Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1437: Tiên Vương

- Vãn bối Thường Đoạn Canh, tham kiến chư vị tiền bối.
Cả người gia chủ Thường gia run lên, lập tức dẫn đầu đông đảo người của Thường gia tới đón, dáng vẻ khúm núm, la lớn.
Đường đường là một đại nhân vật của Ám Ảnh Phật, cường giả cấp bậc Đại La Chân Tiên, địa vị vốn rất cao.
Chỉ là ở trước mặt những tổ tiên Tiên Vương này, bất luận tu vi hay thực lực của y trong quá khứ, đều không đáng giá một đồng, đồng thời y còn cam tâm tình nguyện hạ thấp tư thái của mình, giống như muốn thấp bao nhiêu là có thể thấp bấy nhiêu.
Dù là ở bất cứ nơi đâu, có thực lực là có tất cả.
Mà đông đảo tu sĩ ở đây, đối với động tác và thái độ biến hóa của gia chủ Thường gia, cũng không cảm thấy xem thường hay bất ngờ chút nào, thậm chí còn có chút ước ao.
Dù sao không phải người nào cũng có tư cách nói chuyện trước mặt Tiên Vương.
Ví dụ như đám người Thường gia kia, ngoại trừ gia chủ Thường gia dám mở miệng tự báo họ tên, những người còn lại đều cúi đầu quỳ xuống đất hô to tham kiến tiền bối, nhưng không hề dám nhắc tới tên mình.
Bởi vì, họ thật sự không có tư cách đó.
- Thường Đoạn Canh?
Lúc này, một tên Tiên Vương cầm đầu khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén quét về phía trên người gia chủ Thường gia.
Gia chủ Thường gia khẽ run rẩy, trên trán bốc lên mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu chạm đến đất.
- Tiền bối thứ tội, vãn bối nhất thời bất cẩn, để Dược Thần bị tặc nhân bắt cóc, tội ác tày trời, xin tiền bối cho vãn bối một cơ hội bù đắp.
Y kinh hoảng đến cực điểm, run giọng hô.
Bởi vì người mở miệng nói chuyện cùng y, chính là một vị Tiên Vương tổ tiên của Thần Nông Thị tộc.
Vị Tiên Vương kia nhìn có vẻ lớn tuổi, thân hình gầy gò, nhưng khí thế mạnh mẽ, cả đầu tóc bạc trắng lập loè từng sợi huy mang, giống như ngàn vạn ngân châm râu rồng, tùy tiện đánh ra một cái, là có thể tru diệt tất cả.
Ở phía sau vị Tiên Vương này, còn có chín người, khí thế không yếu hơn y chút nào.
Năm nam bốn nữ, trong đó dung mạo một nam một nữ, có vẻ cực kỳ trẻ tuổi, dáng vẻ chỉ khoảng hơn 20 tuổi.
Một nam một nữ khác lại có dáng vẻ trung niên, còn lại 3 nam hai nữ, đều là vẻ lão nhân tuổi già sức yếu, cũng giống như vị tổ tiên kia của Thần Nông Thị tộc.
Nhưng luận khí thế và thực lực, mười người này e là không phân cao thấp, hơn nữa mỗi một vị tựa hồ cũng không yếu hơn Tử Hà tiên tử là bao.
Cục diện như vậy, một khi mười người liên thủ, Tử Hà tiên tử khẳng định là không có sức đánh trả.
Đây là tình thế mà đám người Mạc Quân Thần chỉ thoáng suy nghĩ là có thể phán đoán ra được, giờ phút này vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc, nội tâm cực kỳ trầm trọng.
- Bù đắp? Ngươi có tư cách đàm luận chuyện bù đắp với bản vương?
Sắc mặt vị Tiên Vương Thần Nông Thị tộc kia không chút cảm xúc, lạnh lùng hỏi.
"Ầm!"
Đầu của gia chủ Thường gia lúc này vội vầng đập ầm ầm trên đất, la lớn:
- Vãn bối cam nguyện chịu tiền bối xử trí!
- Xử trí ngươi?
Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc lạnh lùng nở nụ cười, con ngươi tràn đầy châm chọc cùng coi thường, nhàn nhạt lắc lắc đầu:
- Ngươi còn không có đủ tư cách này, bản vương sẽ chờ, hai lão già Ám Ảnh Phật các ngươi, sẽ bàn giao ra sao cho bản vương. Còn hiện tại, những kẻ điếc không sợ súng mới là người mà bản vương muốn tự tay xử trí.
Nói đến đây, ánh mắt vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc trong nháy mắt quét về phía Từ Khuyết.
Nhưng sau một khắc, vị Tiên Vương kia và cả chín vị Tiên Vương bên cạnh khác người, đều hơi nhíu mày.
- Tiên Vương?
Một người trong đó mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tử Hà tiên tử.
Sắc mặt Tử Hà tiên tử vẫn không chút cảm xúc như cũ, dáng vẻ lạnh nhạt đứng tại chỗ, lại lấy khí thế nhìn xuống để đáp lại ánh mắt của mười vị Tiên Vương.
- Trời, Tuyền Nhi của ta lợi hại nha, không hổ là gần đèn thì rạng, nhanh như vậy đã học được khí thế của ta.
Từ Khuyết kinh ngạc nói.
Thực lực của Tử Hà tiên tử, hắn cơ bản cũng có thể phán đoán được, đơn đả độc đấu thì phần thắng của nàng rất lớn, nhưng nếu như đồng thời chiến đấu với mười vị Tiên Vương liên thủ, phần thắng gần như là số không.
Nhưng dù là như vậy, nàng vẫn không có ý thoái nhượng chút nào, còn hung hăng nhìn lại.
Dáng vẻ hung hăng này là chân chính tự tin và nhìn xuống xuất phát từ trong xương, căn bản là không để những Tiên Vương này ở trong mắt, hoàn toàn khác với vẻ phô trương thanh thế.
- Ngươi biết cái gì, nếu sư tôn ta đạo thân hợp nhất, khôi phục thực lực cường thịnh, đừng nói là mười tên Tiên Tôn, cho dù là Hiên Viên Uyển Dung kia đến cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Đoạn Cửu Đức lập tức tỏ vẻ đắc ý, dáng vẻ ngạo nghễ, giống như đang khoe khoang bản thân mình.
Từ Khuyết nghe thế lại cả kinh, lời này có ý tứ gì?
Tử Hà tiên tử có cảnh giới Tiên Vương cảnh mà còn không phải thực lực chân chính?
Nàng cũng nắm giữ đạo thân? Hơn nữa còn sắp dung hợp?
Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
Lúc này Từ Khuyết há to miệng, kinh ngạc nhìn về phía Tử Hà tiên tử.
Nhưng còn không chờ hắn mở miệng hỏi dò, thân hình mười vị Tiên Vương này đã lóe lên, xuất hiện trước mặt đám Từ Khuyết, khoảng cách không quá nửa mét.
Tốc độ quỷ mị kinh người khiến ngay cả Từ Khuyết cũng không thể phản ứng kịp.
Sắc mặt hắn thoáng biến đổi, suýt chút nữa đã muốn trực tiếp dùng tới lá bà tẩy.
May mà mười vị Tiên Vương này cũng không ra tay, mới để Từ Khuyết kìm chế lại kích động, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mình vẫn đánh giá thấp thực lực của Tiên Vương cảnh, nếu không phải Tử Hà tiên tử ở nơi này, e là khi nãy khi vừa đối mặt, mình đã bị xoá bỏ.
Mọi người bị giết, thì dù lúc trước có bố trí nhiều bẫy rập hơn nữa cũng đều vô dụng.
- Có vẻ đạo hữu cũng không phải người đồng đại với chúng ta, không biết là đến từ thời kì vị Tiên Đế nào?
Tên Tiên Vương tuổi trẻ, ánh mắt ôn hòa nhìn Tử Hà tiên tử, mở miệng hỏi.
- Anh Lịch Mạt Đại.
Tử Hà tiên tử lãnh đạm đáp, nói ra một thời đại mà Từ Khuyết chưa từng nghe qua.
Nhưng mười vị Tiên Vương nghe vậy lại biến sắc.
- Anh Lệ Mạt Đại, so với chúng ta còn sớm hơn ba ngàn năm.
- Có chút thú vị, xem ra lần này người đi ra, không chỉ có hai thời kì.
- Đạo hữu, nếu đều là người thời đại Tiên Đế, vì sao còn dung túng hậu bối như vậy? Ngươi đã vi phạm hiệp ước lúc trước chúng ta định ra, theo lý mà nói, chúng ta có đủ lý do để liên thủ giết ngươi đền tội.
Vị nam tử Tiên Vương tuổi trẻ kia cười nhạt nói.
Lời này tuy nói như vậy, nhưng mười người này vẫn không có ý tứ muốn động thủ, giống như đang chờ đợi điều gì.
Cảm giác này rất kỳ quái, nhìn thì có vẻ không chút sợ hãi, rồi lại có vẻ có chút kiêng kỵ.
- Hiệp ước? Các ngươi có hiệp ước gì? Nói cho bản thần tôn nghe một chút.
Husky tò mò hỏi.
Nhưng ở đây không có vị Tiên Vương nào để ý nó, thậm chí Tử Hà tiên tử cũng duy trì trầm mặc, không rõ là rốt cuộc nàng có biết cái gọi là hiệp ước ấy là cái gì hay không.
- Vị đạo hữu này, ngươi không nói lời nào, là không muốn giải thích, hay là không có tư cách đáp lại?
Lúc này, một vị nữ tử Tiên Vương tuổi trẻ khác, cười tủm tỉm mở miệng.
Khuôn mặt nàng xinh đẹp, khí chất xuất trần, như một vị Tiên Nữ không dính khói bụi trần gian, một đóa liên hoa thuần khiết.
- Các ngươi cần gì nói nhiều như vậy, lão phu không muốn tốn thời gian ở nơi này nữa rồi.
Đột nhiên, vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc kia mở miệng.
Trên mặt y lộ vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt quét nhìn bốn phía, trầm giọng quát lên:
- Tiền bối Tiên Tôn của Tạc Thiên Bang, việc này trong lòng ngươi hiểu rõ, mời đi ra, cho chúng ta một lời giải thích hợp lý, bằng không, ngươi chính là người đầu tiên phá hoại hiệp ước Tiên Đế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận