Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 596: Vậy Thì Thế Nào

Lúc này Từ Khuyết cũng có chút ngây ngốc.
Vô duyên vô cớ đột nhiên lại bị một tia sét đánh xuống, lại còn đánh xuống bên cạnh hắn, chuyện này quá tà môn.
Liễu Tĩnh Ngưng càng ngạc nhiên hơn, sửng sốt một lúc mới phục hồi lại tinh thần.
Nàng không nghĩ tới, lời mình nói vừa mới nói ra khỏi miệng, Từ Khuyết đã bắt đầu gặp xui xẻo như vậy rồi, thực sự có chút dở khóc dở cười, đồng thời cũng lo lắng cho con đường sau này của Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết lại chẳng thèm để ý, ngược lại vẫn rất bình tĩnh.
Người gặp xui xẻo, đến uống nước cũng có thể bị sặc chết, hiện tại hắn mới bị sét đánh, hơn nữa lại đánh không trúng, thế thì có gì phải sợ?
Lại nói, bản bức vương ngay cả thiên kiếp còn không sợ, còn có thể sợ một tia sét nhỏ nhoi này?
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết lại tỏ vẻ đắc ý, cười nói:
- Nhìn này, thấy không, ngay cả sấm sét cũng đều không đánh trúng ta, chứng minh ta...
Ầm ầm!
Từ Khuyết nói còn chưa dứt lời, trên trời quang đột nhiện lại ầm ầm nổ vang, sau đó một ta sét to bằng cánh tay, đột nhiên đánh về đỉnh đầu Từ Khuyết.
- Ta kháo, đã xong hay chưa hả?
Từ Khuyết nhất thời tức giận, thân hình lóe lên, trong nháy mắt né qua tia sét.
Phịch một tiếng, tia sét lại đánh hụt, mạnh mẽ đập xuống trên núi đá, khiến từng khối đá nát tan, tạo ra một hố lớn.
- Tiên sư nó, ngươi có giỏi thì đánh thêm một tia nữa thử xem, ta sẽ khiến ngươi nổ tung!
Từ Khuyết không thèm nhìn mặt đất chút nào, trực tiếp chỉ lên trời mắng.
Liễu Tĩnh Ngưng nhìn thế thì choáng váng.
Tên tiểu tử này muốn làm gì?
Điên rồi sao?
Vận xấu quấn người khiến tự nhiên bị sét đánh, hắn không chạy thì thôi đi, lại còn dám chỉ trời mà mắng như vậy, hắn không sợ bị trời phạt sao?
Tên tiểu tử này có gan lớn đến đâu?
Trong lòng Liễu Tĩnh Ngưng vô cùng kinh ngạc, cũng may là nàng chưa từng thấy dáng vẻ khi Từ Khuyết độ kiếp, bằng không thật sự có khả năng bị doạ đến ngốc tại chỗ.
Dù sao ở trong mắt tu sĩ, luôn tồn tại thứ gọi là thiên đạo luân hồi, người nào cũng vô cùng kiêng kỵ, dù cho ngoài miệng đều không nói đến, nhưng có nhân sẽ có quả, cuối cùng đều sẽ gặp báo ứng lúc độ thiên kiếp.
Nhưng Từ Khuyết căn bản lại mặc kệ không quan tâm, từ khi đi trên con đường trang bức, khẩu vị hắn trở nên rất nặng.
Tu Tiên chính là tu tâm, mà hắn lại luôn muốn làm gì thì làm, nếu không thì tu tiên làm cái gì nữa.
- Từ Khuyết, không nên làm loạn.
Liễu Tĩnh Ngưng mở miệng, cũng không đoái hoài đến chuyện trên trời còn có thể có sấm sét đánh xuống nữa không, vội vàng kéo Từ Khuyết lại.
Mà lúc này bầu trời giống như đã bình tĩnh lại, cũng không vì bị Từ Khuyết mắng mà bổ thêm vài tia sấm sét xuống.
Từ Khuyết rầm rì nói:
- Ngươi xem đi, không mắng còn không được, mắng rồi sẽ thành thật ngay.
- Được rồi, ngươi đừng nói nữa. Hiện tại chúng ta rời đi vẫn còn kịp đấy.
Liễu Tĩnh Ngưng không nói gì, nàng sợ Từ Khuyết sẽ tiếp tục mắng sẽ dẫn tới tai hoạ càng lớn hơn.
- A! Đi đâu? Ta sắp tìm được Hồng Nhan rồi, ta làm sao có thể đi được.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, nhanh chóng xỏ giày, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Liễu Tĩnh Ngưng nhíu mày, trong mắt mang theo một ít kinh ngạc, hỏi:
- Ngươi còn muốn tìm nàng? Hiện tại vừa mới tới gần chỗ của nàng, ngươi đã gặp phải Lôi Kiếp không có lý do, nếu thật sự gặp được nàng, ngươi có nghĩ tới kết cục của ngươi không?
- Nghĩ tới rồi, cùng lắm thì đột nhiên có một viên thiên thạch đập chết ta, hoặc là khi soi gương sẽ bị vẻ đẹp trai của mình dọa chết, ta tin tưởng tình huống như thế sẽ không xuất hiện trên người ta, dù cho xuất hiện ta cũng không sợ.
Từ Khuyết cười nói.
Hắn vô cùng tự tin, nếu như thật sự xuất hiện thiêch đập xuống, cùng lắm thì mở khí vận quang hoàn một lúc để né tránh, thực sự không có gì đáng sợ.
Liễu Tĩnh Ngưng thấy Từ Khuyết còn có thể cợt nhả, không khỏi sốt ruột, lắc đầu nói:
- Ngươi căn bản không biết vận xấu quấn người sẽ nghiêm trọng đến mức nào, bằng không hiện tại toàn bộ Đông Hoang cũng sẽ không vội vã muốn giết Khương Hồng Nhan như thế, tất cả mọi người đều sợ gặp phải kết cục giống cha mẹ nàng năm đó, biết rõ sẽ đi vào một con đường chết, tại sgươi một mực muốn đi?
- Cha mẹ của nàng? Năm đó phát sinh chuyện gì?
Từ Khuyết vừa nghe Liễu Tĩnh Ngưng nhắc tới cha mẹ Khương Hồng Nhan, nhất thời hiếu kỳ hỏi.
Bởi vì Khương Hồng Nhan chưa từng đề cập tới cha mẹ của nàng, có duy nhất một lần thoáng nhắc tới, là khi ở Thủy Nguyên Quốc, nàng thuận miệng nhắc tới di vật mẫu thân nàng, thế nhưng sau đó lại không nói thêm gì nữa.
Hiện tại Liễu Tĩnh Ngưng vừa nói tới, Từ Khuyết lập tức có hứng thú.
- Chuyện này ở Đông Hoang cũng không phải bí mật gì, nói cho ngươi cũng không sao.
Liễu Tĩnh Ngưng suy nghĩ một chút, mở miệng kể lại, muốn mượn chuyện năm đó để khuyên Từ Khuyết, để hắn rõ ràng mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Dù sao vận xấu quấn người, sờ không được xem không thấy, bình thường nghe nói ở Tu Tiên Giới nhưng không có người nào tận mắt chứng kiến.
Có một ví dụ duy nhất, chính là cha mẹ Khương Hồng Nhan—— Khương Sơn Hà và Y Thanh Nhi.
Y Thanh Nhi là mẹ Khương Hồng Nhan là một người cóố mệnh bất hạnh, chỉ là khi nàng còn trẻ thì không phải như vậy, mãi đến khi kết thành đạo lữ với Khương Sơn Hà, rồi mang thai Khương Hồng Nhan, mới bắt đầu xuất hiện bất hạnh.
Có người nói vì Khương Hồng Nhan là Thiên Sát Cô Tinh, Hồng Nhan họa thủy, vì thế Y Thanh Nhi mới bị liên luỵ.
Nhưng cách nói này có rất ít người tán đồng, Các chủ Thiên Cơ Các Thiên Cơ lão nhân từng tự mình bói toán qua, đó là vấn đề của Y Thanh Nhi, cộng với mệnh cách của Khương Sơn Hà cũng không được tốt lắm, hai người vừa kết hợp, nên sinh ra hậu quả nghiêm trọng hơn, thậm chí còn truyền tất cả mệnh cách bất hạnh lên trên người Khương Hồng Nhan.
Lúc đó Khương gia lão tổ còn chưa bế quan, vô cùng coi trọng chuyện của Khương Sơn Hà, cố ý mời Thiên Cơ lão nhân phá vỡ kết cục này, nhưng Thiên Cơ lão nhân vốn được xưng là tính toán không một chỗ sai sót, có thể nhìn thấu thiên mệnh, cũng nói không thể ra sức, bởi vì mệnh cách kia, chỉ có thể thông qua phương pháp nghịch thiên cải mệnh để giải quyết.
Vì thế Khương gia vận dụng quan hệ rất lớn, dùng thời gian mấy chục năm, mới tìm được hai phần trước của Nhất Khí Hóa Tam Thanh, nhưng vợ chồng Khương Sơn Hà còn chưa kịp tu luyện, đã gặp phải tai ương, thân tử đạo tiêu.
Khương gia lão tổ bởi thế nên thương tâm quá độ, khi tu luyện sinh ra tâm ma, suýt nữa cũng chết đi, nên mới vội vã bế quan, từ đó không quan tấm đến thế sự nữa.
Sau đó Khương gia còn liên tiếp gặp phải các loại đả kích, bất kể là đám thiên tài ra ngoài rèn luyện, hoặc là sản nghiệp trên danh nghĩa đều xuất hiện vấn đề lớn.
Mà nguyên nhân của tất cả những chuyện này đều quy về trách nhiệm của Khương Hồng Nhan, tất cả mọi người đều rõ ràng, nàng có mệnh Hồng Nhan họa thủy, sẽ mang đến đại nạn cho Khương gia.
Vì thế khi Khương Hồng Nhan tu luyện tới Kim Đan kỳ, hầu như không có bất kỳ bằng hữu nào, nàng một mình rời khỏi Khương gia, Khương gia cũng vì vậy mà có chuyển biến tốt, từ từ đi vào quỹ đạo, ổn định vị trí bá chủ Đông Hoang.
Nhưng hiện tại, Khương Hồng Nhan lại trở về Đông Hoang, vì thế không chỉ có Khương gia, ngay cả những gia tộc và môn phái khác đều kiêng kỵ, cộng với việc Khương Hồng Nhan có tư chất mạnh mẽ, những thế lực khác cũng không muốn thấy nàng quật khởi, càng sợ nàng thật có thể nghịch thiên cải mệnh, cuối cùng ảnh hưởng tới thế cuộc toàn bộ Đông Hoang.
-...
Từ Khuyết nghe Liễu Tĩnh Ngưng kể lại chuyện của Khương Hồng Nhan năm đó, hoàn toàn rơi vào trầm mặc.
Hắn vốn cho rằng chủ nhân cũ của thân thể này đã đủ thảm, lẻ loi bị hoàng đế nhận nuôi, kết quả lại bị xem là linh dược, đoạt mất linh căn, thi thể bị vứt vào nơi hoang dã.
Nhưng hiện tại xem ra, thân thế Khương Hồng Nhan còn bi thảm hơn, không chỉ bị hoài nghi là khắc chết cha mẹ, còn bị cả gia tộc ghét bỏ, một thân một mình lưu lạc đến Ngũ Hành Sơn, bây giờ vừa trở về, lại bị toàn bộ Đông Hoang coi là đại địch, tất cả mọi người đều tìm nàng, muốn giết nàng.
Tất cả những thứ này, chỉ bởi vì của nàng không tốt.
- Thế nào? Hiện tại ngươi còn cảm thấy vận xấu quấn người chỉ là việc nhỏ không?
Liễu Tĩnh Ngưng thấy Từ Khuyết trầm mặc, cho rằng hắn đã bắt đầu dao động, liền tiếp tục nói:
- Năm đó cha mẹ của nàng chính là tồn tại Luyện Hư kỳ, nhưng vẫn không có năng lực phản kháng chút nào, trên đường về Khương gia không rõ nguyên nhân mà chết đi, hiện nay Khương Hồng Nhan trở lại Đông Hoang, dấu hiệu không may kia lại càng mãnh liệt, giống như hoàn toàn bị thả ra ngoài, nếu ngươi đến gần nàng, kết cục chỉ có thể thảm hại hơn so với cha nàng.
- Ta biết.
Ngoài ý muốn là Từ Khuyết vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng, khóe miệng cong lên ý cười:
- Ta biết vận xấu quấn thân rất nghiêm trọng, thế nhưng, vậy thì thế nào? Ta đã từng nói, chỉ là vận xấu quấn thân mà thôi, ta không sợ.
"Lạch cạch!"
Lúc này, Husky ở bên cạnh không có chuyện gì đang nghịch máy cát sét, không cẩn thận ấn xuống chốt mở, máy cát sét nhất thời vang lên tiếng ca chất phác rõ ràng.
Vô địch là thế nào, tại sao lại tịch mịch!
Vô địch là thế nào, tại sao lại trống vắng!
Một mình ở trên đỉnh núi, gió lạnh không ngừng thổi qua!
Ta tịch mịch, ai có thể hiểu rõ được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận