Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 948: Tạm Biệt

Hai con chó một lớn một nhỏ, cứ quỷ dị như thế bước lên đường.
Husky tỏ vẻ kiêu ngạo và hưởng thụ, chó Poodle lại nằm nhoài trên đầu nó, cả người co giật liên tục.
- Rất tốt!
- Không sai!
- Đúng đúng đúng, chính là vị trí này!
- Thoải mái!
- Gào, ngươi dùng sức thêm chút! Không ăn cơm sao?
Husky dọc theo đường đi la to, bày ra dáng vẻ uy vũ.
Từ Khuyết nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cười ngất nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ hờ hững.
Người tinh mắt nhìn qua là thấy được chó Poodle đang làm gì, chỉ có Husky ngu ngốc còn nghĩ rằng chó Poodle thật sự xoa bóp trên đầu nó cho nó.
"Ầm!"
Cuối cùng, Từ Khuyết thuận lợi đi đến mảnh tàn tích kiến trúc của Côn Luân Tiên Tông, một quyền đánh nát mấy khối đá vụn, khai thông đường hầm đi về lòng đất.
Chỗ này bị vứt bỏ nhiều năm, trải qua vạn năm, từ lâu đã tàn tạ không thể tả.
Rất nhiều cấm chế cùng trận pháp đã mất đi hiệu lực, phù văn cũng bị mài mòn nghiêm trọng, hầu như không còn thấy rõ vết tích.
Đám người Từ Khuyết tiếp tục tiến lên, không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, bình yên vô sự đi đến cuối con đường, đứng trước một cửa đồng lớn.
- CMN, chỗ này lại ẩn giấu một cánh cửa lớn như vậy?
Husky kêu thành tiếng.
Cửa đồng có hai cánh, cao gần 100 mét, rộng mấy chục mét, khí mạnh mẽ, có thể so với những tòa nhà cao tầng ở bên ngoài.
Trên cửa khắc đầy rất nhiều hình vẽ, long phượng thao thiết hoặc là thiềm thừ, đều là Thần Thú và hung thú bên trong thần thoại cổ xưa, giương nanh múa vuốt, trông rất sống động.
- Thú vị, thật đúng là một giao giới điểm hư không, thậm chí còn lớn hơn giao giới điểm hư không trong thánh địa Thiên Nhân tộc.
Từ Khuyết híp hai mắt lại, thấp giọng nói ra.
Hắn cảm ứng qua cộng với có hệ thống giám định, có thể khẳng định chỗ này chính là giao giới điểm hư không, hơn nữa khá to lớn, lớn gấp mười lần so với trong thánh địa Thiên Nhân tộc.
Khó có thể tưởng tượng, ở trên Địa Cầu lại có một nơi như thế, nếu tương lai bị người từ nơi khác mở ra, nói không chừng sẽ có vô số sinh linh đến từ vạn giới chạy ra.
- Con đường phía trước dài đằng đẵng.
Từ Khuyết lắc đầu cảm khái, tràn ngập ước mơ đối với tương lai.
- Đúng đấy! Đúng đấy!
Husky cũng giả vờ giả vịt cảm khái, thâm tình chân thành nói:
- Chậm rãi, chậm rãi không có cảm giác! Chậm rãi, chậm rãi ta bị quên! Ngươi cần gì xem ta tiều tụy...
"Đùng!"
Từ Khuyết đập một phát lên người nó.
- Kêu gào thảm thiết cái gì, ngươi cho rằng ngươi là Trương Học Hữu à! Với cái giọng này của ngươi mà còn dám hát tình ca?
- Gào! Đây là ca khúc bản thần tôn mới học, dựa vào cái gì mà ta không thể hát?
Husky không phục.
Từ Khuyết trợn mắt:
- Hát cái rắm, mau chuẩn bị một chút, có thể khởi hành rồi!
Nói rồi, hắn cũng gọi ra hệ thống, chuẩn bị dùng Phá Không Phù rời đi.
- Chờ đã.
Lúc này, Từ Phỉ Phỉ lại đột nhiên mở miệng, có chút sốt sắng nói:
- Ca, chúng ta cứ đi như thế sao
- Đúnrồi! Làm sao, không nỡ à? Yên tâm đi, sẽ có cơ hội trở về.
Từ Khuyết gật đầu nở nụ cười, hắn hiểu cảm thụ của Từ Phỉ Phỉ.
Hiện tại hắn chỉ muốn trở về, nhưng Từ Phỉ Phỉ không giống hắn, dù sao nàng cũng sống trên Địa Cầu lâu như thế, lần đầu tiên đi tới Tu Tiên Giới, còn xa hơn cả mặt trăng, có chút bất an cùng không nỡ cũng hợp lý.
- Vậy chúng ta... lúc nào có thể trở về?
Từ Phỉ Phỉ hỏi.
Từ Khuyết ngẩn ra, cười khổ nói:
- Khó nói, có lẽ là năm năm, mười năm, cũng có thể là trăm năm!
- Trăm năm?
Từ Phỉ Phỉ nhất thời trợn to hai mắt.
- Đúng vậy, trăm năm ở trên Địa Cầu là thời gian dài đằng đẵng, nhưng ở Tu Tiên Giới, thời gian này chỉ là một cái chớp mắt thôi, rất nhiều tu tiên giả có tuổi thọ ngàn năm trở lên, giống như ca ca ngươi, hiện tại có ít nhất hơn vạn năm tuổi thọ.
Từ Khuyết cười dài mà nói.
Vốn hắn cũng chỉ có mấy trăm năm tuổi thọ, nhưng sau khi hấp thụ tuổi thọ của đám Thiên Nhân tộc, hiện tại chính là một người trường thọ.
- Nhưng một trăm năm sau, cảnh còn người mất, lúc đó có trở về, đã không phải Địa Cầu mà chúng ta biết rồi.
Từ Phỉ Phỉ có chút không muốn, ngẩng đầu lên nói:
- Ca, ta... Ta muốn nói lời tạm biệt với các bằng hữu của ta, gặp mặt bọn họ một lần cuối cùng.
- Ồ, được! Kỳ thực nghe ngươi vừa nói như thế, ta cũng cảm thấy cần nói lời tạm biệt với đám người Lão Thái.
Từ Khuyết sờ sờ cằm, gật đầu nói.
Lần này hắn trở về, Lão Thái cùng Tằng Đại Vinh đều giúp hắn không ít việc, lần này nếu phải đi, vẫn nên nói lời tạm biệt mới được.
- Như vậy đi, Hồng Nhan, ngươi mang Phỉ Phỉ đi gặp bạn của nàng, ta sẽ đi tìm bọn Lão Thái ăn một bữa cơm, ngày mai tập hợp ở nơi này.
Từ Khuyết lên tiếng sắp xếp.
Husky lập tức hô:
- Gào, không được, bản thần tôn cũng muốn đi!
- Ngươi cũng có bạn?
Từ Khuyết hồ nghi nói.
- Móa, sao bản thần tôn lại không bạn? Bản thần tôn ở nước Nhật hô mưa gọi gió, có một đống huynh đệ tỷ muội, còn có vô số nữ sói ngưỡng mộ bản thần tôn, xếp hàng cũng đến 10 vòng Địa Cầu.
Husky cực kỳ kiêu ngạo nói.
"Phốc!" Từ Khuyết nhất thời cười phun ra, lắc đầu nói:
- Được, ngươi muốn đi thì đi đi, thế nhưng ngày mai phải đúng giờ tập hợp, nếu không để ta tự mình đi bắt ngươi, khẳng định tránh không thoát 10 trận đòn!
- Đậu! Tiểu tử ngươi đừng quá mức.
Husky không vui, tức giận nói:
- 5 trận có được không?
- Không được, không thương lượng!
Từ Khuyết khoát tay chặn lại, ánh mắt nhìn về phía Từ Phỉ Phỉ cùng Khương Hồng Nhan, cười nói:
- Lên đường thôi, nhanh chóng nói lời chào, ngày mai sẽ phải rời đi rồi.
- Ừm!
Từ Phỉ Phỉ gật đầu.
Đoàn người đi khỏi lòng đất, bay lên ngang trời, đi về các hướng khác nhau.
Bạn bè của Từ Phỉ Phỉ phần lớn đều ở nước ngoài, cho nên trước tiên nàng cùng Khương Hồng Nhan đi tới nước Mỹ.
Từ Khuyết có thể thì chỉ có Lão Thái cùng mấy người Tằng Đại Vinh, dứt khoát trực tiếp bấm số điện thoại mấy người Tằng Đại Vinh, gọi bọn họ đến gần Thâm Thị tụ tập.
Dù sao nói cho cùng, Thâm Thị cũng là địa phương Từ Khuyết sống từ nhỏ đến lớn, ít nhiều cũng có chút cảm tình.
"Vèo!"
Hắn điều động chớp giật, ngang trời bay đi, trong chốc lát, đã thuận lợi từ Côn Luân Sơn đi tới Thâm Thị.
- CMN, là Từ Khuyết!
- Khuyết ca trở về rồi!
- Nhanh, mọi người nhanh đi nghênh tiếp Khuyết ca!
Từ Khuyết xuất hiện, lập tức dẫn tới một đống người vây xem, vô cùng náo động.
Hiện tại, Từ Khuyết ở trên Địa Cầu rất nổi tiếng, đã vượt xa vô số minh tinh, thậm chí là những đại nhân vật ở quốc gia kia.
Nhưng hắn vẫn không dừng lại, duy trì tư thái cao lãnh, cười nhạt nói:
- Các vị, lần này ta trở về tụ hội cùng bạn bè, mong mọi người đừng quấy rầy.
Nói xong, liền cất bước đi vào khách sạn.
Lão Thái biết được Từ Khuyết muốn tới, đã sớm bao phòng ở khách sạn, chuẩn bị rượu và thức ăn, một mình ngồi ở bên trong đợi.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, y biết Từ Khuyết trở về, lúc này đứng dậy chạy ra nghênh tiếp.
- Lão Từ! CMN, hiện tại tiểu tử cậu nếu như đi đóng phim, nhất định có thể đứng đầu phòng bán vé trên toàn bộ thế giới.
Lão Thái vừa thấy được Từ Khuyết, nhất thời cười to.
TKhuyết khoát tay áo một cái:
- Nếu như không xảy ra mấy chuyện này, tôi khẳng định sẽ đi đóng phim! Nhưng hiện tại không cần thiết rồi!
Nếu như không phải trên Địa Cầu đã bảo hòa điểm trang bức, hắn nhất định sẽ lựa chọn đóng phim, tiếp tục trang bức, nhưng hiện tại hiển nhiên không cần thiết.
- Được rồi được rồi, biết cậu là đại nhân vật bận rộn. Đến đây đi, mau mau uống mấy chén, chờ một lúc còn có người tới nữa.
Lão Thái nói xong, trên mặt lộ ra ý cười.
- Còn có người? Không phải là ba người Tằng Đại Vinh sao?
Từ Khuyết cười nói.
Lão Thái lắc đầu nói:
- Cậu còn giả bộ cái gì, lần này cậu rời đi, cũng không biết lúc nào mới trở về, ít nhất cũng phải nói với bạn gái cũ một tiếng chứ?
- Bạn gái cũ?
Từ Khuyết ngẩn ra, không khỏi cười khổ:
- cậu nói Lâm Ngữ Hi?
- Phí lời, chẳng lẽ cậu không chỉ có một bạn gái cũ?
Lão Thái trợn tròn mắt:
- Tuy nói các cậu không thể ở bên nhau, nhưng bữa rượu ly biệt này, khẳng định là phải uống! Đúng rồi, cô ấy còn oán giận nói cậu thay đổi rồi, kết bạn wechat với cậu mà cậu vẫn chưa đồng ý, mau mau đồng ý đi, không chừng sau này còn có cơ hội liên hệ đấy.
- Ồ! Chuyện này thì có thể khó nói trước, lần trước ở Tu Tiên Giới có thể liên lạc với cậu cũng là một chuyện bất ngờ.
Từ Khuyết bất đắc dĩ cười nhẹ, lấy điện thoại di động ra.
Từ khi trở lại Địa Cầu, hắn cơ bản đều dùng điện thoại di động này, nhiều lắm chỉ là gọi điện thoại.
Lúc này vừa mở ra wechat, quả thực nhìn thấy không ít người xin kết bạn.
Từ Khuyết cũng nhanh chóng nhận ra ảnh chân dung Lâm Ngữ Hi, vô cùng thẳng thắn nhấn đồng ý, sau đó theo bản năng mở ra thông tin của nàng.
Kết quả, trong thông tin của Lâm Ngữ Hi chẳng có gì.
- Móa, đây là muốn giấu tôi?
Khhóe miệng Từ Khuyết nhất thời co giật.
Lão Thái nghe vậy, nghiêng đầu qua nhìn một chút, nhất thời vui vẻ:
- Ha ha ha, lần này đúng là lúng túng rồi.
- Ài!
Từ Khuyết thở dài, lắc đầu nói:
- Không nghĩ tới, cái gọi là cảnh còn người mất mọi chuyện hưu. Năm đó liền thân thể đều đi vào đi được, bây giờ ngay cả tường bạn bè cũng không vào được rồi.
"Phốc!"
Lão Thái vừa uống một ngụm rượu, phun ra ngoài tại chỗ.
"Lạch cạch!"
Đồng thời, cửa lớn cũng truyền đến một tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Từ Khuyết cùng Lão Thái quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Ngữ Hi đỏ mặt đứng ở cửa, túi xách rơi trên mặt đất, vừa thẹn vừa giận nói:
- Tôi... Tôi đây là đổi số mới, vừa đăng kí wechat, không phát qua nhóm bằng hữu, cũng không chặn cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận