Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1129: Thân Phận Của Từ Khuyết

- Ồ, Quốc Vạn à.
Lúc này, tiếng của Từ Khuyết truyền đến, cắt ngang tâm tư của Thiên Quốc Vạn.
Thiên Quốc Vạn vội vàng quét đi các loại suy đoán lung tung, nhìn về phía Từ Khuyết, lúc đang muốn hỏi có gì dặn dò, nhưng lại không khỏi kinh ngạc một trận.
Sau khi Từ Khuyết thu hồi gạo sinh cơ hoàng kim, vào lúc này đã giơ tay đưa về phía mấy khối mảnh vỡ sinh tử quy tắc nổi bồng bềnh giữa không trung kia, còn tỏ vẻ bình tĩnh nói ra:
- Ta xem những mảnh vỡ quy tắc này ở lại chỗ các ngươi cũng không có tác dụng gì lớn, không bằng ta cũng mang đi thôi, vừa vặn trong nhà thiếu chút đồ trang trí, lấy về có thể treo trên tường.
Dùng mảnh vỡ quy tắc làm đồ trang trí?
Không chỉ là Thiên Quốc Vạn, liền ngay cả khóe miệng của bọn Lam Hà đều co giật.
Ai cũng biết là không thể thu được mảnh vỡ quy tắc, một khi đụng vào sẽ hòa vào trong cơ thể, con hàng này nói muốn mang về làm đồ trang trí, kẻ ngu mới đi tin.
Nhưng mà Thiên Quốc Vạn cũng không dám có nửa câu phản đối, lúc này liền gật đầu nói:
- Xin chủ thượng cứ tự nhiên.
Thế là ở dưới sự trợn mắt ngoác mồm của bọn Lam Hà cùng Lam Tâm Nguyệt, Từ Khuyết vung tay lên cuốn lấy tất cả mảnh vỡ quy tắc, không hề để ý chút vào bỏ vào trong túi.
Ở trong mắt người khác, đây là Từ Khuyết dẫn tất cả mảnh vỡ quy tắc vào trong cơ thể, nhưng trên thực tế, là hắn vận dụng không gian chứa đồ của hệ thống, có thể bình yên vô sự tích trữ mảnh vỡ quy tắc vào bên trong.
"Ầm!"
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Tiếp đó cuồng phong nổi lên bốn phía, mặt đất rõ ràng lay động kịch liệt một trận, một luồng kình phong hung hăng cùng với một vệt bóng đen, từ trong con đường lao tới tới.
- Làm càn, người nào dám xông vào thánh địa của tộc ta!
Thiên Quốc Vạn trước hết phản ứng lại, lớn tiếng hét một tiếng, trong nháy mắt bổ ra một chưởng.
Ầm!
Dưới một tiếng vang trầm thấp, hư không bỗng nhiên nổ vang, nổ tung một luồng sóng khí.
Kình phong vào đúng lúc này ngừng lại, bóng đen kia cũng từ trên không trung bay xuống, hiển hóa ra thân hình, chính là minh chủ Lệ Thiên Tuân của Thiên Minh, tồn tại Địa Tiên cảnh trung kỳ, có thực lực tương đương với kiến vương.
Y vừa rơi xuống đất, không nhìn thẳng về phía kiến vương, mà con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Giao mảnh vỡ quy tắc ra, bằng không các ngươi đừng hòng rời đi!
- Một người cũng đừng hòng rời đi? Ha ha, Lệ Thiên Tuân, khẩu khí của ngươi thật lớn, thực sự là ngông cuồng đến cực điểm, ngày hôm nay ta liền để ngươi xem một chút, cái gì gọi là thực lực.
Lúc này cổ họng Từ Khuyết chấn động, lên tiếng quát lên, khí thế phi phàm.
Thiên Quốc Vạn thấy thế, lập tức sợ hết hồn, vị tiểu chủ này mới chỉ có tu vi Bán Tiên cảnh sơ kỳ, làm sao có khả năng là đối thủ của Địa Tiên cảnh trung kỳ? Vạn nhất bị thương, tương lai mình làm sao có thể bàn giao với vị chủ nhân kia?
Nghĩ tới đây, y lập tức cất bước lướt ra, há mồm muốn khuyên can Từ Khuyết trở về.
Nhưng mà lời nói còn chưa kịp nói ra, liền nhìn thấy thân hình của Từ Khuyết đột nhiên loáng một cái, cấp tốc lui lại phía sau, đồng thời la lớn:
- Quốc vạn, lên, giết chết y!
- ? ? ?
Thiên Quốc Vạn lại bị lời này làm cho thân hình hơi ngưng lại, suýt chút nữa đã làm gãy cái lưng già.
Trời ơi, vị chủ thượng này sao lại chơi như thế?
Bầu không khí mới còn nhiệt huyết và hung hăng như vậy, còn tưởng rằng thật sự muốn xông lên cùng tên Địa Tiên cảnh kia liều mạng, kết quả thì ra không phải, mình thật là quá bận tâm rồi.
Trong lòng y hoàn toàn không còn gì để nói, cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp sử dụng tới tiên nguyên bàng bạc, lấy lực lượng vạn cân, trực tiếp đánh tới Lệ Thiên Tuân.
Kiến tộc kỳ thực chính là đại lực sĩ trời sinh, dù cho một con kiến bình thường sống ở đáy chuỗi sinh vật, đều có thể giơ lên đồ vật nặng hơn thân thể mình vài lần, huống chi là những kiến sinh cơ có thể tu luyện này đây.
Kiến vương Thiên Quốc Vạn trong lúc vung tay nhấc chân, sức mạnh cực kỳ to lớn, đủ để lay động hư không.
Lệ Thiên Tuân không dám khinh thường, trong nháy mắt ngưng tụ cực hạn tiên nguyên, sau khi vội vàng phản kích, cực lực tiến hành tránh né.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ngay sau đó, hai cường giả Địa Tiên cảnh trung kỳ này liền chiến đến cùng một chỗ, mỗi một động tác đều làm cho hư không gợn sóng, pháp quyết ngập trời, gợi ra từng đợt sóng gợn ở trên hư không.
Nếu không phải là cái động thiên này đầy đủ chắc chắn, sợ là đã sớm bị hai người hủy đến không còn một mống.
- Địa Tiên cảnh trung kỳ đúng mạnh mẽ ngoài ý muốn.
Từ Khuyết nhìn thấy có chút hoảng sợ.
Tuy hắn cũng đã từng đánh qua với Địa Tiên cảnh sơ kỳ Liễu Hóa Long, nhưng đem so sánh với nhau, hắn cảm giác một trăm Liễu Hóa Long đều không phải là đối thủ của Lệ Thiên Tuân, thực lực chênh lệch quả thực lớn đến mức đáng sợ.
Đương nhiên, cũng có lẽ lúc đó Liễu Hóa Long không triển khai hết toàn lực, dù sao tên kia đến chết cũng không ngờ đến, hắn lại có loại đại sát chiêu như lục sắc Hỏa Liên, cuối cùng lúc muốn tránh đều đã muộn, trực tiếp bị đánh ngã.
Nhưng chân chính để cho Từ Khuyết cảm thấy phiền muộn vẫn là tin tức mà lúc trước Phù Sơn Xuyên để lộ ra.
Y nói là mặc kệ là Lệ Thiên Tuân hay là bất kỳ một tên tu sĩ nào đến từ Huyền Hoàng Châu, đều chỉ là ngụy cảnh giới, liền giống như Lệ Thiên Tuân bây giờ là Địa Tiên cảnh trung kỳ, đặt ở Địa Châu hoặc Thiên Châu, cũng chỉ có thể được tính là ngụy Địa Tiên cảnh trung kỳ, so với Địa Tiên cảnh trung kỳ chân chính còn yếu hơn một chút.
May mắn là bây giờ hắn đã lấy được mảnh vỡ của sinh tử quy tắc, vì thế sau khi rời khỏi nơi đây, đi đến Huyền Hoàng Châu, hắn cũng không cần lo lắng sau này lúc tu luyện sẽ thiếu đi sinh tử quy tắc, có thể bảo đảm mình ở Huyền Hoàng Châu sẽ không trở thành ngụy cảnh giới.
- Khuyết ca, ngươi. . . đến cùng ngươi có thân phận gì thế?
Lúc này, Lam Hà ở bên cạnh rốt cục không nhẫn nại được nữa, hướng về Từ Khuyết hỏi dò.
Y thực sự quá tò mò, không chỉ là y, mấy tên nam nữ trẻ tuổi khác của Ly Hỏa Thư Viện cũng rất kinh ngạc.
Từ Khuyết rõ ràng chỉ có tu vi Bán Tiên cảnh giống như bọn họ, nhưng thực lực cùng nội tình lại mạnh mẽ hơn bọn họ vô số lần, mấu chốt là bây giờ liền kiến vương của kiến sinh cơ tộc đều nghe lời hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó, cung cung kính kính, còn tôn xưng hắn là chủ nhân, thật là làm cho người ta khó có thể tin.
- Thân phận của ta?
Từ Khuyết khẽ mỉm cười:
- Thân phận của ta có nhiều lắm! Ví dụ như là một trong tứ đại bức vương, cái gì?Các ngươi không biết tứ đại bức vương? Đông Bắc Huyền, Tây Trương Huyền, Nam Thất Dạ, Bắc Từ Khuyết, chuyện này đều chưa từng nghe nói tới sao?
- A. . .
Bọn Lam Hà đều lộ ra vẻ mơ hồ, chuyện này bọn họ đúng là chưa từng nghe nói.
- Khuyết ca, còn gì nữa không?
Lam Hà lại hỏi.
- Ừm. . . Còn là bang chủ đẹp trai nhất xưa nay của Tạc Thiên Bang. Còn là Trù Thần mạnh nhất, cứu cực Nhạc Sư, vô địch Đan Sư, cùng với gần đây mới vừa làm Hoạ Sư cùng với thiên tuyển giả.
Từ Khuyết liên tiếp nói ra mấy loại thân phận.
Lúc nói đến Họa Sư, còn cười híp mắt liếc Lam Tâm Nguyệt một chút.
Nhưng mà Lam Tâm Nguyệt căn bản không hiểu ý hắn, trực tiếp mở miệng giải thích nghi hoặc cho bọn Lam Hà:
- Đạo lữ của Từ đạo hữu là chủ nhân của kiến tộc, vì thế kiến tộc tự nhiên cũng phải nghe theo lệnh của hắn.
- Cái gì?
Trong nháy mắt bọn Lam Hà chấn kinh.
- Khuyết ca, đạo lữ của ngươi mạnh như thế sao?
- Trời ạ, lại còn là chủ nhân của kiến tộc!
- Khuyết ca, vị đạo lữ kia của ngươi là ong mật hay sao?
- Không đúng rồi, ong mật hình như không ăn kiến, hẳn không phải là chủ nhân của kiến.
- Lẽ nào là con nhện?
- Con nhện ăn con kiến sao?
- Không biết nữa!
Mấy người lập tức bàn tán sôi nổi, làm Từ Khuyết suýt chút nữa muốn dùng một ngụm nước miếng phun chết bọn họ.
Cái gì con kiến ong mật con nhện, lẽ nào bản bức thánh ở trong mắt các ngươi, chính là loại người bụng đói ăn quàng kia sao? Chọn lựa toàn bộ đều là côn trùng?
"Ầm!"
Lúc này, ngay lúc Từ Khuyết mới vừa muốn mở miệng quát bảo mấy người bọn Lam Hà ngưng đề tài thái quá lại, Lệ Thiên Tuân cùng Thiên Quốc Vạn bên kia đã truyền đến động tĩnh cực lớn.
Trận chiến này, lại là Thiên Quốc Vạn chiếm thượng phong, càng tìm tới cơ hội, một quyền mạnh mẽ đánh bay Lệ Thiên Tuân ra.
Lệ Thiên Tuân tỏ vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ, nhưng khóe miệng tràn ra máu tươi cũng cho thấy y đã bị thương.
Đây có lẽ chính là tai hại của việc thiếu hụt sinh tử quy tắc, dẫn đến lúc y đối chiến với người bên trong cảnh giới tương đồng, thua nửa chiêu, nhưng mà nửa chiêu này cũng đủ để chí mạng.
Y tin tưởng rằng, nếu như tiếp tục đánh, không chỉ là không thể thắng được Thiên Quốc Vạn, thậm chí nếu như có kiến hậu gia nhập chiến đấu, rất có khả năng y phải bỏ lại mạng già của mình ở nơi này.
- Hừ! Từ Khuyết, coi như ngươi may mắn, nhưng ngươi lẩn đi được nhất thời, không trốn được một đời, đợi ngươi trở lại Thất Lạc Chi Thành, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, trả lại gấp trăm lần!
Cuối cùng, Lệ Thiên Tuân thả ra lời hung ác, trực tiếp hóa thành bóng mờ, cấp tốc lui lại phía sau.
Thiên Quốc Vạn tuy rằng có thể đè ép được Lệ Thiên Tuân, nhưng dưới tình huống cảnh giới cùng thực lực kém không nhiều, Lệ Thiên Tuân muốn rút đi, y cũng không có cách nào có thể lưu người được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Thiên Tuân chạy trốn.
Từ Khuyết lại cười gằn một tiếng, lắc đầu nói:
- Tên ngu ngốc này, địa phương rác rưởi như Thất Lạc Chi Thành có cái gì tốt, ta trở lại làm gì? Lại nói, cho dù là trở lại, ta mang theo toàn bộ kiến tộc đi qua, ngươi còn có thể như thế nào. . . Ồ, đúng rồi, một cơ hội trang bức tốt như vậy, không thể bỏ qua được!
Trong nháy mắt con ngươi của Từ Khuyết sáng ngời, tràn ngập hưng phấn, nóng lòng muốn thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận