Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 521: Khởi Hành Thủy Nguyên Quốc

Rất nhanh, mấy ngày đã trôi qua.
Cuộc sống gia đình của Từ Khuyết trải qua cực kỳ nhàn nhã, mỗi ngày đều cùng Nhã phu nhân ngâm thơ đối ẩm.
Nhân lúc rảnh rỗi, hắn liền làm một chút Hamburger, kem cà phê cái gì đó, trợ giúp đám Nhã phu nhân cùng Tô Tiểu Thất tăng cao tu vi, cải thiện tư chất.
Nhưng Tô Linh Nhi đúng là để Từ Khuyết chờ đến sứt đầu mẻ trán, từ khi nàng ăn vào Băng Phách Ngọc Đan, liên tiếp luyện hóa mấy ngày cũng không hề thấy xuất quan.
Thậm chí đến ngày đó, Từ Khuyết đã chuẩn bị khởi hành rời đi, Tô Linh Nhi vẫn còn ở bên trong trạng thái luyện hóa, đến thời khắc mấu chốt, linh căn đang phát sinh lột xác.
Sau khi nghe ngóng xong, Từ Khuyết mới biết, Băng Phách Ngọc Đan này, nhanh thì phải luyện hóa một tháng, chậm thì phải ba, bốn tháng.
Quả thực là buồn tới rơi lệ a! Sớm biết Băng Phách Ngọc Đan phải luyện hóa lâu như vậy, phải lấy ra sớm hơn một chút.
Bây giờ đã nói "Ngày khác", xem ra là không có cách nào chờ đến nữa rồi.
- Cảnh ngộ đau đớn cỡ nào...
Từ Khuyết đứng ở bên ngoài cửa hoàng cung, tỏ vẻ phiền muộn hát một câu.
Hắn đã thu thập xong, chuẩn bị rời đi.
Nhưng hắn vẫn chưa lộ liễu quá, chỉ có Tô Tiểu Thất cùng Nhã phu nhân đến tiễn hắn, Husky thì lại từ bên trong ngự phòng ăn trộm một đống đồ ăn, cõng thành túi lớn, muốn cùng hắn đi tới hải ngoại.
Đương nhiên, vì duy trì quan hệ hài hòa, Từ Khuyết còn cố ý gọi ra Lôi Huyễn Thân, giả dạng làm Lý Bạch, mình thì lại đã biến thành Tôn Ngộ Không.
Sau đó ở trong ánh mắt lưu luyến không rời của Tô Tiểu Thất và Nhã phu nhân, hắn cùng Husky xoay người rời đi.
- Hầu tử thúi, nhất định phải mau trở về một chút nha, ngày mà ta ăn xong đống chocolate ngươi để lại, ngươi nhất định phải trở về đó.
Tô Tiểu Thất tỏ vẻ lo lắng hô, sợ sau khi ăn xong chocolate mà Từ Khuyết còn chưa trở lại.
- Công tử, thiếp thân sẽ chờ ngươi trở về.
Viền mắt của Nhã phu nhân cũng hơi ươn ướt, lưu luyến không rời.
Hơn nữa nàng cũng cho rằng Từ Khuyết thật sự có thân thể bất tử, vì thế cũng không cần dặn lời nói phải cẩn thận gì đó.
Cuối cùng, Từ Khuyết cùng Husky ngang trời lướt đi, bước lên Truyền Tống Trận.
- Tạm biệt, đợi ta trở về!
Truyền Tống Trận nhanh chóng vận chuyển, linh khí tỏa ra, Từ Khuyết hướng hai người vẫy tay tạm biệt.
Ầm!
Sau đó, bóng Từ Khuyết, Husky cùng với Lôi Huyễn Thân, trong nháy mắt biến mất ở bên trong Truyền Tống Trận.
...
Ở bên trong hư không đen kịt, thời gian đều chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Ở bên trong nhận biết của Từ Khuyết cùng Husky, thời gian bọn họ truyền tống chỉ có nửa canh giờ.
Nhưng đợi lúc bọn họ hiện thân ở một chỗ Truyền Tống Trận ở Thủy Nguyên Quốc, ngoại giới cũng đã trôi qua hơn hai ngày rồi.
Husky vừa rơi xuống đất, liền lo lắng vạn phần mở ra túi đựng đồ, nắm lên đồ ăn từ ăn bên trong ngự phòng trộm đến, ăn một trận như hùm như sói.
Từ Khuyết nhìn thấy vậy lắc đầu liên tục:
- Thứ này ngươi cũng ăn được, thật là không có tiền đồ.
- Tiên sư nó, ngươi còn không thấy ngại mở miệng nói, bản Thần tôn mang đến con hải sản kia, một miếng đều không được ăn, liền toàn bộ nát bét rồi. Nếu không phải là ngươi mê muội tửu sắc, há có thể như vậy?
Husky nói đến liền bốc hỏa.
Nó mang đến con bạch tuộc to lớn kia, ném vào ngự phòng, kết quả trong ba ngày căn bản đều không tìm được Từ Khuyết, cuối cùng trơ mắt nhìn con hải sản bị biến chất.
Từ Khuyết lúng túng một trận, khoảng thời gian này hắn bồi tiếp Nhã phu nhân, nào có thời gian rảnh để nấu ăn cho Husky.
Nhưng trên khí thế khẳng định không thể thua Husky được, lúc này hắn liền mắng to:
- Chuyện đó liên quan gì đến ta? Loại đồ chơi như hải sản kia, phải giữ tươi bằng cách đông lạnh chứ. Coi như không tìm được khối băng, ngươi cũng có thể đem ra ngoài phơi nắng, phơi thành bạch tuộc khô, sau khi nướng chín ăn càng ngon hơn.
- Thật hay giả thế?
Husky lập tức trừng lớn đôi mắt.
- Ta đã lúc nào lừa gạt ngươi chưa? Nếu không ngươi đi tới đáy biển diệt Hải tộc đi, kiếm vài con đến đây, ta tự mình làm cho ngươi xem.
- Ặc, quên đi, bản thần tôn gần đây hơi mập, cần phải hạn chế ăn uống, huống hồ bản thần tôn cũng không phải loại sói háu ăn kia.
Husky vừa nghe thấy phải đi tiêu diệt Hải tộc, lập tức liền sợ hãi, nhưng vẫn lý trực khí tráng tìm tới một cái cớ hoàn mỹ.
Từ Khuyết cũng sớm đoán được nó sẽ sợ hãi, cũng không phí lời thêm nữa, xoay người quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Địa điểm đến Truyền Tống Trận này của bọn họ, vừa vặn nằm ở biên cương Thủy Nguyên Quốc, nối liền cùng Kim Nguyên Quốc, là một mảnh đất hoang dã.
Vừa vặn con đường này lúc trước Từ Khuyết cũng đã đi qua, hắn thu hồi Lôi Huyễn Thân, mình thì lại hiện ra chân thân, từ bên trong hoang dã đi ra, kết quả hơi nao nao.
Ở ngoài mảnh hoang dã này, hoàn cảnh biến hóa có chút to lớn.
Bên trái là một mảnh băng thiên tuyết địa, bên phải thì lại non xanh nước biếc như trước.
- Ồ, đây không phải khu vực Tuyết Thành sao? Tiểu tử, ngươi lại muốn đi gặp tình nhân cũ?
Husky cũng nhận ra vùng đất này, tỏ vẻ khinh bỉ nói.
Đầu óc của Từ Khuyết mơ hồ:
- Ta đi gặp tình nhân cũ nào?
- Chính là nữ tướng quân kia, tên gì nhỉ, à đúng rồi, Tư Đồ Rong Biển! Husky đáp.
Khóe miệng của Từ Khuyết lập tức co rút:
- Rong biển em rể ngươi, người tra tên là Tư Đồ Hải Đường! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ lần trước từ biệt, chưa từng thấy qua nàng, nàng lại không đi Hoàng thành.
- Chắc chắn sẽ không đi đâu, ngươi nhìn tiểu cô nương nhà người ta anh khí mười phần, lại biết xông pha chiến đấu, mang binh đánh trận, tiểu tử ngươi cả ngày liền mang theo cái danh bang chủ Tạc Thiên Bang gì đó, khắp nơi lừa bịp, căn bản không xứng với nữ tướng quân kia.
Husky tiếp tục khinh bỉ nói.
Từ Khuyết vừa nghe thấy vậy liền không vui, lúc này tát một cái vào gáy Husky.
Kết quả Husky phản ứng cực nhanh, thân hình càng loáng lên một cái, cấp tốc tránh ra, xuất hiện ở bên ngoài xa mấy chục mét, đắc ý đến khà khà cười không ngừng, nói ra:
- Tiểu tử, bản thần tôn gần đây trí nhớ tăng mạnh, đột nhiên nhớ tới pháp quyết thân pháp luyện tập kiếp trước, ngươi muốn đánh bản thần tôn? Không có cửa đâu!
- Ta kháo, thật hay giả thế, trí nhớ của kiếp trước ngươi đều có thể nhớ tới sao?
Từ Khuyết lập tức ngạc nhiên.
Nhưng thân pháp mà Husky triển khai ra vừa nãy, xác thực rất không bình thường, tốc độ hầu như tương đương cùng Tam Thiên Lôi Động của hắn.
- Đó là đương nhiên, bản thần tôn được xưng là trí nhớ vô địch.
Husky tỏ vẻ đắc ý.
Từ Khuyết chỉ có thể ha ha cười khan một tiếng, nếu như ngươi có trí nhớ tốt, hẳn là nhớ rõ chuyện bản bức vương từng hạ dược ngươi rồi.
...
Một người một chó tiếp tục lên đường, hướng về phương hướng Tuyết Thành mà tiến lên, chuẩn bị đến thăm Tư Đồ Hải Đường, thuận tiện lên Truyền Tống Trận đi về Hoàng thành.
Nhưng dọc theo đường đi, Từ Khuyết cũng thuận tiện thử Husky xem, nhìn xem con hàng này có phải là thật có trí nhớ kiếp trước hay không.
Kết quả náo loạn nửa ngày, mới biết Husky thật sự cũng chỉ nhớ tới một bộ pháp quyết thân pháp như thế, chuyện khác căn bản không hề có ấn tượng.
Cuối cùng, sau khi đi nửa ngày đường, bọn họ rốt cục nhìn thấy toà thành trì quen thuộc kia.
Tuyết trắng bay đầy trời, ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng, hoa tuyết có vẻ óng ánh, sáng lóng lánh, giống như một bức tranh băng thiên tuyết địa mỹ lệ.
Ở sau lần đại chiến kia, Tuyết Thành cũng khôi phục phồn hoa của ngày xưa, người đến người đi.
Chỉ là, lúc Từ Khuyết cùng Husky đi đến dưới thành tường, trên thành lại truyền đến một tiếng quát mắng.
- Đứng lại, Tuyết Thành trọng địa, yêu thú không thể đi vào!
...
- Hả?
Từ Khuyết cùng Husky đồng thời ngẩn ra.
Quay đầu nhìn về phía tường thành, chỉ thấy một tên thanh niên trẻ, người mặc chiến giáp, uy phong lẫm lẫm đứng ở phía trên.
Mà binh lính chung quanh nam tử kia, tất cả đều là khuôn mặt xa lạ.
- Tình huống đây là thế nào? Nữ tướng quân đi đâu rồi?
Husky lập tức tỏ vẻ ngơ ngác.
Từ Khuyết cũng hơi nhướng mày, Tuyết Thành vẫn là toà Tuyết Thành kia, nhưng thủ thành tướng quân cùng Tuyết Thành quân lúc trước kề vai chiến đấu, tất cả đều bị hoán đổi, nơi này phát sinh chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận