Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1677: Đại Chiến Sắp Đến

Từ Khuyết nói một câu, nhất thời khiến triều đình oanh động.
Cơ hồ tất cả thần tử, đều đồng loạt phản đối Từ Khuyết ngự giá thân chinh.
Thời gian hai năm qua, uy vọng Từ Khuyết trong dân gian đã đạt đến đỉnh phong.
Mặc kệ là tạo giấy in ấn, hay khai quật cây nông nghiệp nới, tất cả đều là đại hảo sự lợi quốc lợi dân.
Đổi thành hoàng đế khác làm đến mức này, chỉ sợ đã bắt đầu ghi tên mình vào trong sử sách, thiên cổ minh quân các loại.
Bệ hạ bọn họ vừa có kế hay vừa có thực tài, các thần tử đương nhiên không muốn hắn đi chịu chết.
"Bệ hạ, việc này can hệ trọng đại, hy vọng bệ hạ nghĩ lại!" Một tên lão thần than thở khóc lóc, thậm chí không để ý tới tôn ti thân phận, ôm đùi Từ Khuyết không chịu buông tay.
"Mẹ nó. . . lão bất tử ngươi mau buông tay! Cẩn thận ta một quyền đập chết ngươi!" Từ Khuyết tức giận nói.
"Bệ hạ, ngài động thủ đi! Cho dù hôm nay lão thần chết, cũng sẽ không để Hoàng thượng ngài đưa ra quyết định kia!"
"Ngọa tào. . . ngươi đây là không tin ta có thực lực này! Lão Đinh, ngươi mau nói cho bọn hắn biết ta mạnh bao nhiêu!"
Từ Khuyết đưa tay chỉ, ánh mắt đám người nhao nhao nhìn tới binh bộ Thượng thư Đinh Dũng.
Thân thể Đinh Dũng lắc một cái, sắc mặt đen thui.
Mẹ nó. . . lão tử đã trốn ở trong góc rồi, ngươi thế mà vẫn có thể nhìn thấy ta?
Nghiệp chướng a!
Trầm ngâm một hồi, Đinh Dũng tiến lên một bước, chắp tay nói: "Bệ hạ, chém giết trên chiến trường, căn bản không giống chém giết trên giang hồ, vì an toàn của bệ hạ, xin ngài hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban."
Ngụ ý chính là, chiến tranh không phải chỉ dựa vào một mình ngươi liền đánh thắng, thành thành thật thật ở quốc nội phát triển kinh tế, đừng có mà ngự giá thân chinh gì đó.
Từ Khuyết trợn tròn mắt.
Hay cho Đinh Dũng ngươi, hai năm nay lão tử chiếu cố ngươi như vậy, có bạc đều đổ vào binh bộ, hiện tại ngươi thế mà không ủng hộ ta?
Thật không ngờ, gia hỏa mày rậm mắt to ngươi thế mà cũng phản bội ta!
Binh bộ thượng thư Đinh Dũng mặt không đổi sắc, khoanh tay đứng đấy, mặc cho Từ Khuyết trừng y thế nào cũng không có phản ứng.
Nói đùa, ánh mắt đám đồng liêu xung quanh đều đã sắp đâm hắn thành cái sàng.
Nếu hiện tại hắn dám mở miệng ủng hộ Từ Khuyết, sau khi bãi triều, y nhất định sẽ bị đám người kia quần ẩu. . .
Từ Khuyết thấy không có ai ủng hộ, liền vung tay lên: "Được, vậy các ngươi nói thử xem, các ngươi có biện pháp nào tốt hơn?"
Đám thần tử đang kêu khóc nghe vậy, nhất thời thu hồi vẻ mặt Tư Mã, bắt đầu chính nhi bát kinh thượng tấu.
"Bệ hạ, chúng ta có thể tạm thời đầu hàng, ủy thác hư xà, chờ đến lúc phát triển tốt, liền hung hăng đánh lại!"
"Đầu hàng cái rắm! Bệ hạ, cho thần năm mươi vạn binh mã, thần nhất định sẽ ngăn binh tướng Tần Quốc ở ngoài biên cảnh!"
"Bệ hạ, hay là chúng ta dứt khoát thu mua tên sứ thần kia, để hắn làm nội gian cho cúng ta. . ."
Từ Khuyết đã sắp trợn trắng mắt, chỉ bằng mấy chủ ý không đứng đắn này, có thể dùng cái búa!
Thật cho rằng Tần Vương là thằng ngốc?
Từ Khuyết có hơi xúc động, có phải hai năm này mình là quá nhiều chuyện, khiến đám thần tử đều trở nên nhược trí rồi không?
Ài, quả nhiên, quá mạnh vẫn không tốt.
"Từ Khuyết, ta không biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta tuyệt đối sẽ không đồng ý ngươi ngự giá thân chinh." Hiên Viên Uyển Dung quay đầu, giảm thấp xuống âm thanh nói.
Từ Khuyết liếc mắt nhìn nàng, cười híp mắt nói ra: "Không nỡ ta như thế? Chẳng lẽ ngươi thật yêu ta rồi?"
Hiên Viên Uyển Dung đã quen với bộ dáng không đứng đắn của hắn, bình tĩnh nói ra: "Ngươi đã nói, chỉ cần chúng ta ở nơi này chờ thọ hết chết già là được, đây là khảo nghiệm của hai chúng ta, nếu như ngươi ngự giá thân chinh bất hạnh chết trên chiến trường, sao có thể cam đoan ta sẽ không xảy ra chuyện?"
"Chậc chậc chậc, đừng nói giống như ta muốn bỏ rơi vợ con. . . à quên, ngươi chưa có hài tử." Từ Khuyết nhún vai nói, "Nhưng ngươi hẳn hiểu được, nếu như ta không ra chiến trường, quân đội Đông Đường Quốc liền nửa năm cũng không chịu được."
"Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy mình có bản sự này?"
"Bằng vào trí tuệ của ta." Từ Khuyết nhíu mày nói."Hai năm, chẳng lẽ còn không nhìn ra bản vương tài trí tuyệt đỉnh sao?"
Hiên Viên Uyển Dung vô thức muốn phản bác, nhưng nghĩ tới thành tích đối phương trong hai năm qua, nàng liền trầm mặc.
Từ Khuyết hai năm nay cống hiến, có thể nói vô cùng kiệt xuất, thế nhưng phát minh cùng đánh trận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hiên Viên Uyển Dung hiểu rất rõ binh lực Đông Đường Quốc.
Mặc dù chính sách Từ Khuyết đưa ra, giúp thực lực quốc nội tăng lên rất nhiều, nhưng binh lực vẫn mềm nhũn.
Hiện tại bọn hắn thiếu nhất, chính là thời gian.
Nếu như cho bọn hắn thời gian mấy năm, nghỉ ngơi dưỡng sức, binh cường mã tráng, đối mặt Tần Quốc cũng sẽ không bị động giống như bây giờ.
Trên triều đình một mảnh phản đối, cuối cùng không thống nhất kết quả, chỉ có thể qua loa bãi triều.
Nhưng chuyện này rõ ràng không thể tính như vậy, mặc dù sứ thần bị bắt trên đại điện, triều thần không có loạn truyền bốn phía.
Nhưng giấy không thể gói được lửa, Tần Quốc bối trí không ít thám tử tại Đông Đường Quốc, tin tức rất nhanh liền truyền về.
Tần Quốc, đại điện hoàng thành.
"Hỗn trướng! Đông Đường tiểu nhi lại dám nhục nhã bản vương như thế!"
Tần Vương nghiêm nghị gào thét, lửa giận trong mắt không thể áp chế.
Có lão thần thấp giọng khởi bẩm: "Bệ hạ bớt giận, cẩn thận long thể. . ."
Tần Vương nghe vậy, ánh mắt hơi lấp lóe.
Từ Khuyết đoán không sai, sở dĩ Tần Vương phái người tới lấy thế đè người, ý đồ chiêu hàng, nguyên nhân là thân thể hắn đã không chịu được chinh phạt bốn phía.
Mỗi một lần chinh chiến, Tần Vương đều sẽ đích thân ra trận, nhiều lần lạc vào hiểm địa.
Mặc dù thu được danh xưng võ dũng, nhưng thương thế to to nhỏ nhỏ tích tụ trong người, nếu không phải tài lực Tần Quốc hùng hậu, sưu tầm linh đan diệu dược chữa thương khắp nơi, chỉ sợ hiện hắn đã nằm trên giường bệnh.
Biện pháp xử lý tốt nhất, chính là Tần Quốc nhịn một hơi này xuống, liên minh cùng Đông Đường Quốc, đợi thân thể chuyển biến tốt đẹp, lại chinh phạt sau.
Đây là các thần tử đề nghị.
Nhưng Tần Vương lại không nghĩ như vậy.
Hắn chính là Tần Vương, trong vòng hai năm càn quét chư quốc, võ dũng chi tướng không người có thể địch, thiên cổ chi quân.
Hiện tại vất vả hai năm, mắt thấy vinh quang san bằng Cửu Châu, nhất thống thiên hạ đang ở trước mắt, hắn sao có thể từ bỏ được?
"Truyền ý chỉ của trẫm, hiệu lệnh tam quân, chinh phạt Đông Đường!"
Một ngày này, chiến hỏa lần nữa thiêu đốt đại lục.
Đông Đường Quốc nhận được tin tức, lập tức bắt đầu chiêng trống chuẩn bị chiến đấu.
Cho dù quốc lực không bằng Tần Quốc, nhưng bọn họ không có khả năng ngồi chờ chết.
Mà Từ Khuyết biết được Tần Vương lên tiếng, cũng cách không biểu đạt đáp án của mình.
"Tần Vương ngươi ngu muội, chờ chết đi, hiện tại lão tử ngự giá thân chinh, tự tay ra biên quan giết chết ngươi!"
Tần Vương biết được tin tức, tức giận không thôi, lúc này biểu thị mình cũng phải ngự giá thân chinh.
Thế là, trong lúc thần tử hai nước rung động, Tần Vương cùng Từ Khuyết, nhao nhao bắt đầu đại nghiệp ngự giá thân chinh của mình.
Hiên Viên Uyển Dung cùng quần thần khổ khuyên không có kết quả, trải qua hai năm phát triển, Từ Khuyết đã sớm khống chế các bộ Đông Đường trong tay.
Một ngày này, Từ Khuyết trực tiếp triệu tập tam quân, mang theo binh mã, thẳng đến biên quan.
"Ta là muốn trở thành Vua Hải Tặc. . . nhầm kịch bản, Cửu Châu Tổng Chủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận