Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1038: Thiên Kiếp Lần Này Không Mạnh Như Trước

Trùng hợp? Hiểu lầm?
Ai tin chứ?
Khóe miệng rất nhiều người đều khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười đầy hàm ý với Từ Khuyết.
Chuyện này thật sự hết cách rồi, từ lúc bắt đầu tên tiểu tử này đã dùng đủ loại thủ đoạn bỉ ổi, không hề có điểm mấu chốt, cái gì cũng làm được.
Người của Vân Thiên Tông còn tốt, dù sao thời gian họ tiếp xúc với Từ Khuyết không dài, nhưng đám người Ly Diệp Tông xem như đã lĩnh giáo đủ các loại thủ đoạn kỳ hoa của Từ Khuyết, lúc này ấn tượng đã khắc sâu, cảm thấy chỉ cần là chuyện do Từ Khuyết làm ra, thì tuyệt đối không thể liên quan gì đến hai chữ "trùng hợp".
Chỉ có một số nữ đệ tử Vân Thiên Tông vẻ mặt mờ mịt, vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Ầm!
Nhưng không chờ các nàng kịp mở miệng hỏi dò người bên cạnh, bên trong bạch quang lại truyền đến một luồng uy thế kinh thiên động địa, bóng người bên trong đã hoàn toàn giận dữ.
- Súc sinh, tên súc sinh kia, thật. . . thật là to gan! Dám dùng vật ấy để nhục nhã bản tọa!
Bóng người bên trong bạch quang rít gào, tiếng gào đinh tai nhức óc, có thể thấy được y vô cùng tức giận.
Từ Khuyết vẫn chỉ hờ hững, cười híp mắt nói:
- Ôi ôi ôi, ngươi bình tĩnh chút, ta CMN suýt chút nữa đã cho rằng ngươi muốn hù ta giật mình đấy, hơn nữa đây thật sự là trùng hợp, chỉ là hiểu lầm, chúng ta đừng để ý đến mấy chi tiết nhỏ ấy.
- Ngươi. . . muốn chết, ngươi chờ đó cho bản tọa, nếu bản tọa có thể đi ra ngoài, nhất định khiến ngươi sống không bằng chết, vĩnh viễn sống trong thống khổ!
Bóng người bên trong bạch quang lần thứ hai gào thét.
Y thật sự sắp bị tức điên, Từ Khuyết dùng lực lượng Thiên Kiếp, mạnh mẽ làm khu vực thánh khiết này bị ô nhiễm, đây giống như là tăng thêm sức mạnh phong ấn y vậy, nếu y không giải quyết được những lỗ đen kia, đời này y đừng hòng đi ra ngoài.
Nhưng trọng điểm là, tên tiểu tử này đánh ra cái gì không được, lại dùng lôi kiếp đánh ra một vật bẩn thỉu như thế, ngụ ý trong đó chính là dùng thứ này để trấn áp y lại, đổi lại là ai khác cũng sẽ tức giận.
- Ngươi đừng tức giận! Thật là, lúc này mới có thế thôi, vạn nhất tức giận bị thương thân thì phải làm sao bây giờ? Có thể tôn trọng thân thể của ngươi một chút hay không, có thể bảo vệ nó khỏe mạnh hay không?
Từ Khuyết ra vẻ tận tình khuyên nhủ nói.
Mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Bóng người bên trong bạch quang cũng thoáng sửng sốt.
Có ý gì?
Cái gì gọi là lúc này mới có thế thôi?
Tại sao lại liên quan đến thân thể khỏe mạnh rồi?
"Vèo!"
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng vang trầm thấp.
Từ Khuyết vung tay lên, lại tiện tay chộp tới một tia thiểm điện màu vàng, dáng vẻ chưa tận hứng nói:
- Ta còn có rất nhiều hình chưa đánh ra đây, hôm nay ta muốn phát huy tế bào nghệ thuật của mình!
Dứt tiếng, hắn lại vung tay ra.
"Ầm" một tiếng, thiểm điện màu vàng tiếp tục đánh vào này bên trong bạch quang, tạo ra một lỗ đen mới.
- Không!
Lúc này, bóng người bên trong bạch quang mới phản ứng lại được, gào lên một tiếng tan nát cõi lòng, âm thanh thê lương mà phẫn nộ, còn có cả thống khổ.
Lúc này mới thoáng chốc, trước sau đã tạo thành bốn lỗ đen, thế này khiến y phải dùng ít nhất 2 vạn năm mới thanh lý được.
Mấu chốt là Từ Khuyết vẫn chưa có xu thế dừng tay, hắn vẫn còn tiếp tục.
- Hắc hắc, không cái gì mà không, ngươi càng phản kháng, ta càng hưng phấn!
Từ Khuyết vô sỉ cười nói, lại chộp tới thiểm điện màu vàng, rồi vứt ra.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trong nháy mắt, trong điện thất chỉ còn tiếng lôi điện oanh tạc.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn từng tia thiểm điện màu vàng đập vào bên trong bạch quang, trong lòng run rẩy không ngớt.
Bóng người bên trong bạch quang đã sụp đổ, ngay cả khí lực rít gào cũng không có, hoàn toàn không còn động tĩnh.
Đám người Luyện Nguyệt Tông một bước cũng không dám tới gần, sợ bị những thiểm điện màu vàng kia của Từ Khuyết đánh thành tro tàn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Khuyết ở đó muốn làm gì thì làm.
"Ầm ầm!"
Trên đỉnh điện thất lại xuất hiện một tiếp một đạo lôi kiếp, không ngừng giáng xuống, một đạo càng khủng bố hơn một đạo.
Nhưng chuyện này đối với Từ Khuyết mà nói, căn bản không có chút ảnh hưởng, đạo uẩn của hắn đã rất mạnh mẽ, hoàn toàn đủ để đối kháng Thiên Kiếp, chỉ là mỗi lần bắt một tia thiểm điện, phải dùng Bức Vương Quyền một lần.
Mỗi một lần dùng Bức Vương Quyền phải tiêu hao một vạn điểm trang bức, nhưng may mà có đám người ở đây, hắn vẫn kiếm được lời, tiêu hao một vạn điểm trang bức bắt một lần thiểm điện, lại có thể thu hồi mấy vạn điểm trang bức, vốn là một lần trang bức kiếm được món lãi kếch sù.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Thiên Kiếp vẫn đang tiếp tục, Từ Khuyết không ngừng bắt lấy thiểm điện rồi ném ra, càng ném càng nghiện, còn bắt đầu ném ra các loại cách ném thiểm điện.
Khu vực thánh khiết bên trong bạch quang kia, lúc này đã trở nên vô cùng bừa bộn, khắp nơi đều giăng đầy vết tích cháy đen, vô cùng thê thảm.
Từ Khuyết mượn thiểm điện, đánh ra vô số tác phẩm nghệ thuật trên mặt vách tường trắng noãn hoàn mĩ, cái gì mà lão hán đẩy xe, đại chiêu pk sáu chín, cuối cùng thực sự không biết đánh ra hình gì nữa, hắn lại bắt đầu đổi thành viết chữ.
- Ồ, Đường công tử đang viết cái gì thế?
- mxs-1005, esd-479, ve-281. . .
- Văn tự thật kỳ quái, nhìn hoàn toàn không hiểu.
- Đây chẳng lẽ là phù văn thần bí gì, trong đó có huyền cơ?
- Quá khó hiểu, có lẽ ngộ tính của ta còn chưa đủ, Đường công tử thực sự không phải người bình thường.
Mọi người ở đây nhìn thấy Từ Khuyết đánh ra các hình thù quái dị khắp nơi bên trong bạch quang, đều nghị luận không ngừng, khí thế ngất trời.
Trong chốc lát, trên vách tường vốn hoàn mỹ đa che kín "phù văn thần bí"!
Chỉ là lúc này, Từ Khuyết cũng thực sự viết không nổi nữa, hắn là người thương nước thương dân, lo rằng viết quá nhiều, thân thể của mọi người sẽ không chịu nổi, dinh dưỡng không cung cấp kịp.
- Xem ra chỉ có thể dùng quy tắc cũ thôi!
Từ Khuyết lắc lắc đầu, bắt lấy thiểm điện màu vàng, lại tiếp tục lưu loát vung lên.
Sau đó, trên vách tường trong bạch quang xuất hiện một câu mà tất cả mọi người nhìn vào đều hiểu.
- Tạc Thiên Bang trâu bò!
- Tạc Thiên Bang Đường Tăng đã từng du lịch qua đây!
- Tạc Thiên Bang Mã Phi Phi từng du lịch qua đây!
- Tạc Thiên Bang Lô Bản Vĩ từng du lịch qua đây!
. . .
Sau một canh giờ, thiên uy bên ngoài Luyện Nguyệt Cung dần dần giảm bớt, lôi điện trên đỉnh điện thất cũng không tiếp tục ấp ủ nữa, khí thế khiến người ta nghẹt thở bắt đầu yếu đi.
- Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Dao Trì Thánh Nữ Bạch Thải Linh thấy thế, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Bát Cửu Thiên Kiếp của Từ Khuyết quả thực khiến nàng được mở rộng tầm mắt, đời này nàng chưa từng thấy người nào yêu nghiệt như vậy.
Mọi người ở đây cũng đồng thời thở phào một hơi, thậm chí trong lòng còn có chút không dám tin kết quả này.
Từ Khuyết không chỉ không bị giết chết, ngược lại còn lấy sức một người, kinh sợ tất cả đệ tử Luyện Nguyệt Tông, còn một lần nữa phong ấn "cung chủ" của người ta.
Nhìn khu vực bạch quang. . . không đúng, bây giờ làm gì còn có bạch quang, hoàn toàn biến thành một đại điện vô cùng thê thảm, hoàn toàn tìm không ra một chút tường nào còn hoàn hảo không chút tổn hại, tất cả đều là một mảnh cháy đen.
Dựa theo trình độ này, vị "cung chủ" kia e rằng muốn thanh lý sạch thì phải tốn trên mấy trăm ngàn năm, đời này sợ là thật sự không ra được.
- Ồ? Lôi đâu? Tại sao không còn? CMN, ta còn chưa đánh xong đây, lôi đến!
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên kêu to, trừng mắt nhìn trần nhà.
Cả gian điện thất vô cùng vắng lặng, tất cả thiểm điện đã biến mất, điều này cũng mang ý nghĩa, Bát Cửu Thiên Kiếp xem như đã kết thúc.
- CMN, tiểu tử, ngươi cắn thuốc lắc à? Độ kiếp xong đã trực tiếp đạt đến Độ Kiếp kỳ tầng bốn rồi?
Husky đột nhiên kêu to lên, nó nhận ra được biến hóa cảnh giới của Khuyết, cho rằng thế này là nhanh đến mức quá bất hợp lí.
- Hừ, đây là thiên nhân cảm ứng, vừa Độ Kiếp, vừa vẽ vời, thuận tiện ngộ đạo luôn, cái gọi là Nhất Tâm Tam Dụng, ngươi hiểu cái lông!
Từ Khuyết cười ngạo nghễ.
Trước đây hắn giết vài tên cường giả Bán Tiên cảnh, đã sớm tích lũy được một đống EXP, khi Độ Kiếp kết thúc, cảnh giới không tăng vọt mới lạ đấy.
Nhưng. . .
- Nhưng rất kỳ lạ nha, Thiên Kiếp lần này hình như không mạnh bằng lúc trước, thật vô vị, là vì thay đổi địa phương sao?
Từ Khuyết không khỏi ngờ vực lên, cũng không nói láo.
Lần Bát Cửu Thiên Kiếp này, tuy rằng tốc độ nhanh hơn, nhưng uy lực cũng chỉ tương đương với Thất Cửu Thiên Kiếp lần trước, không đủ để hắn toàn lực ứng phó.
Bạch Thải Linh nghe vậy, mí mắt bỗng nhiên nhảy một cái.
Có ý gì? Thiên Kiếp lần này không mạnh như lần trước? Rất vô vị?
Chẳng lẽ trước đây tên tiểu tử này đã trải qua Thiên Kiếp đáng sợ hơn?
- Phi, đâu chỉ Thiên Kiếp yếu đi, ngay cả những Bán Tiên cảnh hay Nhân Tiên cảnh lúc trước cũng không lợi hại như tưởng tượng vậy. Nếu không phải những cảnh giới kia là thật, bản thần tôn suýt chút nữa đã nghĩ bọn họ chỉ là một đám Đại Thừa kỳ!
Husky nhổ nước bọt nói.
- Điểm này, đúng là không sai.
Từ Khuyết gật đầu, tán đồng với Husky.
Bất kể là lúc bắt đầu gặp phải hai tên cường giả Bán Tiên cảnh, hay là ở Thiện Ác thôn gặp phải đám người kia, tuy rằng cảnh giới thực lực rất cường hãn, linh lực hùng hậu đến mức hù chết người, nhưng quả thật có chút kỳ quái, luôn cảm thấy thời điểm giết bọn họ, đắc thủ quá dễ dàng.
- Chẳng lẽ vì ta trở nên mạnh mẽ?
Từ Khuyết không khỏi nhướn lông mày.
- Đường đạo hữu, lẽ nào ngươi không biết? Ở đây, người có cảnh giới Đại Thừa kỳ trở lên, thần hồn và đạo uẩn sẽ bị giảm bớt hơn phân nửa, nói cách khác, bỏ qua vấn đề linh lực thì cảnh giới của chúng ta tương đương nhau.
Lúc này, Bạch Thải Linh mở miệng giải thích.
Từ Khuyết lúc này mới hiểu ra, Luyện Nguyệt Cung áp chế thực lực, nhưng chỉ nhằm vào cảnh giới Đại Thừa kỳ trở lên, không bao gồm bọn họ.
- Chẳng trách lại dễ dàng bị ta gõ hắc côn như vậy, hoá ra là thần hồn bị suy yếu, không theo kịp tốc độ của ta, ha ha!
Từ Khuyết cười to lên, con ngươi sáng ngời, trực tiếp quét về phía đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông, giống như đang nhìn thấy một đống kinh nghiệm hình người.
Đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông cảm thấy hai chân phát run, không nhịn được rùng mình một cái.
Chết tiệt, tên tiểu tử này nhìn chúng ta làm gì?
- Lui lại!
Đột nhiên, một tên thủ lĩnh Luyện Nguyệt Tông hét lớn một tiếng, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Những tên đệ tử còn lại thấy thế, cũng không chần chờ, điên cuồng bỏ chạy về một nơi xa xôi của Luyện Nguyệt Cung.
- CMN, kinh nghiệm bỏ chạy!
Từ Khuyết mắng to một tiếng, tỏ vẻ muốn đuổi theo.
- Đường đạo hữu!
Đột nhiên, Bạch Thải Linh đưa tay ngăn cản hắn, mở miệng nói:
- Không đuổi giặc cùng đường, Luyện Nguyệt Cung đã sắp đóng lại rồi, thời gian của chúng ta không còn nhiều.
- Ồ. . . vậy tính toán một chút, lần sau có cơ hội sẽ thu thập bọn họ, trước tiên nuôi thả bọn họ 100 năm!
Từ Khuyết nghe vậy cũng bỏ qua.
Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ truy sát tới cùng, dù sao nhiều kinh nghiệm như vậy không có lý do gì mà buông tha.
Nhưng hiện tại, hắn đã biết ngoại trừ tứ đại châu, Huyền Chân đại lục cùng với Huyền Linh đại lục còn tồn tại một nơi có tu sĩ cấp bậc cao gần Tiên Giới, điều này mang ý nghĩa tương lai hoàn toàn không cần phát sầu vì EXP.
Vì thế việc cấp bách bây giờ vẫn là đi trước thì hơn, bằng không nếu bị giam trong Luyện Nguyệt Cung 100 năm, vậy thì sẽ lật thuyền trong mương rồi.
"Vèo!"
Lúc này, Từ Khuyết vung tay lên, tiếp tục móc từ dưới khố ra một vệt đen, quăng về phía trước.
Bóng đen nhanh chóng dài ra, trong nháy mắt lại hóa thành một chiếc xe buýt mới tinh, đứng ở bên trong điện thất.
Tất cả mọi người đều sáng mắt lên, kích động không thôi.
Cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài!
Chuyến xe này, quả nhiên không lên sai!
Cảm tạ trời xanh, để chúng ta chọn đúng một lần!
Tin tưởng thiếu niên luôn tạo ra kỳ tích này thật không sai!
Nội tâm đám người vô cùng cảm khái, dù sao một chuyến đi này, thật sự quá khó khăn, bây giờ cuối cùng xem như có thể an ổn rời đi.
Ầm!
Lúc này, Từ Khuyết bước lên xe buýt, trên mặt hiện ra một nụ cười nhiệt tình, quay về mọi người lớn tiếng thét to:
- Đến đến đến, tin tức tốt tin tức tốt, Tạc Thiên Bang xe buýt du lịch số 2 chính thức mở cửa, mong mọi người tuân thủ quy tắc, một lần nữa mua phiếu lên xe!
- Hả?
Toàn trường mọi người trong nháy mắt ngẩn ra.
Tuân thủ quy tắc?
Một lần nữa mua phiếu lên xe?
Móa nhà ngươi, xe này của ngươi là gì? Xe đen sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận