Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 638: Đừng Quấy Rầy Ta

Ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng.
Từ Khuyết không đi tới Thanh Đồng Cổ Điện, hắn biết hiện tại ở nơi đó vẫn có rất nhiều người đang suy nghĩ cách xông vao.
Vì để tránh gặp phiền phức, Từ Khuyết một đường đi về hướng đông, chậm lại tiến lên, cảm thụ sinh hoạt của phàm nhân đã lâu không có.
Nhưng kiểu sinh hoạt này, chỉ kéo dài hai ngày đã bị đánh vỡ.
Khu vực này vẫn có rất nhiều tu sĩ, rất nhiều cường giả đều không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, nhưng người có cảnh giới thấp vẫn muốn đến thử vận may.
Nhiều người, đương nhiên cũng náo nhiệt, có người xây dựng một toà thành, dựng lên khách sạn, bất kể là tu sĩ hay phàm nhân, đều chạy tới đây buôn bán làm ăn.
Sau khi Từ Khuyết và Husky đi vào thành, cũng không bị quá nhiều người chú ý.
Có người nhìn hắn và Husky một chút, khinh thường cười lạnh một tiếng:
- Tổ hợp một người một chó, còn tưởng rằng là Từ Khuyết xuất hiện, dọa ta một trận. Kết quả chỉ là một phàm nhân.
Từ Khuyết không để ý đến, trên mặt treo một ý cười nhạt, như vậy rất tốt, hắn thấp giọng nhắc nhở Husky, để nó đừng mở miệng làm bại lộ.
Bọn họ đến một gian khách sạn, bên trong có vài tên tu sĩ Luyện Khí kỳ đang ngồi, đang khoe nói chuyện, đề tài ngoại trừ Thanh Đồng Cổ Điện, đương nhiên cũng không thể bỏ qua Từ Khuyết.
Từ Khuyết có ý muốn hỏi thăm tình huống hiện tại ở ngoại giới, hắn dẫn theo Husky, biết điều ngồi vào trong góc, gọi một bình trà.
Rất nhanh, hắn nghe rõ nội dung đám người kia tán gẫu.
- Hầy, các ngươi nói xem rốt cuộc tên kia đã trốn ở đâu rồi? Không phải là đã chết rồi chứ?
- Rất khó nói, bây giờ các thế lực lớn đều đang tìm hắn, toàn bộ Đông Hoang đều truy nã hắn, có lẽ rất khó sống sót.
- Đâu chỉ thế. Nghe nói Nam Châu và Tây Mạc còn có Bắc Hải, cũng đang tìm hắn!
- Không thể không nói, tên kia đúng là một kẻ hung hãn.
- Tiêu Diêu Lâu chủ hận hắn thấu xương, nói với bên ngoài, chỉ cần cung cấp tung tích của hắn, là có thể trở thành một thành viên của Tiêu Diêu Lâu. Nếu như có thể giết hắn thì trực tiếp trở thành Đường chủ của Tiêu Diêu Lâu!
- Ôi trời, cái giá mà Tiêu Diêu Lâu trả không nhỏ nha. Nhưng ba gia tộc lớn cũng không đơn giản, bỏ ra năm triệu cực phẩm Linh Thạch để làm giải thưởng tìm kiếm tung tích của hắn.
- Ha ha, năm triệu cực phẩm Linh Thạch? Hiện tại ai cũng biết trên người tên kia có 20 triệu cực phẩm Linh Thạch, mọi người đều muốn giết hắn đây.
Một đám người bắt đầu cười ha hả.
Khóe miệng Từ Khuyết cũng giương lên, tình huống như thế hắn đã sớm có dự liệu, mình khẳng định là kẻ địch của cả thế gian.
Nhưng đúng lúc này, một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ vội vã tới rồi, vô cùng thần bí ngồi vào bên trong đám người kia, sốt sắng nói:
- Tin tức mới nhất đây, từ trong Tiêu Diêu Lâu truyền ra, Từ Khuyết kia rất có khả năng đã tự phế tu vi, trốn đi tu luyện rồi.
- Cái gì, thật hay giả? Vậy chúng ta chẳng phải cũng có cơ hội...
Vài tên tu sĩ Luyện Khí kỳ còn lại đều sáng ngời hai mắt, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.
Đối phó với một cường giả Anh Biến kỳ, bọn họ khẳng định không làm được, chỉ có thể tùy tiện ngầm đàm luận một chút.
Nhưng nếu đối phó một người tự phế tu vi trở thành phàm nhân, vậy thì quá đơn giản rồi.
Rất nhiều Luyện Khí kỳ đều rục rịch, không cần tính tới đám tu sĩ có cảnh giới trên Luyện Khí là Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ.
Tin tức này truyền ra, Từ Khuyết mới chính thức xem như là kẻ địch của cả thế gian, ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không buông tha hắn.
- Hả? Xảy ra chuyện gì, tại sao lại tiết lộ ra ngoài? Là ma nữ kia...
Husky cả kinh, thấp giọng nói.
Từ Khuyết cũng cau mày, theo lý mà nói, biết hắn muốn tự phế tu vi, ngoại trừ Husky, chỉ còn lại Liễu Tĩnh Ngưng.
Husky vẫn đi cùng với hắn, khẳng định không có cơ hội để lộ ra, nhưng Liễu Tĩnh Ngưng là một nữ nhân thông minh, hẳn là cũng không có khả năng để lộ ra...
- Tin tức này chính xác trăm phần trăm, lúc đó Từ Khuyết cùng Thánh Nữ Cực Nhạc Tông rời đi, có người vừa vặn đi qua, nghe được chính miệng Từ Khuyết nói, sau đó Cực Nhạc Tông Thánh Nữ còn nổi giận rời đi, giữa hai người khả năng còn có quan hệ thân mật không thể cho ai biết.
Lúc này, một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ thấp giọng nói.
- Lại trùng hợp như vậy? Thật hay giả thế?
Có người nghi nói.
Tu sĩ kia cười cợt:
- Vốn người kia vẫn chưa nói ra, ngầm bắt tay với một số người, tìm kiếm tăm tích Từ Khuyết khắp nơi, nhưng mấy tháng qua vẫn không có thu hoạch, vì thế y mới bán tin tức này cho Tiêu Diêu Lâu, đổi được không ít ban thưởng. Bây giờ Tiêu Diêu Lâu đem tin tức này công bố, chính là muốn để Từ Khuyết không có đường để đi.
- Ha ha, xem ra lần này thú vị rồi! Chỉ cần tìm được một phàm nhân đi cùng một con chó, nói không chừng đó chính là Từ Khuyết.
Có người đùa giỡn nói rằng.
Nhưng lời này vừa nói ra, toàn bộ khách sạn đột nhiên yên tĩnh lại.
Sau một khắc, vô số ánh mắạnh lẽo, đều quét về phía Từ Khuyết cùng Husky đang ngồi trong góc khách sạn.
- Mẹ kiếp, thế này có chút lúng túng rồi.
Husky nhất thời run lên, thấp giọng mắng.
Ngược lại Từ Khuyết vẫn có dáng vẻ vân đạm phong khinh, tuy rằng không ngờ lúc đó nói chuyện bị người khác nghe được, nhưng lúc này khóe miệng hắn vẫn mang theo ý cười.
Hắn không coi ai ra gì mà nhãn nhã cầm lấy chén trà, hơi nhấp một ngụm rồi cười nhạt nói:
- Chư vị đừng hiểu lầm, ta không phải Từ Khuyết! Ta là Đinh Nghĩa Trân phó thị trưởng thành phố Kinh Châu tỉán Đông, là hóa thân của Đạt Khang thư ký. Bởi bị kẻ thù truy đuổi nên chỉ có thể lưu vong đến nơi này, hiện tại ta muốn trở về lấy tiền tham ô mà ta cất giấu, chuẩn bị Đông Sơn tái khởi, nhưng là còn kém 50 nguyên tiền vé máy bay, hi vọng mọi ngườ đỡ, chuyển khoản wechat cũng được, ngày sau Đinh mỗ nhất định sẽ hậu tạ, thay Đạt Khang thư ký, cảm tạ mọi người.
Đinh Nghĩa Trân? Đạt Khang thư ký hóa thân?
Tất cả mọi người trong khách sạn nghe được lời này mà đầu óc mơ hồ, căn bản không biết hiểu tên này đang nói gì.
Nhưng một đám người vẫn không hẹn mà cùng đứng lên, cảnh giác xông tới.
Tiêu Diêu Lâu và mấy gia tộc đã vẽ chân dung Từ Khuyết để truy nã, tuy nói không có ai ở đây từng thấy, nhưng hắn và Husky đi cùng nhau, một tổ hợp này không thể không thu hút chú ý và nghi ngờ của mọi người.
Thậm chí còn có mấy người đã nhận ra Từ Khuyết, trực tiếp xoay người rời khỏi khách sạn, hiển nhiên kiêng kỵ Từ Khuyết không hề tự phế tu vi, vì thế muốn chạy đi mật báo.
- Xong rồi, tiểu tử, đừng giả bộ nữa, chúng ta bị bại lộ rồi.
Husky tỏ vẻ cụt hứng, con ngươi vẫn đảo loạn, rõ ràng là đang suy nghĩ một mình chạy trốn.
Từ Khuyết bên cạnh vẫn bình tĩnh đến lạ kỳ, không còn tu vi thì sao, chỉ cần có Đạo Thân, căn bản không có gì phải sợ.
Huống hồ hắn còn không chưa chân chính xuất đạo, có giết người cũng không cần lo lắng.
"Vèo!"
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở cửa khách sạn, vóc người khôi ngô, trên mặt được một miếng vải đen che lại, trên người phát ra khí thế mênh mông, trong nháy mắt khiến mọi người ở đây đều biến sắc.
- Chuyện này... Đây là khí tức Anh Biến kỳ!
Một số tu sĩ mặt mũi thất sắc, vô cùng e dè lùi về sau.
Nhưng người kia cũng không để ý tới mọi người, ánh mắt rơi vào trên người Từ Khuyết, thấp giọng truyền âm:
- Từ công tử, tại hạ được Liễu Thánh Nữ giao phó, cố ý đến hộ tống ngươi rời đi.
Nói xong, y dựa vào bên cạnh cánh cửa, chủ động nhường đường, chứng minh hắn không nói láo.
Đồng thời cũng cảnh cáo người trong khách sạn, ai dám động thủ với Từ Khuyết, y chắc chắn sẽ không buông tha.
Từ Khuyết sửng sốt một chút, khóe miệng khẽ giương lên:
- Nàng đâu?
Nam tử che mặt tiếp tục truyền âm:
- Hai tháng trước, thí luyện Nam Châu bí cảnh đã mở ra, Thánh Nữ cùng người của các thế lực lớn đều đã chạy tới đó, nhưng nơi này vẫn có không ít cường giả ở lại, ngươi mau chóng rời khỏi đây.
- Ừm!
Từ Khuyết gật gật đầu, mặc kệ lời nam tử che mặt này nói thật hay giả, ngược lại nếu hắn muốn rời khỏi, thì chắc chắn sẽ không có người nào ngăn được.
Vân đạm phong khinh nhấp một ngụm trà, sau đó Từ Khuyết đứng lên nói:
- Chư vị, phiền phức các ngươi chuyển lời cho Tiêu Diêu Lâu cùng những thế lực khác, Từ Khuyết ta tạo nhiều sát nghiệt, trong lòng xấu hổ, bây giờ đã nhìn thấu tất cả, đã tự phế tu vi, muốn yên lặng làm một phàm nhân, hi vọng chớ quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của ta.
Nói đến đây, hắn cất bước ra cửa khách sạn, khi đi qua nam tử che mặt, hơi dừng lại một chút, cười nói:
- Ta không mang tiền, phiền ngươi giúp ta thanh toán một chút, cảm ơn.
- Được!
Nam tử che mặt gật đầu, trong giọng nói lộ ra vẻ tôn kính với Từ Khuyết, không có ý tứ muốn ra tay chút, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm những người khác trong khách sạn, ý tứ đã rất rõ ràng, y thực sự đến hộ tống Từ Khuyết.
Mọi người đều cảm thấy bất đắc dĩ, so với nam tử che mặt này, bọn họ chỉ là giun dế, chỉ thể trơ mắt nhìn Từ Khuyết rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận