Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 580: Xảy Ra Chuyện Gì Ư?

-...
Trong nháy mắt, toàn trường lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngớ ra, ngây ngốc tại chỗ.
Mẹ nó, cái tên này vẫn còn có đậu hủ thúi?
Hắn vẫn còn có, hơn nữa còn là một túi lớn.
Cường giả của Khương gia cùng Cung gia, trước mắt lập tức tối sầm lại, suýt nữa tức ngất đi.
Những cường giả còn lại cũng sắp điên rồi.
Đậu phộng, ngươi sao không sớm nói là vẫn còn có một túi đậu hủ thúi lớn đi.
Lại để chúng ta ở đây tranh đoạt nửa ngày, suýt chút nữa liền muốn đánh nhau.
Mẹ nó chứ, tức giận a!
...
Đám thiên kiêu trẻ tuổi ở đây, càng tỏ vẻ ngơ ngác, làm sao cũng không nghĩ tới, cái tên này lại dám trêu đùa những đại nhân vật kia như thế.
Hồi tưởng tình cảnh đông đảo cường giả tranh chấp thổi râu mép trừng mắt vừa nãy, còn kém chút liền muốn đánh nhau, quả thực chính là bị tiểu tử này ở đây đùa cợt.
Mẹ nó, quá bỉ ổi!
...
- Hừ, một đám ngu xuẩn!
Husky rất vô tình cười nhạo một tiếng, trên mặt giống như viết bản thần tôn từ lâu đã hiểu rõ tất cả, vô cùng đắc ý cùng oai vệ.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng vô cùng ngạc nhiên, cuối cùng nhìn thấy Từ Khuyết vừa chơi đùa đậu hủ thúi trong chảo dầu, vừa nhiệt tình thét to, nàng suýt chút nữa không nhịn được cười ra, cũng may lý trí nói cho nàng biết, lúc này tuyệt đối không thể cười, nhất định phải kìm nén lại.
Tên tiểu tử này quá biết chơi, quả thực là lừa chết người không đền mạng.
- Tiểu hữu!
Lúc này, cường giả của Khương gia mở miệng, tỏ vẻ nén giận, gần như sắp tức đến thổ huyết, cắn răng nghiến lợi nói:
- Ngươi có ý gì? Vì sao không nói cho chúng ta, ngươi còn có nhiều đậu hủ thúi như thế?
- A?
Từ Khuyết sửng sốt một chút, tỏ vẻ mơ hồ, giả vờ nghe không hiểu.
Ông lão Khương gia lập tức liền gấp, cả giận nói:
- Ta nói, ngươi vì sao không nói cho chúng ta biết ngươi còn có nhiều đậu hủ thúi như vậy, ngươi không phải mới nói là một miếng cuối cùng sao?
Ông ta không vội cũng không được, vốn cho là một miếng đậu hủ thúi cuối cùng, vật lấy quý hiếm, dù cho bỏ ra một vạn cực phẩm Linh Thạch, cộng thêm mười khối cổ thạch ở ngoại vi Càn Long Quật cũng đáng giá.
Nhưng bây giờ, tiểu tử này lại còn có nhiều đậu hủ thúi như vậy, Khương gia nhất định là thiệt thòi đến tận nhà bà ngoại luôn.
Kết quả Từ Khuyết vừa nghe thấy vậy cũng gấp:
- Các ngươi cũng không có hỏi mà. Ta vừa rồi chỉ là nói trong nồi chỉ còn một miếng cuối cùng, nếu như các ngươi hỏi ta có còn đậu hủ thúi mới hay không, vậy ta khẳng định sẽ trả lời là có, trời ạ, ta tưởng rằng các ngươi đều biết rồi, vì thế liền không nói. Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?
-...
Ông lão của Khương gia trong nháy mắt tức điên, thật sự tức đến mức muốn hộc máu.
Sao thế?
Mẹ nó chứ, tiểu tử này còn không thấy ngại hỏi sao thế?
Ngươi còn không nhìn ra là đang xảy ra chuyện gì sao?
Chuyện lớn rồi!
Lão tử vì một miếng đậu hủ thúi cuối cùng trong nồi, bỏ ra giá lớn đánh đổi như vậy, còn không tiếc cùng người của Cung gia tranh chấp.
Bây giờ ngươi nha lại lấy ra nhiều đậu hủ thúi như vậy, còn hỏi ta sao thế?
...
Ông lão Cung gia cũng tỏ vẻ tái nhợt, trên thực tế bọn họ cũng bị thiệt thòi, tuy rằng còn may không nghiêm trọng bằng Khương gia, nhưng cũng bỏ ra năm ngàn khối cực phẩm Linh Thạch, mua lại một khối đậu hủ thúi.
Kết quả bây giờ cái tên này lấy ra nhiều như vậy, còn nói chỉ cần 998 cực phẩm Linh Thạch!
- Tiểu hữu, một khối đậu hủ thúi của ngươi chỉ bán 998, nhưng cũng thu của chúng ta năm ngàn khối cực phẩm Linh Thạch rồi, này món nợ tính thế nào?
Ông lão Cung gia lạnh giọng hỏi.
Từ Khuyết lập tức liền trừng mắt lên:
- Đậu phộng, chuyện này có thể trách ta sao? Ngươi hỏi người đang ngồi một chút, ta từ đầu tới đuôi có tăng giá qua sao? Là các ngươi tự phải cho ta năm ngàn khối cực phẩm Linh Thạch mà! Lẽ nào bây giờ còn muốn đổi ý sao?
-...
Khóe miệng của ông lão Cung gia và Khương gia đồng thời co giật.
Lúc này bọn họ hận không thể tự vả vào miệng mình, tại sao lại ngu dốt như vậy, nhất định phải tự mình tăng giá.
- Cũng không sợ nói cho các ngươi, Tạc Thiên Bang ta làm ăn xưa nay đều chú ý ngươi tình ta nguyện, các ngươi đã muốn đổi ý, vậy được rồi! Đem đậu hủ thúi trả lại đây, lão tử lập tức trả tiền!
Từ Khuyết càng nói càng tức giận, giống như người chịu thiệt là hắn.
Nhưng mà ông lão của Khương gia cùng Cung gia vừa nghe thấy lời này, lập tức liền sáng mắt lên, đúng là có ý nghĩ muốn trả hàng.
Dù sao sau khi mua lại ba miếng đậu hủ thúi cuối cùng kia, bọn họ căn bản không cam lòng ăn.
Từ Khuyết vừa nhìn thấy ánh mắt của hai ông lão này, lập tức giành trước nói ra:
- Thế nhưng, đồ vật một khi bị người mua thu được, chúng ta liền không chấp nhận trả hàng, ai biết các ngươi có ở bên trong nhổ nước bọt hoặc là bôi phân hay không?
Cái gì?
Ông lão Khương gia cùng Cung gia lập tức liền trợn to hai mắt.
Chúng ta ở bên trong nhổ nước miếng? Bôi phân?
Bệnh thần kinh mới làm như thế! Đây chính là mua để ăn, CMN ai làm loại chuyện thất đức này?
Mặt của mọi người ở đây cũng đen lại.
Đại ca, ngươi không muốn trả hàng liền nói rõ, lấy những cớ buồn nôn này làm cái gì? Một chút kỹ thuật đều không có. Nhìn tên Thái Thượng Bố Y nào đó một cái đi, nợ chương đều có thể tìm cớ tới mức tươi đẹp thoát tục.
Việc đã đến nước này, cường giả của Khương gia cùng Cung gia cũng không thể làm gì.
Dù sao chuyện này đúng là do bọn họ tự nguyện, Từ Khuyết cũng từ đầu tới đuôi không hề nói muốn tăng giá, đều là một đám người bọn họ ở phía dưới tự tăng giá.
Cuối cùng vật tới tay, lấy thân phận địa vị của hai nhà bọn họ, cũng không cách nào ở trước mọi người, ném mặt mũi đi ép buộc Từ Khuyết nhận lại hàng.
Vì thế cuối cùng, ngược lại là người thứ nhất mua đậu hủ thúi, cường giả Phong Vô Đạo của Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái kiếm được tiện nghi, vẻn vẹn lấy một ngàn khối cực phẩm Linh Thạch, liền bình yên không lo mua được một miếng đậu hủ thúi.
Trong lòng Phong Vô Đạo cũng cảm khái, may mà cơ trí lớn mật một hồi, bằng không liền rất có thể cũng sẽ bị hãm hại.
Mà lúc này, Từ Khuyết còn đang giả vờ giả vịt, một mặt căm tức cùng phẫn nộ, giống như bị oan khuất lớn lao lắm, nhìn Phong Vô Đạo nói:
- Lão nhân gia, ngươi đến phân xử xem, chuyện này ta có thể làm sao? Ta cũng rất tuyệt vọng a!
Khóe miệng của Phong Vô Đạo lập tức co giật.
Mọi người ở đây càng là tức xạm mặt lại.
Mẹ nó, ngươi còn tuyệt vọng?
Ngươi kiếm lời nhiều Linh Thạch như vậy, tuyệt vọng cái rắm gì.
- Khặc khặc, tiểu hữu, đừng dây dưa không rõ nữa, việc này chấm dứt ở đây đi, Khương gia ta nhất định sẽ không trả hàng đâu.
Ông lão Khương gia ho khan một cái, trầm giọng nói.
Cường giả Cung gia cũng lập tức biểu thị không trả hàng.
Bằng không lại tùy ý Từ Khuyết nói tiếp như vậy, thực sự là làm hỏng uy vọng của hai nhà bọn họ.
Cho dù ngày hôm nay bị hãm hại, nhưng không có nghĩa là sau này không có cơ hội tìm về mặt mũi, không cần thiết phải vội vã.
- Không trả hàng đúng không? Vậy được, ngược lại mọi người đều rõ như ban ngày, ta đã cho các ngươi cơ hội.
Từ Khuyết tỏ rõ nụ cười xán lạn, tốc độ trở mặt nhanh hơn bất kỳ ai, lúc này lại thét to lên:
- Đến đến đến, đi ngang qua đừng bỏ qua, đậu hủ thúi Tạc Thiên Bang mới vừa ra lò, một miếng chỉ bán 998 cực phẩm Linh Thạch!
- Tiểu hữu, Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái ta lại muốn một miếng!
Phong Vô Đạo lập tức nói.
Trên thực tế ông ta cũng muốn nhiều hơn, nhưng hậu quả của mua nhiều, liền sẽ biến thành phân phối không đều, đến lúc đó lại sẽ tăng giá, ông ta không hi vọng lại nhìn tới loại tình cảnh kia.
Cường giả còn lại cũng đều tự giác, chỉ cần một khối, không còn dám mua nhiều.
Cuối cùng hầu như mỗi một thế lực lớn đều phân phối một miếng đậu hủ thúi, liền ngay cả Cung gia cùng Khương gia cũng mặt dày, dùng giá cả 998 cực phẩm Linh Thạch mua thêm một miếng.
Từ Khuyết bội thu, chỉ hai túi đậu hủ thúi, để hắn kiếm lời sắp được 5 vạn khối cực phẩm Linh Thạch, cộng thêm mười khối cổ thạch.
Hắn cảm thấy, ngày nào đó nếu thiếu Linh Thạch, hoàn toàn có thể ở Đông Hoang lại làm một cái Vạn Đạt quảng trường, lừa tới đầy bồn đầy bát.
Nhưng kết cục như vậy, ngoại trừ Khương gia cùng Cung gia, phần lớn đại nhân vật đều cảm thấy rất thoả mãn, rất hài hòa.
Sau đó, ở dưới hiệu lệnh của cường giả hai phe Khương gia cùng Cung gia, đại hội cắt đá cũng rốt cục bắt đầu.
- Hoan nghênh chư vị trước tới tham gia đại hội cắt đá lần này, thời gian cũng không còn sớm, lão phu liền không nói nhiều. Người đâu, đem hết thảy cổ thạch chuyển ra, chư vị có thể tự do chọn, mỗi khối cổ thạch định giá là một ngàn cực phẩm Linh Thạch, nếu có nhiều người vừa ý, liền người trả giá cao lấy được!
- Chậm đã!
Đột nhiên, Từ Khuyết giơ tay lên, lớn tiếng quát:
- Lần đại hội cắt đá này ta bao hết, tất cả cổ thạch ta đều muốn, tất cả các ngươi về nhà tắm rửa đi ngủ đi.
Nói xong, Từ Khuyết ào ào ào đổ ra toàn bộ Linh Thạch vừa nãy lừa được, trong nháy mắt chất đầy toàn bộ đình viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận