Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1150: Ta Cảm Thấy Rất Hứng Thú

Tạc Thiên Bang Bạch Triển Đường?
Mấy tên tu sĩ trẻ tuổi đều ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau một chút, rồi đều lắc lắc đầu, biểu thị chưa từng nghe qua một thế lực như thế.
Cô gái áo đỏ cũng cười nói:
- Tiểu tử ngốc, ngươi có biết hay không, bình thường tự giới thiệu, đều là gia tộc đủ hiển hách mới cần phải như thế. Tạc Thiên Bang mà ngươi nói kia chúng ta chưa từng nghe thấy, ngươi báo ra để làm gì? Lại nói, người kia tuy rằng thủ đoạn thấp kém thô lậu, nhưng cũng coi như đạo môn lão mao tặc, sợ là ngươi chịu thiệt mà còn không tự biết đấy?
Nghe nàng nói vậy, trên mặt Từ Khuyết mang theo ý cười, đánh giá mấy tên tu sĩ trẻ tuổi kia.
Trang phục của mấy người này đều rất hào hoa phú quý, vừa nhìn đã biết không phải tu sĩ có xuất thân tầm thường, lại nhìn nữ tử áo đỏ kia, khuôn mặt diễm lệ, ngũ quan tinh xảo, da như mỡ đông, giữa hai hang lông mày thỉnh thoảng xẹt qua một chút giảo hoạt, hiển nhiên là một cô nương xinh đẹp cơ trí.
Trọng điểm là trong mấy người trẻ tuổi đứng ở đây, tựa hồ cũng lấy nữ tử áo đỏ dẫn đầu, ánh mắt cũng vô tình hay cố ý nhìn về phía nữ tử áo đỏ, rõ ràng là đang quan sát sắc mặt cử chỉ của nàng, chỉ nói những lời khiến nàng vui.
- Ngay cả Tạc Thiên Bang đều chưa từng nghe nói, chuyện này chứng tỏ các ngươi kiến thức nông cạn, thế gian rộng lớn biết bao, các ngươi chẳng qua cũng chỉ ở Trấn Nguyên Tiên Vực nho nhỏ này, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.
Từ Khuyết giả vờ thành vẻ cao thâm khó dò, lắc đầu nói.
Nhưng Từ Khuyết nói những lời này, nữ tử áo đỏ kia cũng không hề nổi giận một chút nào, ngược lại càng cảm thấy hứng thú nói:
- Ha ha, ngươi thật thú vị, lẽ nào ngươi còn có thể đến từ Tiên Vực sao khác? Tiểu tử ngốc, không đạt tới Địa Tiên cảnh, không thể vượt vực đến Tiên Vực khác được.
- Chà chà chà, cho nên mới nói các ngươi ếch ngồi đáy giếng, người khác vượt không được, không có nghĩa là ta không vượt được.
Từ Khuyết giả vờ giả vịt nói, đồng thời hai mắt cũng ở nhìn xung quanh, giống như đã mất đi hứng thú với mấy tên tu sĩ trẻ tuổi này, muốn đi đi dạo những nơi khác.
"Phốc"
- Ngươi nói thật mạnh miệng, làm sao có thể khoác lác đến mức như thế?
Nữ tử áo đỏ cười vẫy vẫy tay nhỏ nói:
- Được rồi, không đùa ngươi nữa, ngươi vẫn nên nhanh kiểm tra xem mình làm mất thứ gì đi, sau đó theo chúng ta cùng đi đòi lại.
- Ta thật sự không mất vật gì, ngược lại còn có thêm. . . a không đúng, ta mất đồ hay không thì liên quan quái gì đến các ngươi, lại còn giúp ta đi đòi lại?
Từ Khuyết ngờ vực nhìn nữ tử áo đỏ, thời đại này còn có người nhiệt tình như vậy?
Hơn nữa trên thực tế vừa nãy hắn thật sự không mất vật gì, tên kia va vào hắn khi vừa ra tay trong nháy mắt đã bị hắn phát hiện, nhưng tất cả mọi thứ trên người Từ Khuyết đều để trong hệ thống, còn gì để người khác có thể trộm được?
Lại nói , dựa theo tính khí của hắn, người khác đều trộm tới cửa rồi, không ăn trộm một cái ngược lại thì sao có thể biểu thị kính ý được đây, vì thế hắn một thuận lợi lấy được nhẫn trữ vật của đối phương.
Chỉ có điều tất cả những thứ này tên trộm kia đều không phát hiện, ngay cả đám người nữ tử áo đỏ đứng xem cũng không phát giác ra.
Vì thế lúc này Từ Khuyết biết là cơ hội trang bức đã tới rồi, chỉ cần lấy ra nhẫn trữ vật, khẳng định sẽ khiến mấy người này khiếp sợ và kính ngưỡng.
Nhưng không để hắn kịp chuẩn bị tư thế đẹp trai lấy ra nhẫn trữ vật, cô gái áo đỏ đã mở miệng nói:
- Ngươi đừng nghĩ chúng ta có ác ý, kỳ thực ta có một vị bằng hữu cũng bị tên tặc kia trộm đồ, vì thế chúng ta đuổi theo một đường, không nghĩ tới còn không theo y đến nơi, ngươi đã trở thành người bị hại, thấy ngươi ngây ngốc đáng yêu như thế, mới chuẩn bị mang theo ngươi cùng đi lấy lại đồ vật bị trộm mà thôi.
- Ồ? các ngươi muốn đi gây. . . phi không đúng, các ngươi muốn đi lấy lại đồ sao? Chuyện này tốt, ta cảm thấy rất hứng thú, nói thực không dám giấu giếm, ta đúng là bị mất đồ, chúng ta mau đuổi theo đi.
Từ Khuyết lập tức hứng thú, gật đầu đáp.
Hắn đang chán đến mức muốn đi dạo quanh cổ thành, lúc này đột nhiên có người nói muốn dẫn hắn cùng đi gây sự, hắn làm sao có thể bỏ qua.
- Ồ? Ngươi không cần nhìn đã biết bị mất vật gì rồi?
Nữ tử áo đỏ đột nhiên kinh ngạc nói, giống như bị phản ứng trước sau của Từ Khuyết khiến cho có chút không tưởng tượng nổi.
Mấy tên tu sĩ trẻ tuổi kia cũng cau mày nhìn Từ Khuyết, luôn cảm thấy vẻ mặt cùng ánh mắt của con hàng này nhìn thế nào cũng không giống như muốn đi đòi công đạo, mà giống như là muốn đi chơi vậy.
- Đương nhiên biết, vừa nãy ta không thừa nhận là cảm thấy không tiện nói mà thôi. Được rồi, đừng để ý những chi tiết này, việc này không nên chậm trễ, không nhanh đuổi theo chỉ sợ sẽ theo không kịp.
Từ Khuyết nói, tỏ vẻ nóng lòng muốn thử giục mấy người đến.
Nữ tử áo đỏ chỉ đành gật đầu nói:
- Vậy cũng tốt, trước tiên chúng ta đuổi theo rồi nói. Hừ, Đạo Môn mấy năm qua càng ngày càng không có quy củ, lại dám ra tay với chúng ta.
Nói xong, đoàn người liền lặng yên bước nhanh tới cuối con đường, truy tìm khí tức tặc nhân kia, một đường đuổi tới.
Trên đường, Từ Khuyết từ trong miệng mấy người mà hiểu rõ được một ít chuyện của Đạo Môn.
Đạo Môn có thể nói là thế lực lớn nhất ở Trấn Nguyên Tiên Vực, bởi vì bọn họ nhân số đông đảo, trải rộng khắp Trấn Nguyên Tiên Vực, nơi nào có người, nơi đó có Đạo Môn tồn tại.
Chỉ có điều tuy rằng Đạo Môn người đông, nhưng xà trùng hỗn tạp, khó có thể trông giữ, vì thế trên căn bản mỗi một cổ thành đều thiết lập một phân bộ, do tặc đầu phụ trách tụ tập tiểu tặc, thông qua con đường đặc thù tiêu đồ trộm được.
Hơn nữa Đạo Môn có một quy định bất thành văn, chính là không thể tùy ý ra tay với người có thân phận cao quý, trong tình huống bình thường đều là trộm cũng có đạo, trộm nghèo không trộm phú, miễn cho rước họa tới cửa, trừ phi có người dùng giá cao mời bọn họ ra tay, bọn họ mới mạo hiểm một lần.
Vì thế địa điểm mỗi phân bộ Đạo Môn, đều sẽ tùy cơ đổi bất cứ lúc nào, không hề cố định, bởi vậy đám người nữ tử áo đỏ mới cần một đường theo đuôi, cũng là vì lật đổ Hoàng Long, muốn dạy dỗ đám tiểu tặc không tuân quy củ Đạo Môn.
Sau khi Từ Khuyết hiểu rõ, đúng là cảm thấy Đạo Môn này rất thú vị đây, từ hình thức mà xem, khá giống Cái Bang, nhưng phương diện đạo đức lại không ổn, có những hiệp đạo chỉ trộm phú không trộm nghèo, cho nên mới gọi trộm cũng có đạo, nhưng Đạo Môn này lại trộm nghèo không trộm phú.
- Người như ta nghĩa bạc vân thiên, cởi mở, Đạo Môn này quả thực quá xấu, chúng ta nhất định phải trượng nghĩa ra tay, diệt trừ chúng vì dân trừ hại.
Từ Khuyết nghiêm trang nói khẩu hiệu.
Nữ tử áo đỏ lại khoát tay áo một cái:
- Không thể, lần này chúng ta chỉ giáo huấn bọn họ một chút là được, bọn họ không tuân theo quy củ, chúng ta không thể không tuân theo quy củ, vì thế tiểu tử ngốc nhà ngươi lát nữa chớ làm loạn, bằng không gây ra đại họa trên người, ta cũng mặc kệ ngươi đấy.
- Cái gì? Bọn họ sợ, ngươi cũng phải sợ như thế sao?
Từ Khuyết nhất thời nheo mắt lại nói, dùng phép khích tướng.
Nhưng nữ tử áo đỏ kia không trúng chiêu, cười híp mắt nhìn Từ Khuyết nói:
- Ngược lại ta cũng không muốn thò đầu ra, nếu như ngươi thật sự chọc tới toàn bộ Đạo Môn, sợ rằng. . . hì hì, không nói cho ngươi, tiểu tặc kia đã đến rồi.
Nói xong, trên mặt nàng mang theo ý cười, trực tiếp lao về phía trước.
Lúc này Từ Khuyết mới phản ứng được, trong lúc bất tri bất giác bọn họ đã đến bên trong một hẻm nhỏ hẻo lánh, trong ngõ hẻm vô cùng yên tĩnh, thổi ra từng tia gió lạnh thấu xương.
Nhưng mấy người nữ tử áo đỏ không để ý chút nào, trái lại được nữ tử áo đỏ dẫn dắt đi, khí thế hùng hổ, nghênh ngang đi tới cửa một ngôi nhà ở cuối con đường.
Trước cửa phòng có một ông lão đang ngồi, ông lão quần áo lam lũ, tóc trắng phơ, đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, giống như người thủ vệ.
Đám người nữ tử áo đỏ vừa tới, ông lão đã nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tiểu oa nhi, đi nhầm đường rồi.
- Hừ, Đạo Môn luôn luôn nói trộm cũng có đạo, nhưng Bách Hội Thành Đạo Môn các ngươi lại không tuân theo quy củ, dám ra tay với bằng hữu ta, việc này ta sẽ không giảng hoà, nhanh gọi đám tặc đầu bọn ngươi ra, nói với y một tiếng, chúng ta là Lập Thiên Thư Viện.
Nữ tử áo đỏ lạnh giọng nói ra.
Ông lão vừa nghe, trong nháy mắt biến sắc, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nữ tử áo đỏ:
- Lập. . . Lập Thiên Thư Viện?
Vèo!
Sau một khắc, y vèo một cái đã đứng lên, cười rạng rỡ nói:
- Mấy vị, đây nhất định là hiểu lầm, không biết các ngươi đã mất vật gì, Đạo Môn ta nhất định trả gấp mười lần, chịu nhận lỗi!
- Hừ, ta bị trộm một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong có ít nhất hơn trăm viên trung phẩm Linh Tinh, các ngươi bồi gấp mười lần, bồi nổi sao?
Một người bên cạnh nữ tử áo đỏ căm tức nói.
Ý cười trên mặt ông lão nhất thời cứng đờ, hơn trăm viên trung phẩm Linh Tinh, tương đương với mười viên thượng phẩm Linh Tinh, nếu xin trả gấp mười lần, chẳng phải là phải bồi thêm một trăm viên thượng phẩm Linh Tinh?
- Khụ. . . Mấy vị chớ vội, đợi ta đi bẩm báo tặc đầu, mời tặc đầu đến xử lý, nhất định sẽ cho mấy vị một câu trả lời thoả mãn.
Ông lão không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói.
Theo quy củ, nếu trộm đồ vật không nên trộm, phải trả lại gấp mười lần, nhưng việc lần này có quan hệ tới hơn trăm viên thượng phẩm Linh Tinh, y chỉ là một tiểu nhân vật ở Đạo Môn nên không làm chủ được, phải để tặc đầu đến.
- Chờ một chút, ta còn có bằng hữu cũng bị người của các ngươi trộm đồ.
Lúc này, nữ tử áo đỏ mở miệng lần nữa, gọi lại ông lão muốn xoay người vào nhà, đồng thời cũng nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Đến, ngươi nói cho y biết, ngươi bị mất thứ gì.
- Hừ!
Từ Khuyết lập tức cũng học ngữ khí và thần thái của tên thanh niên trẻ tuổi kia, cực kỳ căm tức nói:
- Ta bị trộm hơn chín ngàn kiện bán phẩm Tiên Khí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận