Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 840: Đến Đế Cung

- Siêu cấp áo... ò ré gì cơ?
Tằng Đại Phật Gia nghe được lời này thì sững sờ, có chút không kịp phản ứng.
Đối với tên món ăn dài vừa thô mà Từ Khuyết vừa nói ra, y thực sự chưa từng nghe qua, loáng thoáng cũng chỉ nghe được bốn chữ vô địch đùi gà.
- Tiểu hữu, ngươi muốn cho ta ăn đùi gà?
Phật gia ngạc nhiên.
- Cũng không tính là đùi gà, ồ chờ chút, Phật gia, ngươi không phải chỉ ăn chay chứ?
Từ Khuyết đột nhiên nhớ tới đến, Phật gia cũng coi như là người xuất gia, nếu như chỉ ăn chay, thế thì đùi gà Hamburger sẽ không dùng được rồi.
- Vì sao chỉ ăn chay? Chúng ta không kiêng ăn mặn, nhưng đã ích cốc nhiều năm, bình thường sẽ không ăn thức ăn gì.
Tằng Đại Phật Gia lắc lắc đầu, lập tức lại tiếp tục nói:
- Tiểu hữu, sao tự nhiên lại nói đến phương diện ăn? Hiện tại chúng ta đang bàn chuyện, không phải về vấn đề chay mặn.
- Không, chúng ta đúng là cần bàn luận về đề tài này. Nói thực không dám giấu giếm, kỳ thực Tạc Thiên Bang ta am hiểu nhất chính là dược thiện, nó mạnh mẽ hơn bất kỳ đan dược nào, vừa nãy gậy cay ngươi cũng thấy rồi đấy, chúng ta còn có một loại đùi gà Orleans, sau khi dùng xong có thể lập tức tăng cao một cảnh giới! Đương nhiên, cũng giống như gậy cay, chỉ có tác dụng trong lần ăn vào đầu tiên.
Từ Khuyết thấp giọng nói ra, ngữ khí còn cố ý nguỵ trang đến mức thần bí.
Sắc mặt Tằng Đại Phật Gia không khỏi thay đổi, tác dụng của gậy cay y đã tận mắt chứng kiến, xác thực rất cường đại, thậm chí y còn chuẩn bị muốn dùng 50 vạn cực phẩm Linh Thạch, dùng giá hữu nghị để mua lại một cây để mình ăn.
Nhưng hiện tại Từ Khuyết lại nói cho y, còn có một loại dược thiện khác có thể trong nháy mắt tăng cao một cảnh giới, cho nên cảm giác đầu tiên của y không phải là hoài nghi mà là chấn kinh.
Nếu thật sự có thần vật như vậy, vậy y bước vào Tiên Nhân Cảnh chính là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ cần cuối cùng có thể vượt qua Thiên Kiếp, liền có thể trở thành cảnh giới tiên nhân trong truyền thuyết.
- Tiểu hữu, thật sự có vật ấy?
Mí mắt Tằng Đại Phật Gia nhảy lên, dò hỏi.
Có thể nhận ra, trong giọng nói lúc này của Phật gia đã không còn bình tĩnh giống như trước.
- Ta đương nhiên sẽ không lấy chuyện như vậy lừa ngươi. Lại nói, cho dù ta thật sự không có thứ này, Phật gia ngươi sẽ không muốn tuân thủ lời hứa, giúp ta một chút sức lực sao?
Từ Khuyết cười nhạt nói, dáng vẻ bày mưu nghĩ kế như đã định liệu trước.
Phật gia vô lực phản bác, há miệng nhưng không nói được gì, cuối cùng cười khổ gật gù:
- Tiểu hữu nói phải, cho dù không có, ta cũng nhất định tuân thủ hứa hẹn, người Phật môn không nói dối.
- Vì thế ngươi cứ yên tâm đi Phật gia, vật này đến thời điểm nhất định sẽ cho ngươi, hơn nữa cũng không cần ngươi cùng thánh thượng đánh nhau chết sống, ngươi chỉ cần phụ trách kiềm chế y, để chúng ta có thời gian đi vào cướp đi Thành Đạo Thụ là được. Đến lúc đó ngươi cũng có thể dùng Hamburger tăng cao cảnh giới, nên không cần lo thánh thượng tìm ngươi trả thù.
Từ Khuyết như ông cụ non vỗ bả vai Phật gia nói.
Tằng Đại Phật Gia dường như đã làm ra quyết định, cũng không chần chờ nhiều, trực tiếp gật đầu nói:
- Vậy cứ làm theo lời tiểu hữu nói đi, nếu ta đã hứa sẽ trợ giúp, vậy ta nhất định sẽ thực hiện. Còn về vô địch đùi gà dược thiện kia, nếu như tiểu hữu có thể cho ta, ta sẽ nợ ngươi một món nợ ân tình.
- Được, ta rất thích hợp tác với người sảng khoái như Phật gia, việc này cứ quyết định như thế, ba ngày sau chúng ta sẽ khởi hành.
Lúc này Từ Khuyết vui vẻ cười to, bắt tay Phật gia đạt thành nhận thức chung.
Cùng ngày, dưới sắp xếp khoản đãi của Phật gia, Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đi vào Phật tháp.
Đây là một địa phương rất thanh tịnh, hương hỏa cũng không nhiều như bên ngoài, trong không khí chỉ tràn ngập đàn hương nhàn nhạt, hít một ngụm nhất thời tinh thần sảng khoái, ngay cả tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn không ít.
Từ Khuyết lấy Phật gia Tiên Ẩn Thảo ra đưa cho Khương Hồng Nhan.
Bây giờ hồn phách của Khương Hồng Nhan bị vây trong Thành Đạo Thụ, thánh thượng lúc nào cũng có thể thông qua sợi hồn phách này nắm rõ tình hình của Khương Hồng Nhan.
Chỉ có điều bây giờ nàng đã đến Vạn Phật Môn, rời xa Thông Thiên Quốc, cộng thêm cấm chế Vạn Phật Môn, tạm thời không cần sợ bị tra ra vị trí.
Nhưng chỉ cần rời khỏi Vạn Phật Môn, chung quy vẫn sẽ bị phát hiện, vì thế Tiên Ẩn Thảo này có tác dụng rất lớn.
Sau khi Khương Hồng Nhan tiếp nhận Tiên Ẩn Thảo, liền cấp tốc bấm ra pháp quyết, nhanh chóng luyện hóa.
"Vèo!"
Cả cây Tiên Ẩn Thảo trong nháy mắt bay lên trời, trôi nổi trước người Khương Hồng Nhan, tỏa ra óng ánh hà huy, hóa thành từng sợi tinh mang chậm rãi chiếu xuống.
Mãi đến khi Tiên Ẩn Thảo hoàn toàn biến mất, khí tức trên người Khương Hồng Nhan cũng gần như bị biến mất, cho dù là Từ Khuyết ngồi ở bên cạnh nàng, nếu không hết sức chú ý cũng không cảm giác được sự tồn tại của nàng.
- Được rồi.
Khương Hồng Nhan mở to hai mắt, nhu hòa nhìn về phía Từ Khuyết, nhẹ giọng nói.
- Được, đến thời điểm sẽ để Phật gia đi dẫn dụ thánh thượng, ta và ngươi đồng thời tiến vào đế cung cướp đi Thành Đạo Thụ, sau đó trốn đến địa bàn Thiên Thú Nhân tộc, rồi nghĩ cách về tứ đại châu.
Từ Khuyết gật đầu, mặt lộ ý cười, rất hài lòng đối với kế hoạch này.
Khương Hồng Nhan cũng rõ ràng kế hoạch này có tỷ lệ thành công rất lớn, bởi vì có Tằng Đại Phật Gia tham dự vào, thực lực tổng hợp của bọn họ bên này, cũng không quá chênh lệch so với thánh thượng, ít nhất đã nắm giữ thực lực để chống lại.
...
Cùng lúc đó, tầng cao nhất Phật tháp.
Tằng Đại Phật Gia đang ôm tiểu Phật nữ, mặt lộ vẻ vẻ cổ quái nhìn tiểu Phật nữ một miếng lại một miếng cắn gậy cay, thực sự có chút thèm ăn.
Nhưng y không tiện cướp đồ ăn với con gái, hơn nữa Từ Khuyết đã đem tất cả gậy cay đưa cho tiểu Phật nữ, hiện tại cho dù y muốn dùng 50 vạn cực phẩm Linh Thạch đi mua, cũng mua không được.
- Cha, người ăn đi.
Lúc này, tiểu Phật nữ tựa hồ trong lòng có cảm ứng, vô cùng hiểu chuyện đưa tới một cái gậy cay.
Tằng Đại Phật Gia nuốt một ngụm nước bọt, cười khan nói:
- Ngoan, cha không đói bụng, không ăn đâu.
- Không, cha ăn đi.
Tiểu Phật nữ rất kiên trì, vẫn cứ cầm gậy cay chọc vào trên mặt Phật gia, nhất thời khiến mặt y nhiễm cả tương ớt.
Phật gia không khỏi cười nhẹ, cũng không kiên trì nữa, mở miệng cắn gậy cay.
Sau khi cảm nhận được gậy cay mỹ vị này, trong đầu của y đột nhiên phát ra một nguồn sức mạnh mênh mông, cả người trong nháy mắt run lên.
Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, hai mắt y trừng lớn, tràn ngập vẻ chấn động.
Dù cho đã biết hiệu quả của gậy cay này, nhưng sau khi tự mình thử nghiệm, y vẫn khiếp sợ như trước.
Chỉ là dược thiện dùng váng đậu chế thành nguyên liệu nấu ăn, lại có công hiệu đáng sợ như thế, quả thực không có bất kỳ đan dược nào có thể so sánh được!
- Thần hồn dễ dàng tăng năm thành như vậy, xem ra mấy ngày nay ta phải cảm ngộ một lần đại đạo, tăng cườn đạo uẩn, sợ rằng đến thời điểm đó thánh thượng cũng không phải là đối thủ của ta.
Nghĩ tới đây, Phật gia càng tràn ngập chờ mong đối với đùi gà Orleans mà Từ Khuyết nói tới.
- Lần này đúng là Phật Tổ che chở, tiểu tử kia tuy rằng cử chỉ hành động quái lạ, tính cách bất thường, nhưng chung quy là người nói đạo nghĩa, cứu tiểu Phật nữ, lại mang đến tạo hóa cho ta như vậy, đem so sánh ra, ta chỉ là ra tay giúp hắn kiềm chế thánh thượng, ngược lại chuyện này lại thành việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Y khẽ lắc đầu nở nụ cười, thấp giọng tự nói:
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nữ Đế của Huyền Chân đại lục đại danh đỉnh đỉnh, lại chân thành với tiểu tử kia, đúng là thật khiến người ta kinh ngạc.
...
Cuối cùng, thời gian ba ngày rất nhanh dã tôi qua.
Từ Khuyết thừa dịp ba ngày nay tĩnh tâm đả tọa, đem đạo uẩn bản thân điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, đồng thời còn lấy 50 ngàn điểm công pháp tinh hoa lúc trước đạt được từ gói quà lớn thần bí, một hơi đập vào Càn Khôn Ấn, trực tiếp khiến Tru Huyễn Ấn tu luyện tới viên mãn.
Trong thời gian này hắn còn cố ý đi dạo Phật tháp một vòng, nỗ lực trộm một ít pháp quyết của Phật gia, lặng lẽ thu về cho hệ thống.
Nhưng mà ở Phật gia tất cả đều là Phật môn kinh thư, cũng không có pháp quyết đáng giá, Từ Khuyết coi như thôi, ngược lại hiện nay uy lực của Càn Khôn Ấn vẫn là không sánh được với Bức Vương Quyền, không đáng giá để nóng lòng cầu thành.
"Thùng thùng!"
Sáng sớm ngày đó, cửa phòng Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan bị gõ vang lên.
Hai người đồng thời tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, mở hai mắt, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh Phật gia.
- Hai vị, thời điểm không còn sớm, có thể xuất phát rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận