Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1627: Vinh Hạnh Của Các Ngươi

"Làm càn, đến cùng là ai?"
Lúc này, trong phủ thành chủ vang lên tiếng gầm thét của Hải Triều, đinh tai nhức óc, vang vọng khắp nơi.
Có người dám cho nổ Hải Lâm Thành?
Nếu chỉ nổ ra một cái động, thuận tiện để người rời đi, ông ta cũng không nói gì.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác. . .
Hết lần này tới lần khác, tên hỗn đản kia lại cho nổ toàn bộ tường thành.
Nổ pháp bảo bản mệnh của ông ra thủng trăm ngàn lỗ!
Muốn bổ khuyết, lại phải cần thêm mấy vạn sinh mệnh.
Mạng người dễ tìm, thế nhưng cần thời gian luyện hóa.
"Thành chủ, có người công thành, chúng ta nên làm thế nào?"
Cùng lúc đó, Lương Phi Phàm vội vàng chạy đến, lập tức quỳ xuống trước mặt Hải Triều, bối rối hỏi.
"Làm thế nào, làm thế nào! Ngoại trừ hỏi ra, các ngươi không biết động não sao?" Hải Triều gầm thét một tiếng, trực tiếp đạp bay nam tử trung niên trước mặt.
Cũng may ông ta chỉ vận dụng một chút xíu tiên nguyên, nếu không Lương Phi Phàm chỉ là Tiên Vương, giờ phút này đã đóng nắp hòm.
Mà Lương Phi Phàm bị đạp bay, lúc này lại không dám thở mạnh một tiếng, lẳng lặng quỳ rạp dưới đất, chờ thành chủ thẩm phán.
Bỗng nhiên!
Y nghe thấy Hải Triều hít một hơi thật sâu.
"Thôi! Việc đã đến nước này, không cần quản nhiều như vậy, nếu lần này thất bại, tin tức truyền ra ngoài, tương lai sẽ không còn cơ hội."
Vừa dứt lời.
"Ầm ầm!"
Cả tòa thành trì bắt đầu rung lên kịch liệt.
Tiếng nổ lớn trong nháy mắt vang khắp bốn phương tám hướng.
. . .
Cùng lúc đó, đám người Từ Khuyết đứng ở ngoài thành, sáu mắt trợn to.
"Ngọa tào, thứ kia đang. . . bay lên?" Husky hoảng sợ nói.
Cả tòa Hải Lâm Thành đột nhiên chậm rãi rời khỏi mặt đất, bay lên không.
"Ngưu bức, thật đúng là một cái pháp bảo." Đoạn Cửu Đức cảm khái nói, trong lòng cũng bắt đầu tiếc hận.
Bọn hắn thế mà oanh nổ một cái pháp bảo tốt như vậy.
Nhưng không biết vì sao, sau khi nghĩ như vậy, lại cảm thấy rất kích thích.
. . .
Trong thành trì.
Đông đảo tu sĩ cũng cũng cảm giác được Hải Lâm Thành đang bay lên không, núi rừng xung quanh đang hạ xuống.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Là ai đang khống chế Hải Lâm Thành?"
"Các ngươi muốn đưa chúng ta đi đâu?"
Mọi người bắt đầu luống cuống, nhớ đến các loại truyền ngôn, cảm thấy vô cùng bất an.
Sưu!
Lúc này, một đạo thân ảnh đứng giữa không trung, lên tiếng quát to: "Thành vệ nghe lệnh, đuổi bắt mười vạn sinh linh, người phản kháng, giết không tha!"
Lương Phi Phàm được Hải Triều cho phép, không cần ẩn núp nữa.
Hiện tại nhất định phải nhanh chóng hiến tế mười vạn người!
Chỉ cần lão thành chủ bước vào Tiên Đế, như vậy mọi thứ đều đáng giá.
Hơn nữa, một khi ông ta bước vào Tiên Đế, những thứ này liền không phải sai lầm, mà là một loại đế lộ hoàn toàn mới, một loại đế lộ có thể phỏng chế.
Hắn!
Hải Triều Tiên Đế! Sẽ là người được vạn người kính ngưỡng!
"Ầm ầm ——!"
Cùng lúc đó, trung tâm Hải Lâm Thành.
Lấy phủ thành chủ làm trung tâm, kiến trúc phương viên trăm dặm toàn bộ sụp đổ, thổ địa lõm xuống.
Một cỗ huyết trì sát khí trùng thiên, xuất hiện ở bên dướ.
Ở giữa huyết trì, có một tiểu lão đầu thân hình khô gầy đang trôi nổi.
Cho dù thân hình ông ta không cao, không cường tráng, thế nhưng cỗ khí thế kia lại khiến cho tất cả mọi người không rét mà run.
"Lão thành chủ đến cùng muốn làm gì? Mười vạn người, sao lại muốn mạng nhiều người như vậy?"
Một lão giả tóc trắng ngồi liệt trên mặt đất, lẩm bẩm trong miệng, mà cách đó không xa, có mấy tên hắc bào nhân đang đi đến chỗ ông ta.
Ông ta không muốn tiếp tục chạy trốn, cũng vô lực giãy dụa, ông ta chỉ là một tên Thái Ất Tiên, sao có thể thoát khỏi tay đám Đại La Tiên kia.
Sau lưng ông ta đột nhiên vang lên tiếng khóc nỉ non. . .
"Đại nhân! Ta biết nơi nào có người, ta dẫn các ngươi đi, có thể tha cho ta được không?!"
Nương theo một tiếng hét thảm, người kia tám chín phần mười đã xong đời.
. . .
Lúc này, trong huyết trì truyền đến âm thanh của Hải Triều, vang vọng cả tòa Hải Lâm Thành.
"Đây là thịnh sự Hải gia ta! Cũng là thịnh sự toàn bộ Hải Lâm Thành! Có thể thành tựu bản tọa bước vào Tiên Đế chi cảnh, là vinh hạnh của các ngươi!"
"Chớ có chạy trốn! Chỉ cần bản tọa thành tựu đế vị, sẽ không quên cống hiến của các ngươi!"
"Ha ha ha!"
Tiếng cười điên cuồng của Hải Triều vang khắp tòa thành.
Trong mắt vô số tu sĩ không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hắn! Hắn muốn bước vào Tiên Đế?
Vậy cảnh giới hiện tại của hắn là gì?
Tiên Tôn đỉnh phong?
Khó trách!
Khó trách bọn họ không cách nào phá vỡ cấm chế tòa thành trì này.
Đây lại là thủ bút do Tiên Tôn đỉnh phong tạo ra.
Chẳng lẽ thành tựu Tiên Đế chi vị, là dựa vào một loại bí pháp quỷ dị nào đó?
Thời điểm Hải Triều vừa dứt lời.
Biên giới huyết trì xuất hiện vô số tu sĩ bị người của phủ thành chủ bắt đến, mặc dù bọn họ vẫn còn tu vi, thế nhưng trước mặtmột đám Đại La Kim Tiên, bon họ căn bản không có cách nào phản kháng.
Đứng bên cạnh huyết trì, không ít tu sĩ hai chân phát run.
Bọn họ biết, có lẽ huyết trì kia, chính là nơi quy tụ cuối cùng của bọn họ.
Hải Triều phiêu đãng trên không huyết trì.
Tế xuất ra bản mệnh pháp bảo.
Một đạo tử quang từ trong pháp bảo rơi xuống huyết trì.
Trong nháy mắt, một cỗ mùi hôi thối lan ra.
Đám tu sĩ liên tục nôn mửa.
Mùi hôi thối kia, bọn họ cũng không lạ lẫm.
Đó là mùi thi thể hư thối.
Đám người nhìn xuống huyết trì. . .
Bên dưới, đến cùng đã thôn phệ bao nhiêu sinh mệnh.
Hơn nữa, huyết trì không chỉ tản ra mùi hôi thối, mà phía trên còn lơ lửng sát khí dày đặt.
Chỉ mới hít vào một hơi, những tu sĩ có tu vi thấp liền trực tiếp co quắp.
Nhìn một màn này, Hải Triều cười càng to hơn: "Đồng bạn của các ngươi, phụ mẫu, con cái, có lẽ đã sớm thành toàn cho ta! Chẳng lẽ các ngươi muốn công sức của bọn họ đổ sông đổ biển sao?"
"Nhảy vào huyết trì! Thành tựu bản tọa! Đoàn tựu với bằng hữu, thân nhân các ngươi!"
"Tên điên! Tên điên!" Có người kêu to, muốn đứng dậy, nhưng sau một khắc, liền bị Đại La Kim Tiên bên cạnh trực tiếp chặt đứt hai chân.
"Ta không muốn! Ta không muốn!"
"Ta không muốn chết. . ."
Từ thời khắc thành trì bay lên không, âm thanh kêu rên, chưa từng tiêu tán. . .
"Đây là lệnh của bản đế, chẳng lẽ các ngươi muốn chống lại sao?"
"Ta liều mạng với ngươi!" Bỗng nhiên, có một tên Thái Ất Tiên bạo khởi: "Đã khó thoát khỏi cái chết, vậy Trần mỗ liền muốn kéo một cái đệm lưng!"
"Ầm!"
Một tên Thái Ất Kim Tiên tự bạo.
Mặc dù động tĩnh lớn, nhưng vẫn bị âm thanh kêu rên đè xuống.
"Chết! Cũng phải chết có giá trị! A!"
"Oanh!"
Liên tiếp mấy người tự bạo, nhưng Hải Triều lại không mảy may ba động!
Hiện tại cả tòa thành đều bị y chưởng khống, chỉ là mấy đầu nhân mạng, căn bản không đáng vào đâu.
Mấy người tự bạo, cũng đưa tới một trận rối loạn nhỏ.
Một tên nam tử trung niên nhìn thấy hắc bào nhân trông coi bên cạnh lui lại mấy bước.
Trong lòng của y hung ác!
Một tay bắt lấy người trẻ tuổi sau lưng, ném ra ngoài, hét lớn một tiếng: "Nhi tử! Thừa cơ hội này! Chạy mau!"
Người trẻ tuổi căn bản không kịp phản ứng, đã bị ném ra ngoài trăm trượng.
Thời điểm y quay đầu lại, phát hiện hắc bào nhân trông coi bọn họ bước ra một bước, trực tiếp oanh vào lồng ngực phụ phân y, trong nháy mắt, ngực nam tử trung niên bạo phát huyết vụ, sinh cơ đứt đoạn.
"Phụ thân!" Người trẻ tuổi gầm thét.
Nhưng nhớ đến lời phụ thân dặn dò, y liền cắn răng chạy đi. . .
Thế nhưng, khi y vừa mới quay người, Lương Phi Phàm cách đó không xa đột nhiên duỗi ngón tay, xuyên thủng mi tâm y.
Người trẻ tuổi ngã xuống.
. . .
Mà rối loạn cũng khiến cho Hải Triều sinh ra một tia lửa giận.
Nhất thời, ông ta vỗ ra một chưởng.
Một khối thổ địa trực tiếp rơi xuống, trở thành nơi chôn thây của mấy ngàn người.
"Các ngươi còn đang chờ cái gì? Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, bản tọa chỉ cần mười vạn, gom đủ mười vạn người, những người còn lại liền có thể sống!"
Nghe vậy, xung quanh huyết trì đột nhiên yên tĩnh lại.
Có ít người nhìn tới tu sĩ nhỏ yếu xung quanh, trong lòng bắt đầu tính toán.
Có ít người ôm lấy người yêu của mình, thì thầm với nàng. . .
"Lão thành chủ!" Lúc này, một vị lão giả lắc lư, ung dung đứng lên, nhìn về phía Hải Triều phía trên huyết trì: "Lão phu nguyện một mạng đổi một mạng, cầu ngài buông tha nữ nhi ta!"
Vừa dứt lời, lão giả kia liền trực tiếp nhảy vào huyết trì. . .
Nhưng mà vừa mới bước ra một bước, lại phảng phất gặp phải trở lực gì, thân thể đột nhiên chấn động, lui về sau mấy bước, trực tiếp trở lại bên cạnh nữ nhi.
"Cha! Ngài đừng đi. . ." Nữ tử gắt gao ôm lấy cánh tay lão giả, kêu khóc nức nở.
Lão giả một mặt mộng bức, vừa rồi mình bị thứ gì đẩy lại?
"Đại gia, đừng hở một tí là tìm chết, ngươi giới thiệu nữ nhi của ngươi cho ta, ta bảo đảm ngươi không chết, thế nào?"
Đột nhiên, một đạo âm thanh tiện tiện truyền đến, vang vọng bốn phương.
Trong lòng mọi người không khỏi run lên.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người một chó, đang đứng trên một cái nóc nhà, trên mặt treo nụ cười vô sỉ, còn nháy mắt ra hiệu hướng đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận