Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1432: Xảy Ra Chuyện Rồi

- Tiên sư nó, trận pháp này của lão đầu ta chuyên dùng để đâm dao sau lưng, làm sao lại không được?
Đoạn Cửu Đức vô cùng kích động, cảm giác bị sỉ nhục, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía Husky và Từ Khuyết.
Cũng may là là bọn họ bày xuống ẩn dật trận, bằng không động tĩnh này đã quấy nhiễu tới toàn bộ hậu viện Cơ gia.
- Bản thần tôn nói không được là không được, không tin ngươi hỏi tiểu tử này xem.
Husky tỏ vẻ xem thường, chỉ chỉ Từ Khuyết.
Từ Khuyết suy tư sờ sờ cằm:
- Husky nói đúng là có chút đạo lý, trận pháp này của ngươi còn chưa đủ xảo quyệt, sau lưng đâm dao quá trẻ con, căn bản không ra hồn.
- Đúng thế, căn bản không xứng với Tạc Thiên Bang chúng ta, các ngươi tới đây xem một chút này, bản thần tôn vừa liệt ra phương án trận pháp, rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Husky nói, đẩy ra một trận bàn loại nhỏ.
Trận bàn này như một bàn cờ, liệt kê ra tất cả, cũng hiện ra hiệu quả uy lực của trận pháp, nhưng chân chính muốn để đại trận này phát huy ra uy lực, còn phải tự mình bố trí hiện trường.
Nhưng Đoạn Cửu Đức vừa nhìn, lập tức tức giận mắng to:
- Khốn kiếp, trận pháp này không phải chỉ có thêm chút độc sao? Có gì đặc biệt?
- A, vậy cũng mạnh hơn so với đâm dao sau lưng của ngươi!
- Đậu, Husky ngươi muốn đánh một trận sao? Lão đầu ta nguyện phụng bồi!
- Được rồi, hai kẻ các ngươi yên tĩnh một chút đi, chuyện này có gì mà ầm ĩ? Các ngươi dung hợp hai trận pháp này được không được sao?
- Dung hợp?
- Yêu, hình như có chút đạo lý, sau khi dung hợp sẽ biến thành sau lưng đâm dao có thoa độc?
- Không không không, còn có thể cao cấp hơn một chút, ví dụ như dao găm bôi độc, chuyên để đâm cúc hoa!
- Ồ, như thế thì có chút buồn nôn. . . ây, chờ một chút, bản thần tôn có thể thay đổi.
- Thay đổi kiểu gì?
- Dao găm bôi độc, đâm xong hoa cúc lại đâm đầu lâu!
- Yêu, cũng rất có vần đấy!
. . .
Đêm đó, hai người một chó suốt đêm thảo luận phương án sát trận, thuận tiện còn đồng thời chơi đùa. . .
Chơi vài bàn cờ tỉ phú.
Cuối cùng thuận lợi tạo ra hơn trăm bộ trận pháp, dung hợp làm một, cũng suốt đêm chuồn ra ngoài Thiên Sát Thành, bày xuống mắt trận.
. . .
Sắc trời dần sáng sủa, trong Ám Ảnh Phật đã có không ít đệ tử hướng về phía mặt trời mọc thổ nạp linh khí, ngồi xếp bằng tu luyện.
Trong một gian lầu các hậu viện Cơ gia, cửa lớn bị đẩy ra.
Vài tên trưởng bối Cơ gia bước ra, trên mặt tràn ngập uể oải, mặt ủ mày chau.
Một đêm không ngủ, đối với tu tiên giả cũng không ảnh hưởng chút nào.
Nhưng người Cơ gia cả một đêm đều trao đổi đối sách, thảo luận làm sao lại thuyết phục Dược Thần ra tay giúp đỡ.
Bọn họ thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc Thường gia đã đáp ứng Dược Thần điều kiện gì, vì sao có thể khiến thái độ của Dược Thần biến hóa nhiều như thế, ý tứ rõ ràng là hoàn toàn muốn đứng về phía Thường gia rồi.
- Khinh Hàn.
Cơ Khinh Hàn vừa đi ra khỏi cửa lớn lầu các, bên trong có một giọng nói tuổi già có chút uể oải gọi nàng lại.
Cơ Khinh Hàn hơi dừng lại một chút, xoay người đáp:
- Gia gia, Khinh Hàn ở đây.
- Dược Thần bên kia, trước tiên ngươi tạm thời tiếp cận rồi thăm dò một chút, nhưng việc này không cần nói với Cơ Vô Phong, hiện tại y đang dưỡng bệnh trong phòng, không nên quấy nhiễu y.
Lão nhân trong lầu các thở dài nói.
Thân là gia chủ Cơ gia, tuy rằng cảnh giới đạt đến Đại La Chân Tiên cảnh, nhưng y đã già rồi.
Bây giờ Ám Ảnh Phật xuất hiện tổ tiên cấp bậc Tiên Vương, tương lai của Cơ gia, tất cả đều đặt trên vai Cơ Vô Phong, nếu Cơ Vô Phong không thể đoạt lại vị trí Thần Tử, Cơ gia rất khó có tương lai.
- Vâng, gia gia, Khinh Hàn hiểu rõ.
Cơ Khinh Hàn gật đầu đáp, có một số việc không cần gia chủ đề cập, nàng cũng hiểu mình nên làm như thế nào.
- Ừm, mặc kệ lần này có thể thành công hợp tác hay không, nhớ kỹ không thể trở mặt cùng Dược Thần, dù lần này y không ra tay giúp đỡ, chúng ta cũng không thể đắc tội y.
Gia chủ Cơ gia nhắc nhở.
Cơ Khinh Hàn lần thứ hai gật đầu:
- Gia gia, ta biết rồi. Nhưng. . . nếu y không chịu ra tay giúp đỡ, vậy chúng ta nên làm gì?
- Nếu là Vô Phong thật không thể ra sức, hay là. . . cũng nên để Vô Vân đi thử tranh cướp vị trí Thần Tử thôi.
Gia chủ Cơ gia từ tốn nói, trong giọng nói lộ ra vẻ tràn đầy cô đơn cùng bất đắc dĩ.
Cơ Khinh Hàn cũng trầm mặc, đứng tại chỗ chốc lát, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, cùng gia chủ tạm biệt rồi lui xuống.
. . .
Cùng lúc đó, trong hậu viện Thường gia Ám Ảnh Phật.
Ba bóng người như quỷ mỵ, tựa vào vách tường, hoàn mỹ tránh thoát thần hồn cảm ứng của đám hộ vệ, không bị phát giác mà lén lút lẻn vào trong đó.
Sau một phen tìm kiếm, bọn họ thuận lợi tiến vào một gian sương phòng, bày xuống ẩn dật trận, sau đó móc ra một cây gậy từ dưới khố, trên mặt nở nụ cười bỉ ổi, lặng yên không tiếng động tới gần một người đàn ông trung niên đang quay lưng với bọn họ, ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một lát sau, vài tiếng vang trầm vang lên, người đàn ông trung niên ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, trên ót thậm chí còn sưng thêm mấy cái u lớn.
- Móa nó, Husky lão sư, ngươi ra tay cũng quá ác đi?
- Đoạn lão sư, ngươi còn có mặt mũi nói bản thần tôn? Ngươi đánh rõ ràng còn mạnh hơn.
- Khà khà, tiểu tử, không thể không nói, xác thần khiếu này của ngươi dùng thực tốt, ngay cả Đại La Chân Tiên cũng không phát hiện được chúng ta.
- Hừ, ta đã nói rồi, chỉ là một Đại La Chân Tiên, là cái rắm gì! Được rồi, đừng giả bộ nữa, mau mau thu thập một chút, làm theo kế hoạch đi.
- Được, vậy lão đầu ta đi thông báo cho sư tôn các nàng trước, chờ một lúc Ám Ảnh Phật e là sẽ rối loạn một đoàn.
- Hắc hắc, sợ là cả tòa Thiên Sát Thành cũng loạn ấy, bản thần tôn ngẫm lại còn có chút kích động đây.
. . .
Một lát sau, ba bóng người lần thứ hai chuồn khỏi gian phòng, nhưng lần này lại vác theo một người bị trói, lặng yên không tiếng động chuồn ra khỏi hậu viện Thường gia, toàn bộ quá trình cực kỳ thuận lợi.
Khi sắc trời dần sáng, đệ tử các đại gia tộc trong Ám Ảnh Phật cũng bắt đầu sôi nổi, người ra vào hậu viện rõ ràng nhiều hơn.
Nhưng mỗi một người đi qua gian phòng này, đều không phát giác ra bất kỳ dị dạng gì.
Sau hai canh giờ, trên mặt gia chủ Thường gia mang theo ý cười, mang theo một đám người, vừa nói vừa cười, chậm rãi đi tới.
- Dược Thần, tối hôm qua ngài nghỉ ngơi tốt không? Lão phu cùng mấy vị bạn tốt đến đây tiếp đón, không biết Dược Thần hiện tại có thuận tiện hay không?
Đoàn người đi đến trước gian phòng, gia chủ Thường gia chủ động mở miệng nói.
Luận cảnh giới cùng địa vị, gia chủ Thường gia không hề yếu hơn so với Dược Thần, vì thế y nói chuyện cũng chỉ là khách khí, chỉ hơi hơi hạ thấp tư thái của mình một chút mà thôi.
Hơn nữa y cũng tin tưởng, Dược Thần nhất định sẽ gặp y, dù sao lần này tới đây, chính là muốn trao đổi về hợp tác mà lúc trước hai người đã đàm luận.
Nhưng mà sau một lát sau, trong sương phòng vẫn không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Nụ cười trên mặt gia chủ Thường gia dần dần thu lại, nhíu mày.
Y trầm ngâm một lát, cất bước đi tới trước cửa, gõ nhẹ hai lần nói:
- Dược Thần, ngươi còn đó không?
Trong phòng, vẫn như trước hoàn toàn yên tĩnh.
Điều này khiến trong lòng gia chủ Thường gia thoáng giật mình, thầm nói không ổn.
Lúc này hắn muốn đẩy cửa vào, nhưng đột nhiên, phía sau lại truyền đến một thanh âm.
- Hóa ra chư vị tiền bối đã đến, Khinh Hàn có việc muốn tìm Dược Thần nói chuyện, tùy tiện tới chơi, mong rằng chư vị tiền bối Thường gia đừng trách.
- Hả?
Gia chủ Thường gia ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, hóa ra Cơ Khinh Hàn tới đây.
Nơi ở của Thường gia, hay Cơ gia, hoặc là những gia tộc thế lực khác, tất cả đều là ở bên trong tông môn Ám Ảnh Phật.
Toàn bộ Ám Ảnh Phật, có thể nói là do mấy đại gia tộc kết hợp mà thành.
Cơ Khinh Hàn lúc này lại đây, cũng là địa phương thuộc phạm vi hoạt động bình thường trong tông môn, nên không cần thông qua Thường gia cho phép.
Chỉ là, điều này khiến gia chủ Thường gia có chút kinh ngạc.
Y vốn tưởng rằng Dược Thần không có ở trong phòng, có lẽ là bị người Cơ gia đưa ra điều kiện mới mê hoặc, nên y mới suốt đêm rời khỏi nơi này.
Nhưng hiện tại Cơ Khinh Hàn lại tới đây, còn mở miệng nói muốn nói chuyện cùng Dược Thần, ngược lại khiến gia chủ Thường gia thở phào nhẹ nhõm.
- Hóa ra là Khinh Hàn chất nữ.
Lúc này, gia chủ Thường gia khẽ mỉm cười, khoát tay áo một cái:
- Khinh Hàn chất nữ nói quá lời, mọi người đều là người đồng môn, nơi đây cũng là địa phương thuộc Ám Ảnh Phật chúng ta, làm sao lại nói tới tùy tiện được? Nhưng. . .
Nói đến đây, gia chủ Thường gia hơi dừng lại một chút, giả vờ khổ sở nói:
- Nhưng hiện tại Dược Thần e là không có thời gian gặp ngươi, hẳn là y có việc gấp, vì thế Khinh Hàn chất nữ vẫn nên trở về đi.
Nói xong, y đưa tay ra, ra hiệu với hộ vệ bên cạnh tiễn khách.
Nhưng Cơ Khinh Hàn không động đậy, hờ hững cười nói:
- Thường tiền bối, tiểu nữ chỉ muốn gặp Dược Thần một chút mà thôi, ngài làm sao lại phòng bị kỹ như vậy?
- Ha ha, sao Khinh Hàn chất nữ có thể nghĩ như thế? Lão phu nào có phòng bị gì, mà là sợ ngươi quấy rối Dược Thần nghỉ ngơi, đây không phải đạo đãi khách của Ám Ảnh Phật chúng ta.
Gia chủ Thường gia ngoài cười nhưng trong không cười đáp.
- Thường tiền bối, ngài phải rõ ràng, Dược Thần tiền bối vốn là tiểu nữ tự mình mời tới, bây giờ đến đây gặp y, sao có thể nói là quấy rối đây, ngài. . .
Cơ Khinh Hàn bình tĩnh nói.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, ngoài tiền viện Thường gia lại truyền đến tiếng rối loạn, sau đó chính là tiếng bước chân rầm rầm, có người đang vội vàng chạy về nơi này.
- Không tốt, gia chủ, không tốt, xảy ra chuyện rồi!
Một tên hậu bối Thường gia vẻ mặt hoang mang, vội vội vàng vàng chạy vào, cúi người hô lớn.
Gia chủ Thường gia thoáng nhíu lại lông mày, trầm giọng quát lên:
- Vô sỉ, chuyện gì mà ngươi lại hoang mang như vậy? Còn không mau đứng lên nói chuyện cẩn thận?
- Dạ!
Tên hậu bối vội đứng thẳng, ngẩng đầu lên nói:
- Hồi bẩm gia chủ, Dược Thần tiền bối bị người bắt được, trói trên tường tường thành của Thiên Sát Thành chúng ta, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn bị người ta đánh cho, bị thương không nhẹ.
- Cái gì?
Mọi người ở đây, kể cả gia chủ Thường gia cùng với Cơ Khinh Hàn, đều biến sắc, cả kinh kêu thành tiếng.
Dược Thần bị bắt? Treo trên cửa thành? Hơn nữa còn bị đánh?
Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
Tên hậu bối của Thường gia cay đắng:
- Gia chủ, ngài vẫn tự mình đi xem một chút đi, việc này là người Tạc Thiên Bang làm ra, hiện tại bọn họ đang thủ ở cửa thành, bảo là muốn chơi cái gì mà đại biến người sống ma thuật, kết quả. . . kết quả. . .
- Vô sỉ, lẽ nào có lí đó!
Gia chủ Thường gia tức giận đến mức cả người phát run, phẫn nộ quát:
- Kết quả cái gì? Ngươi cứ ấp úng nữa, lão phu sẽ bắt ngươi xử trí theo gia pháp!
- Gia chủ thứ tội.
Tên hâu bối Thường gia sợ hết hồn, vội đáp:
- Kết quả chính là bọn họ vứt phân lên người Dược Thần tiền bối, còn thu phí trải nghiệm, một khối cực phẩm Linh Tinh có thể vứt 10 phát, vứt đến vị trí khác nhau sẽ có khen thưởng khác nhau, có người nói vứt vào bên trong miệng còn có thể được một kiện bán phẩm Tiên Khí, rất nhiều tu sĩ vây xem hiện tại đều đang nóng lòng muốn thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận