Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1161: Tại Sao Phải Cứu Tỉnh Ta

Sau nửa canh giờ!
"Loảng xoảng!"
Trong một tiếng vang giòn, Từ Khuyết đập nát một bình rượu cuối cùng, giống như bùn nhão ở trên mặt đất loạng choà loạng choạng, lại uống say rồi.
- Rượu, rượu đâu? Mang lên tiếp đi!
Giống như lúc trước, hắn lại bắt đầu hướng mọi người hò hét đòi rượu.
Nhưng lúc này đã không ai dám vứt rượu giả cho hắn nữa, lần này Từ Khuyết uống mấy chục vò Mao Đài vạn năm, số lượng vượt xa lúc trước, men say cũng trực tiếp tăng lên tới tầng 100, ý thức cũng đã không còn tỉnh táo nữa.
Lăng Phong tỏ vẻ tuyệt vọng đứng ở bên cạnh, không dám gây ra một chút động tĩnh nào, chỉ có thể lặng lẽ đứng sát ở biên giới Sinh Tử Đài.
Y tình nguyện tự mình nhảy xuống chịu thua, cũng không muốn lại bị Từ Khuyết đánh cho một trận nữa, ngoại trừ mất mặt ra, chủ yếu vẫn là quá đau.
Nếu không phải y đã từng rèn luyện thân thể, e rằng lúc ở trận chiến đầu tiên, đã sớm bị nắm đấm của Từ Khuyết đánh chết tươi, tuyệt đối không thể có cơ hội đợi lão quản gia đến đỡ y dậy.
- Thiếu Thành chủ, ngươi mau đi xuống đi.
Cùng lúc đó, dưới đài đã có người đang giục Lăng Phong nhanh chóng xuống đài.
- Đúng rồi, mau mau xuống đây đi. Không cần thiết phải đánh.
- Tên này vốn là một yêu nghiệt, đánh không lại đâu.
- Đúng rồi, thiếu thành chủ, ngươi tuyệt đối đừng thi triển Tử Huyền Lưu Quang Kiếm Quyết, tên kia hình như rất mẫn cảm đối với màu tím.
- Đúng đúng đúng, lúc trước hắn hô Tử Hà gì đó, có khả năng là một loại ánh sáng hoặc là bảo vật, thậm chí là tên một người.
- Không được đâu, không triển khai pháp quyết, vạn nhất tên kia động thủ thì làm sao bây giờ, không hoàn thủ được sao?
- Phốc, trận chiến vừa rồi, ngươi cảm thấy thiếu thành chủ có cơ hội hoàn thủ sao?
- y. . . Xin lỗi xin lỗi, quấy rầy rồi/
Rất nhiều người ra mưu hiến kế cho Lăng Phong, trợ giúp y chạy trốn khỏi ma chưởng của Từ Khuyết.
Sau khi Lăng Phong nghe được lời nói của mọi người, linh quang cũng lóe lên:
- Trước là bởi vì triển khai Tử Huyền Lưu Quang Kiếm mới gây ra phản ứng, nói cách khác, đổi một loại màu sắc khác, có lẽ sẽ không sao nữa.
Nghĩ tới đây, lúc này Lăng Phong xòe bàn tay ra, hướng về trên lợi kiếm trượt đi,
Máu tươi lập tức bao trùm cả lưỡi kiếm của thanh lợi kiếm, nhưng y cũng không chủ động ra tay, làm tất cả những thứ này chỉ là muốn đề phòng Từ Khuyết động thủ với y, lúc y hoàn thủ phòng ngự sẽ không xuất hiện màu tím nữa mà thôi, dùng máu tươi che đi ánh sáng màu tím.
- Hồng Nhan? Hồng Nhan, là ngươi sao?
Nhưng mà đúng vào lúc này, Từ Khuyết đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lăng Phong, kích động hô.
Bạch!
Trong chốc lát, Lăng Phong há hốc mồm tại chỗ, sau đó suýt nữa phun ra máu.
CMN, hết Tử Hà giờ lại tới Hồng Nhan?
CMN ngươi thu đủ bảy sắc cầu vồng rồi hay sao?
"Vèo!"
Lăng Phong không dám có chút chần chờ nào, lúc này ném kiếm trong tay xuống, nỗ lực điệu hổ ly sơn, đồng thời bản thân mình nhanh chóng hướng phía dưới Sinh Tử Đài phóng đi.
- Dừng tay, ngươi làm gì?
Gần như cùng lúc đó, tiếng gào của Từ Khuyết vang lên, tỏ vẻ tức giận tập trung vào Lăng Phong quát lên:
- Ngươi dám vứt Hồng Nhan của ta? Mẹ nó, ngươi chết chắc rồi!
Vừa dứt lời, dưới chân hắn lại bước ra bộ pháp quỷ dị, cả người loạng choạng ngã về phía mặt đất.
Nhưng tình cảnh này chỉ diễn ra một nửa, cả người Từ Khuyết liền biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Lăng Phong, thậm chí còn duy trì tư thế ngã về mặt đất, đồng thời còn nắm lên nắm đấm.
- Đậu phộng!
Trong nháy mắt Lăng Phong tức giận đến mắng ra thành tiếng.
Sau đó, cũng chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang thật lớn, cả người Lăng Phong bị mạnh mẽ đập xuống đất, tiếp đó lại nghênh đón một cước của Từ Khuyết đạp lên, trong nháy mắt ngang trời bay lên Sinh Tử Đài.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng tiếng vang tràn ngập nhịp điệu, cùng với một màn Lăng Phong bị nện đánh qua lại như bóng cao su ở trên đài, khiến cho mặt của mọi người ở đây đều thất thần, thầm than một tiếng, thực sự là một màn quen thuộc.
Trong lúc hoảng hốt, có người còn nhìn thấy Lăng Phong đang bay ngang trên không trung, lộ vẻ tuyệt vọng, khóe mắt chảy ra nước mắt bi phẫn cùng bất đắc dĩ, cũng tràn ngập ai oán, đã từ bỏ chống lại rồi.
"Ầm!"
Cuối cùng, sau khi kéo dài hơn nửa giờ đả kích, rốt cục một lần nữa Lăng Phong bị Từ Khuyết trượt tay đập ra khỏi Sinh Tử Đài, đập ầm ầm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Gần như cùng lúc đó, Từ Khuyết cũng ở trên Sinh Tử Đài lay động một cái, lại trực tiếp ngã trên mặt đất, ngủ say như chết.
- Mau, mau cứu tỉnh thiếu thành chủ!
Lúc này, lão quản gia mới rốt cục phản ứng lại được, kinh hãi hô lên.
Một đám hộ vệ cùng hạ nhân của phủ thành chủ lập tức vừa vội vừa gấp chạy tới, nâng Lăng Phong dậy, lão quản gia cũng tỏ ra đau lòng lấy ra một viên đan dược quý giá, đưa vào trong miệng Lăng Phong.
Một lát sau, Lăng Phong một lần nữa mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy mình lại được cứu tỉnh, suýt chút nữa "Oa" một tiếng khóc lên.
- CMN các ngươi cứu ta tỉnh làm gì? Tại sao phải cứu ta tỉnh lại!
Y lên tiếng hét lớn.
- Ôi!
Gần như cùng lúc đó, trên Sinh Tử Đài lại truyền tới âm thanh của Từ Khuyết.
Một lần nữa hắn từ trên Sinh Tử Đài ngồi dậy, vặn vẹo hoạt động gân cốt, tiếp đó lại tỏ vẻ hoang mang nhìn xung quanh.
Ngay sau đó, hắn từ trên mặt đất đứng lên, hô:
- Tình huống gì thế này? Làm sao chỉ còn lại một mình ta? Lăng Phong đâu, đã nói là công bằng chiến một trận mà, nhanh lên một chút, ta đang chờ ngươi đây.
"Hítttt!"
Trong nháy mắt, toàn trường vang lên một mảnh thanh âm hít vào khí lạnh.
Tên này. . . CMN lại uống tới hồ đồ rồi!
Tất cả mọi người đều đem ánh mắt đồng tình, tụ hội đến trên người Lăng Phong.
Lăng Phong cũng há hốc mồm, dù muốn hay không, y liền trực tiếp vỗ một cái vào ót mình.
"Ầm!"
Bên trong một tiếng vang trầm thấp, Lăng Phong tự đánh ngất mình, mạnh mẽ ngã vào trong lồng ngực đám hộ vệ cùng hạ nhân.
- Nhanh, đưa thiếu thành chủ hồi phủ dưỡng thương!
Lúc này cuối cùng thì lão quản gia cũng coi như là cơ trí, quyết định thật nhanh, lập tức hô lên.
Đám hộ vệ cùng hạ nhân cũng lập tức giơ Lăng Phong lên, nhanh chóng tách đoàn người đông đúc, hướng về phương hướng phủ thành chủ bỏ chạy.
- A a a, người bị đánh thành đầu heo kia là ai? Lăng Phong đi đâu rồi, các ngươi có ai nhìn thấy y không?
Lúc này, Từ Khuyết đứng trên đài hô.
Dưới đài mặt của đám quần chúng vây xem đều xạm lại, có người còn đang cười khổ.
- Đệ đệ, đừng tìm nữa, người đã bị ngươi đánh liên tục hai lần.
Lúc này, Tần Tố Tố không nhìn nổi, truyền âm nói với Từ Khuyết.
Lúc này Từ Khuyết mới ngẩn ra:
- Ta đánh hai lần? Không thể nào! Làm sao một chút ấn tượng đều không có?
Ding, trải qua kiểm tra, kí chủ bị cồn ảnh hưởng, quên mất hai đoạn ký ức, có muốn phục hồi như cũ hay không?
m thanh thông báo của hệ thống vang lên.
- Đậu phộng, ta uống say tới hai lần?
Từ Khuyết lập tức kịp thời phản ứng lại.
- Nhanh, phục hồi như cũ cho ta nhìn một chút.
Vèo!
Trong nháy mắt hệ thống bắt đầu khởi động công năng tự động khôi phục, hồi phục ký ức mất đi của Từ Khuyết.
Từ Khuyết híp mắt hồi tưởng lại tất cả chuyện xảy ra vừa nãy, lập tức vui phát điên, thì ra mượn rượu làm càn lại chơi tốt như vậy, quan trọng là Túy Tiên Quyền này còn đặc biệt thú vị nha/ Uy lực thật sự là không đơn giản, nếu như cơ thể của mình lại mạnh mẽ đến mức độ nào đó, e rằng triển khai tiếp, uy lực đủ để hơn được Tiên Khí.
- Tiểu tử, tiểu tử, nhanh đi xuống.
Lúc này, một âm thanh già nua truyền đến.
Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, một tên lão giả mặc áo bào trắng hòa ái đứng bên cạnh Tần Tố Tố, đang quay về hắn vẫy tay.
- Ngươi gọi ta?
Từ Khuyết ngẩn ra, cũng trực tiếp nhảy xuống khỏi Sinh Tử Đài, ngờ vực quan sát ông lão.
- Đúng đúng đúng, lão phu có việc muốn hỏi ngươi, không biết tiểu hữu ngươi đến từ phương nào? Có gia trưởng trưởng bối gì không? Đã có hôn phối hay chưa?
Lão giả mặc áo bào trắng cực kỳ nhiệt tình bắt chuyện với Từ Khuyết, một hơi liền hỏi ra ba vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận