Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 863: Các Ngươi Nhất Định Phải Tha Thứ Cho Hắn

Bất đắc dĩ, các cường giả Đế Cung chỉ có thể ngoan ngoãn hướng về phía trước đoàn người mà đi.
Một mặt là thật sự kiêng kỵ thực lực của Từ Khuyết, sợ sau khi phản kháng sẽ bị hắn ném vào bên trong ảo trận, mặt khác là bọn họ cũng nhìn ra Nữ Đế cũng không đứng ở bên phía bọn họ, chuyện này sau khi làm cho bọn họ chấn động, bọn họ càng cảm thấy tiếc hận hơn.
Đường đường một đời Nữ Đế của Thông Thiên Quốc, không nghĩ tới lại bị một tiểu tử vô danh bắt đi, quả thực là một đóa tiên hoa cắm trên bãi cứt trâu!
- Đạo hữu, nói rõ trước, nếu như xuất hiện trận pháp cấm chế nguy hiểm, chúng ta cũng không thể đi tới đưa mạng.
Một tên cường giả Đế Cung nhìn về phía Từ Khuyết nói.
Bọn họ bây giờ đều đang dứt khoát kiên trì, nhưng ít nhiều vẫn phải chừa chút đường lui, vạn nhất gặp phải những trận pháp chắc chắn phải chết kia, cũng không thể ngoan ngoãn tự nhảy vào chịu chết được.
- Được.
Từ Khuyết cười tủm tỉm gật đầu nói.
Đám cường giả của Đế Cung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có câu nói này của Từ Khuyết, bọn họ cảm thấy dù sao cũng chưa hẳn đã là một con đường chết, còn chưa tới bước cá chết lưới rách kia.
Về phần chờ một lúc nữa phải đi như thế nào, còn phải xem tình huống rồi nói tiếp, dù sao người của Đế Cung thân phận cao quý, sao có thể thật sự bị một tên tiểu bối dắt mũi như vậy?
Trong lòng của đám người Đế Cung đều mang ý xấu riêng.
Nhưng Từ Khuyết căn bản không thèm quan tâm tới bọn họ, lúc này đã vòng tới phía trước đội ngũ, đứng ở trước toà ảo trận.
- Cái gọi là ảo trận, đơn giản chính là chế tạo ảo giác, để người trong trận phát động tâm ma, dù không có tâm ma, nó cũng sẽ xây dựng ra tâm ma, đây chính là chỗ nguy hiểm nhất. Nhưng mà nếu đã gọi là ảo giác, liền nói rõ tất cả chỉ là hư ảo, chỉ cần tổn hại là sẽ bị phá đi.
Nói đến đây, khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, song chưởng khẽ nâng, mười ngón lướt ra từng sợi chân nguyên, óng ánh lấp lóe, giống như sợi tơ mang theo vô số màu sắc.
- Hả? Hắn đang làm gì thế?
- Pháp quyết?
- Tên này không phải là muốn dùng pháp quyết đến phá trận chứ?
- Ngất, còn tưởng rằng hắn thật sự có biện pháp gì đó, bó tay, ta chưa từng nghe nói qua pháp quyết còn có thể phá giải ảo trận.
Trong nháy mắt, đám cường giả Đế Cung đều cau mày, lắc đầu nói.
- Người khác không thể, không có nghĩa là hắn cũng không thể.
Lúc này, một giọng nói thanh nhã du dương hờ hững truyền đến.
Mặt của mọi người lập tức biến sắc, vội vàng xoay người cúi đầu cung kính nói:
- Thánh Tôn nói rất có lý.
Hiển nhiên, người vừa mới mở miệng nói chuyện chính là Khương Hồng Nhan.
Khóe miệng của nàng mang theo ý cười, khí chất thoát trần, trong mắt rạng ngời rực rỡ, nhìn kỹ Từ Khuyết trước trận pháp.
Trước sau như một, đối với loại chuyện mà người khác cho rằng không thể nào làm được này, nàng vẫn tin tưởng Từ Khuyết nói có thể là có thể, dù sao tên này xưa nay đều ra chiêu không theo lẽ thường.
Đám cường giả Đế Cung trên lời nói tuy rằng thuận theo Khương Hồng Nhan, nhưng trong lòng vẫn rất xem thường, đa số đều cảm thấy vị Nữ Đế này đoán chừng đã bị tên kia lừa đến mức mất đi năng lực phán đoán rồi.
Bằng không, cũng sẽ không nói ra lời nói hoang đường như thế.
Cái gì gọi là người khác không thể, không có nghĩa là hắn cũng không thể?
Đây chính là ảo trận đó, hơn nữa ngay cả cường giả Độ Kiếp kỳ tối đỉnh rơi vào trong đó, lập tức sinh tử không rõ, há có thể chỉ dùng pháp quyết liền có thể phá đi?
"Vèo! Vèo! Vèo!"
Lúc này, Từ Khuyết bên kia đã truyền đến từng trận tiếng vang do không khí lưu động cấp tốc.
Vô số linh khí ở xung quanh đang điên cuồng hội tụ đến, ngưng tụ ở trong tay Từ Khuyết.
Mười ngón tay của đột nhiên nhanh chóng chuyển động, từng đạo từng đạo dấu ấn mịt mờ phức tạp, khiến cho mọi người có loại cảm giác thất thần.
"Ầm!"
Đột nhiên, trong hư không truyền đến một tiếng vang trầm thấp, tiếp đó cả phiến hư không ở trước mặt Từ Khuyết đều lún xuống.
Tất cả mọi người lập tức cả kinh, sắc mặt ngơ ngác.
- Đây là pháp quyết gì?
- Lại có động tĩnh lớn như thế?
- E rằng không đơn giản! Nhưng mà... muốn dùng pháp quyết đi phá trận, trước sau vẫn không thể nào.
Đám cường giả Đế Cung đều lắc đầu.
Thậm chí là hơn mười vị nữ đệ tử của Linh Tú Các cũng hiếu kì nhìn kỹ Từ Khuyết.
Các nàng thán phục thực lực của Từ Khuyết, nhưng cũng rõ ràng là pháp quyết không thể phá được ảo trận, dù sao tòa trận pháp này ngay cả cường giả Độ Kiếp kỳ cũng có thể trấn áp giết chết, đã chứng mình cấp bậc cùng uy lực của nó bất phàm, đã vượt qua thực lực mọi người ở đây quá nhiều.
- Haizz, e rằng lần này hắn sẽ thất bại thôi.
- Đúng đấy, quá khó rồi.
- Nếu như muốn dùng pháp quyết để phá bỏ trận này, trừ phi phải là những tồn tại Đại Thừa kỳ đỉnh phong giống như thánh thượng, thậm chí là cường giả Tiên Nhân Cảnh mới có thể làm được.
- Hắn tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng vẫn không có cách nào so sánh với những người kia.
Vài nữ tử của Linh Tú Các thấp giọng nói, cũng không có ý tứ xem thường Từ Khuyết, mà là lấy kinh nghiệm của các nàng ra để bình luận.
Nhưng mà đúng vào lúc này, tốc độ tay Từ Khuyết bắt pháp ấn trở nên nhanh hơn, thậm chí mười ngón đã sắp mơ hồ, khiến cho mọi người khó có thể phân biệt rõ, từ xa nhìn lại hầu như chỉ có thể nhìn thấy một đoàn bóng mờ.
Đột nhiên, hai con mắt của hắn mở ra, mắt sáng như đuốc, nhìn thẳng vào ảo trận trước mắt, trong miệng thì thầm từng chữ từng câu:
- Càn Khôn Ấn - Tru - Huyễn - Ấn!
Ầm!
Vừa dứt lời, hắn đẩy ra một chưởng, toàn bộ hư không trong nháy mắt phát ra tiếng nổ vang.
Pháp ấn trong nháy mắt ngưng kết thành hình trên không trung, phía trên là đao, phía dưới là ấn, mang theo một luồng lực uy hiếp có khí thế bàng bạc, kết hợp với linh khí tứ phương, trực tiếp tầng tầng ép về hướng toàn bộ ảo trận.
Ầm ầm ——!
Trong chốc lát, toàn bộ sơn động phát ra một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, mặt đất kịch liệt lay động, trên đỉnh đầu đá vụn không ngừng rơi xuống.
Bầu trời của cả tòa ảo trận giống như xuất hiện một thanh đại đao, trực tiếp mạnh mẽ chém xuống, xé bình phong trận pháp ra.
Phịch một tiếng, cả tòa ảo trận dường như lửa gặp phải nước, nước gặp phải sa mạc vạn dặm, một tầng sương mù dày đặc kia trong nháy mắt bị xé rách.
Vén mây thấy bầu trời, đưa tay gạt mây nhìn thấy trăng sáng.
Ảo trận trong nháy mắt đã bị hủy hoại, lộ ra hình dáng.
Đó là một mặt hồ nước ở gần con đường trong sơn động, bên bờ hồ có không ít hài cốt, trên mặt hồ cũng đang trôi nổi mấy chục bộ thi thể, chính là đám cường giả Thánh Hiền Cung mới vừa rồi bị Từ Khuyết vứt vào.
Nhưng trong đó còn có bốn người vẫn đang giãy dụa ở trên mặt hồ, có một người hai tay còn tự bóp lấy cổ họng của mình, một người khác trực tiếp giơ thanh kiếm đâm lên trên bụng mình.
Nhưng lúc ảo trận vừa biến mất, bọn họ mới dừng giãy dụa, tỏ vẻ hoang mang nhìn bốn phía.
- Đậu phộng, chỗ này đáng sợ như vậy?
Husky trừng to con mắt, kinh hô.
Cùng lúc đó, đám cường giả Đế Cung và nữ đệ tử của Linh Tú Các ở phía sau, cùng với đám tán tu kia đã trợn mắt ngoác mồm, khắp nơi kinh sợ.
- Chuyện này... sao có thể như vậy?
- Ảo trận, liền bị phá tan như thế?
Khiến bọn họ khiếp sợ chính là biện pháp Từ Khuyết dùng để phá tan ảo trận, một toà ảo trận đáng sợ như thế, thật sự bị một đạo pháp quyết hủy diệt đi.
Mà đạo pháp quyết kia tựa hồ chuyên dùng để khắc chế ảo trận mà diễn sinh ra, toà đại đao pháp ấn kia dường như chuyên môn dùng để chém ảo trận, quả thực phù hợp đến mức làm người ta khó có thể tin.
Nhưng trên thực tế, đạo Tru Huyễn Ấn đến từ bên trong Càn Khôn Ấn này của Từ Khuyết, đúng là chuyên môn dùng để khắc chế ảo trận cùng với ảo giác, tru diệt tất cả những thứ dối trá.
Ảo trận này tuy rằng mạnh mẽ, nhưng vẫn còn kém rất rất xa tòa ảo trận ở dưới Ngũ Hành Sơn lúc trước hắn cùng Tử Hà tiên tử trải qua kia, vì thế Từ Khuyết chỉ dựa vào một đạo Tru Huyễn Ấn liền có thể giải quyết dễ như ăn cháo.
- Chà chà, ta còn tưởng rằng ảo trận này lợi hại đến cỡ nào, tùy ý ra tay thăm dò một chút, chỉ dùng ba phần mười công lực, không nghĩ tới đã phá tan rồi. Đây là do ta đánh giá cao uy lực của ảo trận, hay là ta lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi? Haizz, phiền muộn a!
Từ Khuyết thở dài, tỏ ra vẻ cao thủ tịch mịch.
Khóe miệng của mọi người trong nháy mắt mạnh mẽ co giật, không có gì để nói.
- Tiểu súc sinh!
Lúc này, bên trong mặt hồ phát tới một tiếng rít lên.
Bốn tên cường giả Thánh Hiền Cung dĩ nhiên đã kịp phản ứng lại, tỏ vẻ tức giận, cả người toả ra sát ý khủng bố, trực tiếp từ trong nước lao ra, giết thẳng về phía Từ Khuyết.
- Dừng tay! các ngươi muốn làm gì?
Một bóng người lúc này lao ra, chính là thiếu chủ Vệ Tử Tuân của Thánh Hiền Cung, y tức giận nhìn về phía bốn người kia, lớn tiếng quát lên:
- Các ngươi nhất định phải tha thứ cho hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận