bản bị một chưởng cách không vỗ quỳ gối, đau đến ngũ quan xoắn lại cùng một chỗ, nhe răng trợn mắt, cũng không dám kêu thành tiếng, trong lòng cũng cực kỳ uất ức.
Y đã quen được người ta xưng hô là Vương tổng, Vương ca, Vương lão bản.
CMN ai biết Từ Khuyết này vừa tới, liền cho y mấy cái tên Lão Vương, A Vương, xã hội Vương!
Trên mặt của mọi người ở đây cũng thẹn thùng một trận, cũng may là chỉ muốn máy vi tính, vạn nhất là muốn có Gatling phun lửa xanh, Vương lão bản này e rằng sẽ trực tiếp khóc lên.
Vương lão bản cũng chảy ra một vệt mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng vâng vâng dạ dạ đáp:
- Ngài chờ chút, tôi liền đi lấy đến cho ngài.
Nói xong, y vội hướng quầy bar cách đó không xa chạy đi, nơi đó có một cái laptop.
Nhưng vào lúc này, âm thanh của Từ Khuyết ung dung truyền đến:
- Nhớ kỹ, ta muốn chính là loại máy vi tính phun lửa xanh kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận