Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 544: Tiến Vào Đông Hoang

Pháp trận tỏa ra vầng sáng hừng hực.
Từng dòng trận văn lấp lánh, lay động giữa đài Linh Thạch to lớn, giống như cá đen nhỏ trong mặt hồ xanh biếc, không ngừng bơi lội, cuối cùng hội tụ lại.
Cả trận pháp bị một vòng sáng trắng bao phủ, hư không vặn vẹo, bóng dáng của Từ Khuyết và Husky dần mơ hồ.
- Tiểu Tử Huyên, hẹn gặp lại!
Từ Khuyết đứng trong trận hô lớn, nói lời từ biệt với Tử Huyên.
- Bảo trọng!
Tử Huyên cũng đáp.
Cuối cùng, Từ Khuyết và Husky hoàn toàn biến mất trong trận pháp.
Tất cả nhanh chóng khôi phục lại yên tĩnh, đài Linh Thạch to lớn cũng ảm đạm xuống, trong mật thất dần trở nên trống rỗng, giống như tâm tình của Tử Huyên lúc này.
Nàng khẽ lắc đầu nở nụ cười, xoay người rời đi.
...
Lúc này Từ Khuyết và Husky đã rơi vào một mảnh hư không hắc ám.
Đây là lần đầu tiên Từ Khuyết dùng Truyền Tống Trận để đi một khoảng cách xa như vậy, thân thể cảm giác được lực lôi kéo của hư không đang dần lớn lên, nếu là tu sĩ Anh Biến kỳ bình thường hoặc có cảnh giới thấp hơn, chỉ sợ sẽ không gánh vác được lực lượng của Truyền Tống Trận.
Husky lại rất tự nhiên, với thân thể yêu nghiệt của nó, tất nhiên sẽ không có cảm giác gì, mở túi ra lấy thức ăn rồi nhàn nhã ngồi ăn.
Nhưng lần này truyền tống, tốc độ vô cùng nhanh, Cổ Truyền Tống Trận và Truyền Tống Trận phổ thông có chênh lệch rất lớn, về phương diện tốc độ quả thực là trời so với đất, hắc ám chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Khi trước mắt Từ Khuyết xuất hiện ánh sáng, sau đó nhanh chóng phóng lớn, hắn biết mình đã sắp đến Đông Hoang đại lục.
- Hắc hắc, sắp đến rồi, tiểu tử, sau này hai mắt ngươi cần phải sáng hơn một chút, một vạn năm trước bản thần tôn ở Đông Hoang đại lục sống vô cùng phóng khoáng, thời gian vạn năm qua đi, có lẽ những tiểu đệ lúc trước đi theo ta, bây giờ cõ lẽ đều đã thành thánh thành tổ.
Husky dáng vẻ hưng phấn nói.
Từ Khuyết chỉ híp mắt lại cười lạnh:
- Một vạn năm, sợ rằng đám tiểu đệ của ngươi đều chết hết rồi. Đi tới Đông Hoang, mắt ngươi cũng nên mở to ra một chút, nếu như dám gây chuyện, ta sẽ làm thịt ngươi.
- Mẹ nó, so với ngươi, bản thần tôn vẫn an phận chán.
Husky không phục nói, luận việc gây chuyện, nó tự nhận là có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Từ Khuyết, con hàng này vốn là chuyên gia gây rắc rối.
Vèo!
Đột nhiên một tia sáng rơi xuống.
Từ Khuyết rõ ràng cảm nhận được lực lôi kéo trên người nhanh chóng yếu bớt, trước mắt hắn từ từ khôi phục lại ánh sáng, non xanh nước biếc phía xa, trước mắt liễu rủ bên hồ, đình đài lầu các, dần dần hiện rõ.
Sau một khắc, hai chân của họ cuối cùng cũng giẫm trên đất.
Trong nháy mắt, một luồng linh khí nồng nặc như hồng thủy vọt tới.
Tinh thần Từ Khuyết lập tức chấn động, có chút kinh ngạc.
Chẳng trách những người từ hải ngoại kia đi tới Ngũ Hành Sơn, luôn nói linh khí ở Ngũ Hành Sơn thiếu thốn, hóa ra linh khí ở hải ngoại thật sự nồng đậm như vậy.
Ngũ hành linh căn trong cơ thể hắn điên cuồng hấp thụ linh khí bốn phía, tựa như cá gặp nước, vô cùng sinh động.
Chỉ tiếc cách Từ Khuyết nâng cao tu vi không chỉ dựa vào tu luyện, hiện tại hắn điên cuồng hấp thu linh khí, nhưng EXP tăng rất chậm, kém xa khi giết người.
- Không tồi, là một địa phương tốt đấy.
Từ Khuyết đánh giá bốn phía một chút, rồi không khỏi cảm khái.
Lần này điểm dừng chân khi bọn họ truyền tống không phải là sơn dã hẻo lánh, mà là bên trong một tòa biệt uyển.
Biệt uyển có vẻ vô cùng xưa cũ, giống như đã bị vứt bỏ nhiều năm, bốn phía vô cùng yên tĩnh.
Sau khi Từ Khuyết và Husky hạ xuống, dưới chân cũng xuất hiện một trận bàn Linh Thạch to lớn, chỉ có điều trận bàn này rất kỳ lạ, có chút không trọn vẹn, mặrên có rất nhiều vết nứt, nhìn qua tựa hồ không thể dùng được, nhưng bọn họ vẫn đi ra từ nơi này.
- Đây là do có người cố ý làm hỏng, không thể dùng để truyền tống, nhưng có thể làm điểm đến.
Husky liếc mắt nhìn, bình chân như vại nói.
Từ Khuyết khẽ gật đầu, Truyền Tống Trận này bố trí ở vị trí dễ thấy như ở đây, nếu như có thể sử dụng, sợ rằng Ngũ Hành Sơn sẽ không còn yên bình nữa.
- Mẹ nó, cảm giác đã lâu không về Đông Hoang, tất cả đều trở nên xa lạ. Có cảm giác như tỉnh lại sau giấc ngủ, thế giới đã thay đổi.
Lúc này, Husky liếc nhìn bốn phía, sau đó ngạc nhiên nói.
Từ Khuyết nhất thời ngạc nhiên:
- Husky, ngươi còn có thần thông như thế à? Còn chưa đi ra ngoài nhìn đã cảm thấy thay đổi?
- Đó là vì bản Thần tôn nhớ tới chỗ này, dường như vạn năm trước ta đã tới nơi này, trong ấn tượng của ta chỗ này vốn vô cùng huy hoàng, dường như ở đây thuộc về một thế lực lớn nào đó, có rất nhiều Thánh Tử Thánh Nữ đều ở chỗ này, nhưng đáng tiếc sau này lại sa sút.
Husky cảm khái, tựa hồ đang nhớ tới một ít chuyện cũ.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, không thèm hỏi Husky những chuyện đã qua kia, đưa mắt nhìn bốn phía một chút, phát hiện bên ngoài biệt uyển chính là hoang sơn dã lĩnh, không khỏi thở dài: - Thôi đi, nếu ngươi đã có ấn tượng với nơi này, vậy thì nhanh tìm đường đi, chúng ta đi tìm một khách sạn tên là Minh Nguyệt Lâu.
- Đã nhiều năm như vậy, bản thần tôn sao có thể còn nhớ đường.
Husky bất đắc dĩ, biểu thị không nhận ra đường.
Từ Khuyết cũng phiền muộn, trong thư Nữ Đế chỉ nói đi Minh Nguyệt Lâu chờ nàng, lại không nói rõ ràng cụ thể phương hướng.
- Xem ra chúng ta cần tìm một người để hỏi thăm một chút.
Từ Khuyết bình tĩnh nói.
Mới đến, hoàn cảnh sinh hoạt không quen, Từ Khuyết cũng không cảm thấy căng thẳng, ngược lại còn có chút kích động.
Dù sao một địa phương mới, sẽ có cách trang bức mới, đường dài dài đằng đẵng, trang bức làm bạn.
- Tiểu tử, đừng thấy chỗ này hẻo lánh mà lầm, khẳng định vẫn có người, ngươi nhìn chỗ đó có khói bếp lượn lờ, khẳng định là có người đang nấu ăn.
Lúc này, Husky đột nhiên kích động chỉ vào một mảnh núi ở phía xa, trong miệng chảy đầy nước miếng, dáng vẻ mười phần kẻ tham ăn.
Từ Khuyết nghe vậy cũng lập tức quay đầu nhìn lại, kết quả khóe miệng không khỏi co giật:
- Nhà ngươi nấu ăn sẽ có khói bếp lớn như vậy sao? Đây là ngọn lửa chiến tranh, có người đang đánh nhau đó
Vừa dứt lời hắn đã giậm chân một cái, nhanh chóng lao về phía núi rừng kia.
- Chờ ta chờ ta!
Husky cũng vội vàng đuổi theo.
Một người một chó bay nhanh trên không trung, lửa trong mảnh núi rừng này cũng càng lúc càng lớn.
Nhưng khi bọn họ chạy tới, chỉ phát hiện trong rừng chỉ còn lại tro tàn, dường như chiến đấu đã kết thúc từ lâu, chỉ còn hỏa diễm vẫn đang thiêu đốt.
- Tiên sư nó, tới chậm một bước rồi.
Husky mắng một câu.
- Đến sớm cũng vô dụng, nhìn thế hỏa này, có lẽ đã cháy cả một đêm, đến thi thể cũng biến thành than.
Từ Khuyết lắc lắc đầu.
Trong đám tro tàn bay đầy trời ở mảnh núi rừng này, trên mặt đất có hơn trăm thi thể, tất cả đều cháy đen thành than, không thể nhận ra dáng dấp, càng không rõ là người là yêu.
"Xèo!" "Xèo!" "Xèo!"
Lúc này, trên bầu trời cách đó xa đột nhiên xuất hiện mấy đạo lưu quang đang bay nhanh tới.
Có người điều khiển phi kiếm, đang bay về bên này.
- Ồ, có người đến, có thể hỏi đường rồi.
Husky vừa nhìn thấy thế, vui vẻ nói.
Từ Khuyết cũng gật gù, ngẩng đầu lên, hô lớn lên không trung:
- Không được nhúc nhích, ăn cướp đây!
"Ầm!"
Trong nháy mắt, một luồng uy thế cường đại đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Từ Khuyết và Husky đồng thời biến sắc, suýt chút nữa bị uy thế này ép đến mức quỳ xuống.
Tình huống thế nào?
Mngười một chó nhìn nhau, trong tròng mắt đều là vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên thực lực của người trên không trung đáng sợ dị thường, nhìn uy lực này, ít nhất phải có tu vi Luyện Hư kỳ, hơn nữa còn là cường giả trong đám Luyện Hư kỳ, hơn nữa không chỉ có một người.
Vèo!
Đúng lúc này, mấy đạo lưu quang đột nhiên rơi xuống đất, vòng sáng tản đi, hiện ra chân thân, là ba người dùng lụa mỏng che mặt.
Từ cách hoá trang của các nàng, dù các nàng che mặt, cũng có thể nhìn ra ba người này đều là nữ tử, trong đó có hai người rất lớn tuổi.
Mà nữ tử mặc áo trắng đứng giữa, khí chất phi phàm, nhìn qua rất trẻ trung, nhưng cảnh giới xấp xỉ hai lão bà kia, đều là tồn tại Luyện Hư kỳ.
- Thiếu niên, các ngươi là ai, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Ba người vừa rơi xuống đất, ánh mắt nữ tử mặc áo trắng liền rơi vào trên người Từ Khuyết, bình tĩnh hỏi.
Mí mắt Từ Khuyết giật nhẹ, mẹ nó, quá xui xẻo rồi, vừa đến đã gặp phải người mạnh mẽ như vậy.
Hắn biết, với thực lực bây giờ của hắn, cho dù có Kiếm Hội Kín và Sách Chiêu Hồn đầy tầng, cũng không đánh lại được một Luyện Hư kỳ, huống hồ đối phương còn có ba người.
- Tiểu tử, chúng ta vẫn nên chạy đi.
Husky cẩn thận từng li từng tí truyền âm nói.
- Chạy? Lá gan ngươi quá nhỏ rồi, muốn trở thành cường giả, thì không phải sợ thứ gì!
Từ Khuyết khinh thường nhìn nó, hắn không thèm truyền âm, ngược lại còn lớn tiếng quát tháo Husky.
Husky nhất thời hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn Từ Khuyết, thật giống như đang nhìn một kẻ ngu si.
Nói cẩn thận không gây chuyện, hiện tại ngươi lại bắt đầu đấy, hơn nữa đây là ba cường giả Luyện Hư kỳ đó, ngươi cũng dám ngông cuồng? Lợi hại a!
- Hay cho câu cường giả không phải sợ thứ gì.
Nữ tử mặc áo trắng cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Khuyết, tiếng nói đột nhiên biến thành lãnh đạm, trầm giọng nói:
- Người trẻ tuổi, khi nãy ngươi hô gì với chúng ta? Muốn cướp chúng ta sao?
- Tiểu tử, chớ làm loạn.
Husky vội vàng khuyên nhủ, đồng thời tứ chi hơi cong xuông, đang dồn lực, chuẩn bị đào tẩu.
- Làm loạn cái gì? Ta có gì phải sợ chứ?
Từ Khuyết không hề lo sợ, dáng vẻ phong đạm vân khinh.
Sau đó, hắn nho nhã lễ độ chắp tay với đám người nữ tử mặc áo trắng, cười nói:
- Cô nương nghe lầm, tại hạ vừa gọi đại tỷ, không phải đánh cướp! Tại hạ là người đọc sách, một ngày tự nhắc nhở bản thân ba lần, luôn giữ mình trong sạch, chuyện đánh cướp như vậy, tất nhiên sẽ không làm. À đúng rồi, cô nương, xin hỏi ngươi gặp qua tiên nữ chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận