Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1427: Ngươi Là Từ Khuyết?

- Đậu phộng!
- Đậu phộng x 2, người ngồi ở trong nhà, nồi từ trên trời đến?
Lúc này Husky và Đoạn Cửu Đức trừng to mắt, hô to nói.
Lấy trí thông minh trộm gà của hai người này, nơi nào còn không nhìn ra tình thế trước mắt?
Mọi người ở đây rõ ràng là nhận ra bọn họ, đồng thời cho rằng hai người bọn họ khẳng định là biết tăm tích của Từ Khuyết cùng cha của Từ Khuyết, chuẩn bị muốn bức cung một phen.
- Ha ha, thật là thú vị, mới vừa rồi bản thần tôn còn nói muốn giết trở về muốn làm gì thì làm đây, không nghĩ tới ngay lập tức đã có người đưa tới cửa.
Husky cười lạnh một tiếng, khoanh hai cái chân trước ở trước ngực, lộ ra vẻ ngạo nghễ, sức lực mười phần.
Nó biết cảnh giới chân thực của Từ Khuyết đã đạt đến Đại La Tán Tiên, huống hồ còn có một nhân vật khủng bố như Tử Hà tiên tử ở đây, còn cần phải sợ đám tu sĩ này sao?
- Những tên tiểu xích lão các ngươi, không có lợi không dậy sớm nổi, lão đầu ta liền đứng ở đây, có gan đến đụng vào ta!
Đoạn Cửu Đức cũng tỏ vẻ hung hăng, không hề sợ hãi, hiển nhiên chính là đang chủ động khiêu khích, để người ta tới đánh y.
- Muốn chết!
Trong đám người vây xem, một tên tu sĩ Kim Tiên cảnh hừ lạnh một tiếng, cất bước bước ra.
- Chết? Thực sự là buồn cười, lão đầu ta giống như người sợ chết sao? Hôm nay lão đầu ta liền buông lời ở chỗ này, nào sợ các ngươi tới đánh chết ta, dù ném ta từ chỗ này đi, chết ở bên ngoài, lão đầu ta cũng tuyệt đối sẽ không nói cho các ngươi biết, tiểu tử này chính là Từ Khuyết!
Đoạn Cửu Đức thẳng thắn cương nghị hô, thanh âm như chuông lớn, leng keng mạnh mẽ.
Trong nháy mắt mọi người ở đây dừng lại, tiếp đó, ánh mắt của mọi người đều tụ tập đến trên người Từ Khuyết.
- Đoạn lão sư trâu bò, thành công làm bọn họ kinh sợ rồi!
Husky kinh hãi hô.
- Husky lão sư quá khen!
Đoạn Cửu Đức lộ ra vẻ đắc ý.
Husky ngu ngốc này. . .
Khóe miệng của bọn Mạc Quân Thần đều co giật, không còn gì để nói, lắc lắc đầu.
- Ngươi chính là Từ Khuyết?
Lúc này, trong đám người vây xem, có người nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Lúc này Husky biến sắc:
- Đậu phộng, làm sao các ngươi biết?
Nhưng mà vào lúc này mọi người đã không thèm để ý tới nó, lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Từ Khuyết.
Bọn họ muốn bắt Husky và Đoạn Cửu Đức, đơn giản chính là muốn biết tăm tích của Từ Khuyết cùng cha của Từ Khuyết, có thứ này mới có thể đi lĩnh thưởng với Thánh Tông cùng Thiên Cung Thư Viện kể cả Thần Nông Thị tộc được.
Nhưng bây giờ nếu như Từ Khuyết đã xuất hiện, còn cần Husky và Đoạn Cửu Đức làm gì?
- Haiz, thật vô vị.
Lúc này, Từ Khuyết hờ hững lắc đầu cười nói, không hề sợ hãi.
Chưa nói tới chuyện bây giờ hắn đã bước vào Đại La Tiên cảnh, coi như không mở ra phong ấn tu vi, chỉ dựa vào Tử Hà tiên tử, cũng đủ để nghiền ép toàn trường.
Thế nhưng, lúc này hắn thật sự cảm thấy vô vị.
- Một bầy kiến hôi, thật sự là ta không có hứng để giết, chủ yếu là giết còn không có chỗ tốt gì.
Từ Khuyết móc móc lỗ tai, tỏ vẻ ghét bỏ.
Giết những người này có tác dụng gì đây, vừa không lấy được kinh nghiệm, lại không lấy được bảo vật gì đáng giá, giết để làm gì?
- Làm càn!
- Chỉ là một tu sĩ Nhân Tiên cảnh, cũng dám ở đây ăn nói ngông cuồng?
- Đừng tưởng rằng các ngươi có một vị hộ pháp Kim Tiên cảnh, liền có thể không coi ai ra gì.
- Ngày hôm nay Huyết Thương Phái ta buông lời ở đây, các ngươi tuyệt đối không đi ra Lệ Phong Thành nổi!
- Ly Minh Tông ta cũng đã phát ra đảm bảo, đợi tông chủ của tông ta cùng các trưởng lão đến, xem các ngươi còn dám tùy tiện như vậy hay không!
Trong nháy mắt mọi người vây xem đều tức giận, cảm giác bị Từ Khuyết nhục nhã, đều quát mắng.
Trong vạn người này, cảnh giới cao nhất cũng chỉ là Thiên Tiên cảnh, căn bản không dám tùy tiện xuất thủ, dù sao vị cường giả Kim Tiên cảnh Mạc Quân Thần này vẫn còn đứng ở bên cạnh.
Tu vi của Tử Hà tiên tử cũng đã là Tiên Vương cảnh, từ lâu đã siêu thoát ra ngoài, chỉ cần nàng không ra tay, căn bản không ai có thể nhìn ra tu vi thật sự của nàng.
Thậm chí là Mạc Quân Thần, cũng từng cho rằng nàng chỉ là Đại La Kim Tiên, thẳng đến về sau bị Hiên Viên Uyển Dung một lời nói toạc ra, mọi người mới biết thực lực chân chính của Tử Hà tiên tử.
Mà trước mắt, Tử Hà tiên tử bình tĩnh đứng ở một bên, cho dù đã che lấp dung mạo, khí chất cũng vẫn xuất trần, nhưng mọi người chỉ quan tâm thực lực, lấy vị Kim Tiên cảnh Mạc Quân Thần này làm đầu.
- Dừng tay!
Lúc này, trên bầu trời Lệ Phong Thành truyền đến một tiếng quát lớn.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy mấy bóng người trên bầu trời đang ngang trời lướt tới, mang theo huyết quang, sát khí bức người.
- Híttt! Là người của Ám Ảnh Phật!
- Chờ một chút, hình như là thiên kiêu của Ám Ảnh Phật, Cơ Vô Vân.
- Y lại ở Lệ Phong Thành?
- Đúng rồi, ngày gần đây nghe nói y đang đang giúp huynh trưởng y tìm dược xung quanh, có khả năng là trùng hợp đi đến gần Lệ Phong Thành.
- Nhưng mà y tới làm gì? Tuy rằng trước đây nghe nói Ám Ảnh Phật duy trì trung lập, cũng không mong muốn tham dự truy nã cha của Từ Khuyết, nhưng lần này y tới đây, chẳng lẽ là muốn giải vây cho Từ Khuyết?
- Ha ha, y với huynh trưởng y bây giờ ở Ám Ảnh Phật cũng đã là tự thân khó bảo toàn, còn dám lo chuyện bao đồng sao?
- Chuyện này cũng không hẳn, nghe nói quan hệ giữa Cơ Vô Vân cùng cha của Từ Khuyết cũng không tệ lắm, nếu như cha của Từ Khuyết chịu xuất thủ cứu giúp, chỉ sợ huynh trưởng y sẽ có hi vọng một lần nữa đoạt lại vị trí Thần Tử.
- Không thể nào? Thương thế của Cơ Vô Phong, cha của Từ Khuyết có thể cứu sao?
- Phí lời, các ngươi lẽ nào đã quên chuyện ở Dao Trì Thánh Địa sao? Có người nói cũng là bởi vì cha của Từ Khuyết ngủ mấy lần trong Bàn Đào Viên, liền giúp Bàn Đào Viên khôi phục. Hơn nữa phố phường có lời đồn, có nữ đệ tử Dao Trì từng bị trọng thương, không có thuốc nào cứu được, nhưng cùng cha của Từ Khuyết ngủ một giấc, tại chỗ khỏi hẳn.
Mọi người nghị luận không ngừng, nói lung tung lộn xộn, cuối cùng càng nói càng thái quá.
Từ Khuyết nghe thấy đều suýt chút nữa bối rối, mình ngủ với nữ đệ tử Dao Trì khi nào? Đây cũng quá bịa đặt rồi!
Nhưng mà, ngay khi hắn lắc đầu bật cười, đột nhiên cảm giác được lưng phát lạnh, mơ hồ có một ánh mắt bén nhọn, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.
- CMN, Tuyền Nhi, ngươi nhìn ta làm gì thế, ngươi sẽ không thật sự tin lời bọn họ chứ? Chuyện nữ đệ tử Dao Trì kia không có quan hệ gì với ta.
Từ Khuyết trừng to mắt, nhìn về phía Tử Hà tiên tử nói.
Tử Hà tiên tử lộ ra vẻ lãnh đạm:
- Ta biết, bọn họ nói chính là cha ngươi, không phải ngươi.
- Ầy, không phải, cha ta cũng không ngủ với nữ đệ tử Dao Trì nha, à không đúng, cha ta chính là ta, chuyện này chỉ là một lời đồn.
Từ Khuyết cười khổ giải thích.
- Thật không, nói như vậy, bọn họ là đang phỉ báng ngươi?
Tử Hà tiên tử khẽ nhíu mày.
- Không sai, chính là phỉ báng, chính là vu oan ta.
Từ Khuyết gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, hiếm thấy Tử Hà tiên tử thông tình đạt lý như lần này.
- Ta giúp ngươi giết bọn họ.
Tử Hà tiên tử lạnh lùng nói, sát khí bắt đầu bốc lên.
- Chuyện này ta không có ý kiến.
Từ Khuyết gật đầu nói.
Nhưng ngay sau đó, sát khí của Tử Hà tiên tử đột nhiên thu lại, lạnh lùng nhìn Từ Khuyết:
- Quả nhiên, ngươi là hi vọng không có chứng cứ.
Ta. . .
CMN, nữ nhân!
Từ Khuyết liền há hốc mồm tại chỗ, suýt chút nữa phun ra ngoài một ngụm máu, còn có thể chơi như thế?
Ta đồng ý giết bọn họ, liền biến thành chuyện ta không muốn có chứng cứ?
Còn có thể thể giảng chút đạo lý hay không?
Nữ nhân mà thần tiên đều cua không tới, là có thể nói như vậy sao?
- Từ huynh đệ.
Lúc này, đám người Cơ Vô Vân đã từ trên không hạ xuống, hướng Từ Khuyết đi tới.
- Ồ, Cơ huynh đệ.
Con ngươi của Từ Khuyết híp lại, cười ha hả nói.
Lúc trước hắn lấy thân phận cha của Từ Khuyết, ở di tích trên Thiên Tướng Tiên Vực kết bạn với Cơ Vô Vân, Cơ Vô Vân còn cho hắn mượn một cái Tiên Khí, bị hắn cho hệ thống thu về, đổi thành luyện khí tinh hoa đi luyện chế Tử Kim Bức Vương Côn.
Sau đó hắn cùng Cơ Vô Vân nói nếu có cơ hội đến Thất Sát Tiên Vực, liền trả lại Tiên Khí, nhưng không nghĩ tới lần này bất ngờ trùng hợp, lại rơi vào Thất Sát Tiên Vực.
- Ồ? Từ huynh đệ nhận ra tại hạ?
Cơ Vô Vân lại ngẩn ra.
- Gia phụ đã từng nhắc tới Cơ huynh đệ.
Từ Khuyết cười nhạt giải thích một câu.
- Ồ? Vậy thì thật là quá tốt rồi, không biết Từ tiền bối có dặn ngươi tới trả lại một thứ gì đó hay không?
Cơ Vô Vân lộ ra vẻ mừng rỡ.
- Không có, ta không quen hắn, chính ngươi tìm hắn đòi đi, ta còn có chuyện quan trọng trên người, lần sau chúng ta lại tán gẫu.
Từ Khuyết nói xong, lúc này liền xoay người muốn rời đi.
Nói đùa, bản bức thánh mượn Tiên Khí bằng bản lĩnh, dựa vào cái gì phải trả lại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận