Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 808: Muốn Chết

Cùng lúc đó, tu sĩ Nhân tộc bị tức đến suýt chút nữa điên mất.
Đám người kia vốn cho rằng sẽ kiếm lời, làm sao cũng không nghĩ tới Từ Khuyết thất đức như vậy, giết tới 500 người liền chạy, còn đặt biệt giải thích nói là báo thông sát.
Mẹ nó chứ, thông sát em gái ngươi!
Trên đời này tại sao có người vô sỉ như vậy chứ?
Hoá ra trên người hắn có nhiều cực phẩm Linh Thạch như vậy, đều là do hãm hại đồng đạo sao?
Tên kia đúng là còn đen hơn cả mõm chó!
...
Nhưng cũng coi như Từ Khuyết đã làm việc tốt.
Trận đại chiến cùng ngày này, tu sĩ Nhân tộc vô cùng có khả năng sẽ đánh thua, tổn thất sẽ rất nặng nề.
Tuy rằng Từ Khuyết chỉ khiến cho Thiên Thú Nhân tộc tổn thất 500 cự nhân, nhưng trọng điểm là hắn đã trực tiếp quấy rầy phương trận của Thiên Thú Nhân tộc, đả kích tinh thần của bọn chúng, dẫn đến cuộc chiến đấu này kết thúc sớm.
Tướng lĩnh của Thiên Thú Nhân tộc đánh chiêng thu binh, tạm thời toàn bộ lui trở lại, tu sĩ Nhân tộc mới có thể bình yên không tổn hại trở lại nơi đóng quân.
Nhưng trong doanh địa từ lâu đã loạn thành một đống.
Vô số người tụ tập ở trước Binh Tướng Bảng, nhìn cái tên mới tinh trên Tướng Bảng kia, cảm thấy ngơ ngác.
- Quá đáng sợ rồi!
- Ngăn ngắn hai ngày, vọt thẳng đến xếp hạng thứ 103 trên Tướng Bảng!
- Tuy rằng cái tên này thiếu đạo đức, nhưng không thể phủ nhận thực lực của hắn vô cùng khủng bố.
- Tạc Thiên Bang Lý Bạch, hắn đến cùng xuất hiện từ đâu? Vì sao ta chưa từng nghe qua cái thế lực cùng với cái tên này?
- Bất kể như thế nào, bây giờ nhìn lại, nếu như hắn lại tham gia một lần đại chiến nữa, chỉ sợ sẽ xông lên mười vị trí đầu của Tướng Bảng.
- Mười vị trí đầu quá khoa trương. Đừng xem thứ tự của hắn vọt lên rất nhanh, nhưng khoảng cách một trăm vị trí đầu trên Tướng Bảng đều chênh lệch không nhỏ.
- Đúng đấy, trăm người đứng đầu trên Tướng Bảng, công lao của mỗi một người trong đều có sự chênh lệch, nếu muốn tiếp tục nhanh chóng leo lên sợ rằng cũng không dễ dàng gì.
- Hơn nữa ba mươi vị trí đầu trên Tướng Bảng đều là người của Thần Tử Doanh.
- Dựa theo loại tốc độ giết địch này của hắn, đoán chừng cần liên tục chinh chiến bảy ngày mới có thể vọt tới ba mươi người đứng đầu.
...
Rất nhiều người nghị luận sôi nổi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bội phục với thực lực của Từ Khuyết.
Tuy bây giờ xếp hạng của hắn không tính là quá cao, nhưng tất cả mọi người đều không hoài nghi năng lực của hắn một chút nào, nếu cho hắn đầy đủ thời gian, nhảy vào top 30 trên Tướng Bảng cũng không phải là chuyện gì khó.
Như thế cũng chứng minh hắn quả thật có thực lực để đi vào Thần Tử Doanh.
Còn việc có thể lên tới đỉnh cấp bên trong Thần Tử Doanh hay không? Chuyện này cũng không có ai suy nghĩ qua, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy đó là chuyện không thể nào.
...
Cùng lúc đó, trong doanh trướng.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi ở trên ghế, mắt hổ nhàn nhạt nhìn vài tên thanh niên trẻ dưới trướng.
Trên bàn trà bày ra một bức chân dung, chính là dáng dấp của Từ Khuyết sau khi dịch dung, phía dưới viết mấy hàng chữ nhỏ: Tạc Thiên Bang Lý Bạch, lai lịch không rõ.
- Tư chất của người này bản soái đã nghiệm chứng qua, có tư cách gia nhập vào Thần Tử Doanh.
Người đàn ông trung niên mở miệng nói, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn trà.
Vài tên thanh niên trẻ dưới trướng lập tức nhíu nhíu mày, sau khi liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó nói:
- Tướng soái, lai lịch của người này không rõ, trước tiên vẫn nên điều tra rõ ràng rồi lại tính toán tiếp.
- Không cần, các ngươi cũng là một thành viên của Thần Tử Doanh, đêm nay các ngươi điều tra tung tích của hắn đi, đại bản soái đi mời hắn gia nhập vào Thần Tử Doanh.
Người đàn ông trung niên lắc lắc đầu, ngữ khí không cho phép phủ định.
Vài tên thanh niên trẻ nghe xong cũng không còn dám dị nghị gì, bọn họ vội vàng gật đầu chắp tay dạ vâng, sau đó lui ra khỏi lều trại.
...
Mà lúc này Từ Khuyết cùng với Khương Hồng Nhan đã trở lại khách sạn từ lâu.
Lần này Thần Hành Độn Tẩu Phù cuối cùng cũng coi như có tính người, trực tiếp truyền tống bọn họ g về phụ cận cổ thành, vừa vặn có thể tới khách sạn nghỉ ngơi một chuyến.
Chỉ có điều vừa vào trong sương phòng, Khương Hồng Nhan liền lần nữa ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện.
Bất luận là thân ở nơi nào, nàng đều có thể bình tĩnh như vậy, dù cho đang tu luyện cũng có vẻ đoan trang trang nhã, ung dung hoa quý.
Từ Khuyết nhìn thấy vậy lắc đầu liên tục, cười khổ nói:
- Tiểu cô nương, ngươi như vậy là không được, đều là chìm đắm vào tu luyện, lúc nào mới có thể cảm nhận được lạc thú sinh hoạt đây, đến đây đi, ta làm chút kẹo que hoặc là băng côn cho ngươi liếm chơi.
Khương Hồng Nhan nghe vậy, không khỏi mở đôi mắt đẹp ra, cười nhạt:
- Ta không có cách nào giống như ngươi vậy, có thể ở trong chiến đấu đột phá cảnh giới, nếu như không tu luyện nữa, e rằng không tới nửa năm liền bị ngươi vượt qua.
- Bị ta chơi... ặc, không đúng, bị ta vượt qua thì có làm sao, có ta ở đây, không ai có thể làm ngươi bị thương!
Từ Khuyết vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh Khương Hồng Nhan, cánh tay không thành thật đặt lên trên vai đẹp của Khương Hồng Nhan, còn vô tình hay cố ý trượt xuống.
Đôi mắt đẹp của Khương Hồng Nhan nhẹ nhàng nhấp nháy, nhìn Từ Khuyết nói:
- Nếu như thực lực bị ngươi vượt qua, có lẽ không chỉ bị ngươi bắt nạt như thế.
- Ta nào có bắt nạt ngươi? Ồ, chuyện gì xảy ra vậy, là ai? Là ai đem tay ta đặt tới chỗ này, quá đáng thật!
Từ Khuyết quang minh lẫm liệt nói, cũng đàng hoàng đưa bàn tay đặt ở trên vai đẹp của Khương Hồng Nhan, không có hành động gì thêm nữa.
Hắn biết rõ tính cách của Khương Hồng Nhan, thành thục đoan trang, coi trọng chi tiết nhỏ, không thích hợp làm quá gấp gáp, lúc chưa đạt đến một trình độ nào đó, vẫn phải tuân theo loại tư duy cứng nhắc kia một chút, liền giống như loại tương kính như tân giữa vợ với chồng kia, chú ý nước chảy thành sông, bằng không cho dù bây giờ chiếm được một chút tiện nghi nhỏ, sau này cũng khó có thể tiến triển nhanh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Khuyết không khỏi muốn thở dài, nữ nhân mà thần tiên mới có này, thật sự quá khó ghẹo.
Nhưng vào lúc này, bất ngờ phát sinh.
Trên mặt Khương Hồng Nhan mang theo ý cười nhạt, vầng trán đột nhiên nhẹ nhàng dựa lên trên vai Từ Khuyết, cực kỳ tự nhiên tao nhã.
Hành động bất thình lình làm Từ Khuyết thực sự không tưởng tượng nổi, hắn lập tức có chút kinh ngạc.
Lẽ nào nàng nghĩ thông suốt rồi?
Lẽ nào nàng đang ám chỉ cho ta?
Tim Từ Khuyết lập tức không nhịn được đập nhanh lên, lại có một loại cảm giác trở lại lúc còn trẻ, có loại tâm tình căng thẳng lúc cùng mối tình đầu đơn độc ở chung kia.
Khương Hồng Nhan rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không cách nào xoi mói, đặc biệt là loại khí chất hờ hững nhưng cao quý kia của nàng, cực kỳ mê người, hoàn toàn có thể nói là nữ thần, đủ khiến vô số nam nhân trong thiên hạ đều không dám khinh nhờn, thậm chí tự ti mặc cảm.
Nhưng Từ Khuyết xưa nay liền không hiểu hai chữ "Tự ti" viết như thế nào, loại người da mặt dày như hắn muốn cái gì đều sẽ đi nỗ lực tranh thủ, không muốn, ai kín đáo đưa cho hắn đều vô dụng.
Vào lúc này, Khương Hồng Nhan chủ động tựa ở trên bả vai hắn, lập tức liền để hắn được cổ vũ lớn, bàn tay vừa mới thành thật hạ xuống kia, lại bắt đầu lén lén lút lút hướng về bộ ngực nhô thật cao của Khương Hồng Nhan.
- Tiểu tử, không được nghịch ngợm.
Khóe miệng của Khương Hồng Nhan mang theo ý cười nhạt, con ngươi như trước đóng chặt, nhẹ giọng nói.
Tay Từ Khuyết lập tức cứng đờ, không tiện tiếp tục nữa.
Tức giận a!
Còn kém một tí tẹo như thế, chỉ thiếu một chút nữa liền có thể mò được rồi.
Không được, không thể bỏ dở nửa chừng!
- Ồ, tiểu cô nương, nơi này của ngươi có con sâu, ta giúp ngươi đánh đuổi nó.
Từ Khuyết lúc này tìm tới một cái cớ sứt sẹo, chuẩn bị tiếp tục.
Nhưng lời nói vừa mới nói ra khỏi miệng, còn chưu kịp động thủ, ngoài cửa đã truyền đến một ít động tĩnh.
"Ầm!"
Tiếp đó, một luồng cự lực tầng tầng vỗ lên trên cửa.
Cả cánh cửa phòng trong nháy mắt bị người đẩy ra, ba tên thanh niên trẻ, xuất hiện ở trước mặt hai người.
- Ồ! Hình như đến không phải lúc rồi.
Nhìn thấy Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan gắn bó cùng nhau, một tên nam tử trong đó lập tức trêu tức cười nói.
Ba người không mời mà tới, hơn nữa còn gõ cửa đã xông tới như vậy, sau khi đi vào càng không để ý đến Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đang làm gì, trực tiếp tự mình đi ra như vậy, trên mặt còn mang theo một loại cảm giác ưu việt.
Đôi mi thanh tú của Khương Hồng Nhan cau lại, lạnh lùng nhìn về phía ba người.
Biểu hiện của Từ Khuyết lạnh lẽo, cả khuôn mặt cũng đã đen đến cực điểm.
Cũng may là vừa nãy không thật sự làm chút chuyện kia, bằng không nếu như ba người này xông tới, chẳng phải là bị nhìn thấy hết?
Muốn chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận