Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1079: Nhân Vật Khủng Bố

Vèo!
Ở ngoài quan tài băng, linh khí nồng nặc tràn ngập, huy mang tán đi, linh khí đột nhiên đan vào nhau.
Sau đó, một thân ảnh hư ảo nữ tử hiện ra, nhưng quen thuộc dị thường, rõ ràng chính là nữ nhân nằm trong quan tài băng.
Trước đây nàng dùng thủy nguyên linh khí ngưng tụ ra thân thể, không rõ ngũ quan, nhưng giờ khắc này nàng lại dùng linh khí trực tiếp ngưng tụ thành hình, nhìn qua giống như một hình chiếu, tuy rằng có chút hư ảo, nhưng cũng khá rõ ràng.
Đôi mắt đẹp quét về phía Từ Khuyết, rạng ngời ánh sao, lấp lánh mà thâm thúy.
- Giải thích? Ngươi muốn giải thích thế nào?
Nàng cười mà không phải cười nhìn Từ Khuyết, ngữ khí trêu tức, tựa hồ đã nhìn thấu trò xiếc của Từ Khuyết.
Từ Khuyết có chút ngây người, trước đây ở trên đỉnh núi xuyên thấu qua hồ nước, cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy nữ nhân này nằm trong quan tài băng, dù nhìn không rõ, nhưng vẫn biết đây là một nữ tử có dung nhan tuyệt mỹ.
Khi nàng nằm trong quan tài băng, khí chất xuất trần trên người đều đặc biệt hơn bất kỳ nữ tử nào, dù là Khương Hồng Nhan cũng không xuất trần bằng nàng.
Nhưng nữ nhân này xuất trần quá mức, hoàn toàn là khiến người khác sau khi nhìn thấy, lập tức cảm thấy nàng không dính khói bụi trần gian, quá mức lãnh diễm, ý nghĩ muốn đến gần cũng không có.
Từ Khuyết cũng có loại ý nghĩ không muốn đến gần nàng, thậm chí cũng không có một chút ý muốn nào trêu chọc nàng, nhưng tình huống bây giờ hết sức khó xử.
Nữ nhân này quá mạnh mẽ, vốn tưởng rằng lấy Kiếm Linh ra, đủ để nghiền ép nàng, không nghĩ tới sau khi Kiếm Linh nhìn thấy nàng, lại trực tiếp quay đầu chạy trốn vào đoạn kiếm, bất luận Từ Khuyết hô hoán thế nào, đều không có ý muốn đi ra, tận lực giả chết.
- Tại sao không nói chuyện? Không phải rất biết nói chuyện sao, sư phụ đúng là muốn nghe xem ngươi muốn giải thích thế nào.
Lúc này, nữ tử mở miệng lần nữa, giọng nói kỳ ảo mà thanh u.
Nhưng lời này rơi vào trong tai Từ Khuyết lại lạnh lẽo dị thường, không khác gì gió lạnh thấu xương.
"Khụ khụ!"
Từ Khuyết ho khan một tiếng, ngượng ngùng nở nụ cười:
- Sư phụ, ngươi đừng hiểu lầm, ta thật sự không có ý đó.
- Thật không? Tại sao sư phụ nghe được ngươi muốn chém chết ta?
Nụ cười trên mặt nữ tử càng đậm.
- Không có, tuyệt đối không có!
Từ Khuyết vung tay lên, cao giọng hô:
- Từ Khuyết ta làm sao có thể mưu hại sư phụ của mình đây? Kỳ thực là Kiếm Linh kia quá mức cuồng ngạo, nó nói ở bên trong đoạn kiếm chờ lâu rất tẻ nhạt, khổ nỗi không tìm được đối thủ, muốn ra ngoài đấu với ngươi một trận, không nghĩ tới cuối cùng còn chưa ra tay, đã bị sư phụ làm cho kinh sợ, có thể thấy được sư phụ quả nhiên khác người thường, thế ngoại cao nhân, trâu bò đến cực điểm.
- Thật sao?
Nữ tử cười nhạt, chỉ về đoạn kiếm trong tay Từ Khuyết nói:
- Sư phụ biết Kiếm Linh này, chỉ có điều không nhớ ra được là ai, những năm này ngủ quá lâu, mất đi rất nhiều ký ức, nhưng cũng nhớ tới nó rất phi phàm, ngươi để nó ra ngoài gặp sư phụ đi.
- Ồ, hóa ra là quen biết đã lâu à, thế thì dễ nói chuyện rồi. . .
Hai mắt Từ Khuyết sáng ngời, vừa định gọi Kiếm Linh ra.
Nhưng, trong đầu hắn lại vang lên tiếng Kiếm Linh truyền âm, hành động đột nhiên ngừng lại, lập tức lúng túng nở nụ cười:
- Sư phụ, hay là thôi đi, Kiếm Linh này chưa từng va chạm xã hội, khá là thẹn thùng, chờ nó quen thuộc một thời gian, lại gặp ngươi cũng không muộn.
Hai mắt nữ tử hơi híp lại, trầm mặc một lát, mới nhẹ nhàng gật đầu:
- Cũng được, dù sao các ngươi ở chỗ này cũng không phải ngày một ngày hai.
- Sư phụ, đã như vậy, vậy chúng ta không quấy rầy ngươi tu luyện, ta trước tiên đi làm quen nơi này một chút, ngươi cũng không cần phải để ý đến ta, ta sẽ coi đây như nhà mình.
Từ Khuyết cười nói.
- Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt, đã đến rồi thì nên ở lại, hảo hảo ở lại chỗ này tu luyện, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn. Còn nữa, trước đây ngươi không phải đã nói vi sư nên cho ngươi lễ bái sư sao, nơi đây có vô số Tiên Khí, ngươi tùy ý chọn.
Nữ tử cười nhạt, chỉ về đống Tiên Khí ở bốn phía cung điện.
Lúc trước ở trên núi nhìn xuống, đống Tiên Khí này óng ánh rực rỡ, nhưng lúc này Từ Khuyết mới nhìn thấy rõ ràng, đây chính là một đống Tiên Khí tàn tạ, đa số đều bị hủy đến mức không thành hình, sợ là ngay cả bán phẩm Tiên Khí cũng không phải.
- Không cần sư phụ, lúc trước ta cũng nói rồi, ta bái sư không phải vì những Tiên Khí kia.
Từ Khuyết cười ha hả nói.
Nữ tử cũng gật đầu:
- Ngươi có đoạn kiếm cùng Kiếm Linh trong tay, cũng khó trách không lọt mắt những Tiên Khí này, thôi, ngươi lui xuống trước đi, ngoan ngoãn tìm một chỗ tu luyện, qua mười năm, sư phụ sẽ có thể niết bàn thành công, mang ngươi rời khỏi nơi đây.
- Mười năm? Không phải trăm năm sao?
Từ Khuyết ngẩn ra.
Trước có người của tam đại thư viện kia hỗ trợ, nữ nhân này ít nhất phải hơn trăm năm mới có thể đi ra ngoài, làm sao hiện tại lại biến thành mười năm?
- Nơi đây bị sư phụ bày xuống Tuế Nguyệt Toa, ở đây một năm, bằng bên ngoài mười năm, đồng thời linh khí sung túc, đối với ngươi mà nói là bảo địa tuyệt hảo để tu luyện, ngươi chớ có bỏ qua đấy.
Nữ tử hờ hững đáp.
Từ Khuyết nghe thế thì trợn to hai mắt.
Móa nó, ở chỗ này một năm, bên ngoài đã mười năm?
CMN, thế này không đúng rồi? Ta CMN có nên đi ra ngoài hay không?
Không được không được, nhất định phải nghĩ biện pháp, giành giật từng giây.
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết cũng không muốn nhiều lời, vội vàng cáo từ nữ tử, nhanh chóng rời khỏi cung điện, trực tiếp chạy về phía sông đào bảo vệ thành ở ngoài.
Nữ tử nhìn kỹ bóng lưng Từ Khuyết rời đi, khóe miệng xuất hiện một ý cười lạnh lẽo, lắc lắc đầu, thân hình cũng chậm rãi mơ hồ từ tại chỗ, hóa thành một tia linh khí lướt vào trong quan tài băng.
. . .
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã chạy về địa phương lúc trước rơi xuống, trong lòng nghĩ đến mà sợ hãi.
Khi nãy Kiếm Linh truyền âm cho hắn, suýt chút nữa đã dọa chết hắn.
Đúng rồi, Kiếm Linh!
Từ Khuyết hơi động thần niệm, thăm dò vào bên trong đoạn kiếm, hô lớn:
- Kiếm Linh, ngươi đi ra cho ta, mẹ nó, ta còn tưởng rằng ngươi lợi hại bao nhiêu, kết quả ngươi lại tùy hứng như thế, lại bỏ chủ nhân chạy trốn! Còn nữa, ngươi vừa nãy nói là có ý gì, cái gì nói ta không đi nữa, liền tuổi thọ sẽ đến hồi kết? Nữ nhân kia rốt cuộc là có lai lịch gì?
- Hừ!
Lúc này, bên trong đoạn kiếm truyền đến tiếng hừ lạnh của Kiếm Linh, nó truyền âm nói:
- Vừa nãy nếu không phải là ta đúng lúc lui về, cũng truyền âm nhắc nhở ngươi, e rằng ngươi đã thành tro tàn rồi!
- Vì sao?
Từ Khuyết hỏi.
- Nữ nhân kia chính là người thừa kế Thái Ất Thiên Thư, chẳng trách lúc trước bản tọa cảm ứng được một hơi thở quen thuộc, không nghĩ tới ngươi lại trêu chọc đến nữ nhân này, quả thực là tự tìm đường chết!
Kiếm Linh vẫn lạnh giọng nói, có chút phẫn nộ.
Từ Khuyết lập tức cau mày nói:
- Ngươi có thể đừng có vòng vo hay không? Mau mau nói rõ ràng đi!
- Không có gì để nói rõ ràng, có mấy lời không thể nói lung tung. Nói chung ngươi chỉ cần biết người phụ nữ kia là một nhân vật khủng bố, hiện tại ngươi chỉ cần mau mau nghĩ biện pháp rời đi, bằng không không tới ba năm, ngươi nhất định sẽ hóa thành tro tàn. Vừa nãy ngươi cũng nhìn thấy Tiên Khí bên trong cung điện kia chứ? Những Tiên Khí kia đều đã từng là thượng phẩm Tiên Khí thậm chí là cực phẩm Tiên Khí, nhưng ngươi cũng nhìn thấy bọn chúng bây giờ thành bộ dáng gì rồi.
Kiếm Linh trầm giọng nói ra.
Từ Khuyết nhất thời có chút ngơ ngác:
- Những vật nát kia đã từng là thượng phẩm Tiên Khí hoặc cực phẩm Tiên Khí? Móa, hoàn toàn không thấy được, tuy rằng bề ngoài óng ánh cực kỳ, nhưng tới gần xem mới biết đều là gân gà!
Nói đến đây, Từ Khuyết đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, cười híp mắt nói:
- Ồ, chẳng lẽ nữ nhân kia muốn Tiên Khí, thậm chí là Khí Linh? Ha ha, ngươi không phải là sợ mình gặp nguy hiểm mới thúc ta chạy chứ?
- Ha ha!
Kiếm Linh đột nhiên cười gằn:
- Nhiều Tiên Khí như vậy ở bên trong, vậy ngươi có nghĩ tới chủ nhân của bọn nó đi đâu rồi không? Ngươi cảm thấy những Tiên Khí kia óng ánh rực rỡ, vậy ngươi có nghĩ tới những tro bụi phát sáng trên mặt là vật gì hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận