Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1088: Quá Dễ

- Đạo hữu, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi, chớ cuốn lấy ta, Đại Phương Hội chúng ta không thể thu ngươi.
Giờ khắc này Vương Thiên Niên tỏ vẻ khổ sở, hoàn toàn bị Từ Khuyết quấn lấy.
- Vương huynh, ta cũng không phải muốn tiến vào Đại Phương Hội các ngươi, nhưng ta hỏi ngươi mấy câu, ít nhất ngươi cũng trả lời mấy câu chứ, không thì ta thật sự mất mặt rồi.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Mí mắt Vương Thiên Niên co giật, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên đập chết Từ Khuyết.
Ngươi bị mất mặt?
Đại ca, hiện tại là ngươi cầm chủy thủ gác trên cổ ta đó! Ai mất mặt chứ?
Nếu không phải kiêng kỵ quy tắc chỗ này, đường đường là Nhân Tiên cảnh, sao ta lại uất ức như vậy.
- Được rồi được rồi, coi như ta sợ ngươi, thực sự là gặp xui xẻo, nói đi, ngươi muốn hỏi cái gì?
Vương Thiên Niên cũng ngừng lại, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Nhưng ngươi hỏi thì hỏi, trước tiên lấy ra chủy thủ này đã, nếu không phải ở đây giết người cần giao nộp một năm tuổi thọ, ta khẳng định đã giết chết ngươi rồi.
- Ồ? Nơi này giết người lại phải giao nộp một năm tuổi thọ? Ha ha, lẽ nào các ngươi rất thiếu tuổi thọ sao? Ta ngược lại thì rất dư dả nha, còn có vài ngàn năm tuổi thọ, có thể giết được nhiều người lắm.
Từ Khuyết vui hớn hở nói.
Vương Thiên Niên nghe thế thì cười lạnh:
- Đạo hữu, ngươi sai rồi, từ khi ngươi giáng lâm tới đây, ngươi cũng chỉ còn lại một năm tuổi thọ, vì thế chủy thủ này ta vẫn khuyên ngươi cất đi, bằng không sẽ rất ngượng ngùng đấy.
- Ta? Còn lại một năm tuổi thọ?
Từ Khuyết nhất thời ngẩn ra.
Sau đó hắn cấp tốc gọi ra hệ thống, thông qua Thượng Cổ Sinh Tử Luân điều tra tuổi thọ của mình, trong nháy mắt lại há hốc mồm cả ra.
Vốn có hai ngàn năm tuổi thọ, giờ khắc này thật sự chỉ còn một năm.
- CMN, chuyện gì thế nào?
Từ Khuyết kinh hô thành tiếng, khó có thể tin.
- Đạo hữu, bình tĩnh chút. Giới này sở dĩ bị vứt bỏ là bởi vì đã từng có một kẻ hung ác đại chiến với người ở khu vực này, đạo uẩn của y có thể đoạt sinh cơ của người khác, dù cho rất nhiều năm tháng đã trôi qua, nhưng đạo uẩn vẫn lưu lại nơi này, thậm chí còn thay đổi quy tắc thiên địa khu vực này, cho nên mới tạo thành loại cục diện như ngày hôm nay.
Vương Thiên Niên nói đến đây, lắc đầu thở dài:
- Haiz, cũng là ta xui xẻo không cẩn thận lạc đến chỗ này, bây giờ mỗi ngày đều phải vắt óc nghĩ biện pháp kéo dài tuổi thọ, ai dám dừng lại chính là tự tìm đường chết.
Từ Khuyết vô cùng kinh sợ, một kẻ hung ác đại chiến với người khác, đạo uẩn lưu lại còn có thể thay đổi thiên địa quy tắc?
CMN, người này phải có thực lực mạnh mẽ đến đâu?
Mấu chốt là tuổi thọ này không hiểu ra sao bị đoạt đi, biến mất lặng yên không một tiếng động, nếu không có Vương Thiên Niên nhắc nhở, một năm sau sợ là mình cứ ngơ ngơ ngác ngác chết đi.
Chờ đã, không đúng, tình cảnh này sao lại quen thuộc như vậy?
Hiên Viên Uyển Dung kia hình như cũng là yên lặng như vậy mà cướp đi tuổi thọ của ta, lẽ nào. . .
Đột nhiên, Từ Khuyết nhớ tới chuyện dưới Táng Tiên Cốc, trong lòng cả kinh, bỗng nhiên nhìn về phía Vương Thiên Niên hỏi:
- Kẻ hung ác kia tên gọi là gì?
Vương Thiên Niên ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Ta nào biết người hung ác đó tên là gì, chuyện này cũng là do lưu truyền từ xưa tới nay, hơn nữa hiện tại ai còn quan tâm kẻ hung ác kia là ai nữa, đạo hữu, ta khuyên ngươi vẫn nên mau mau nghĩ biện pháp sống tiếp đi, ví dụ như đi trên đường tìm những cô gái kia, cùng các nàng giao hợp , khiến các nàng mang thai, như vậy ngươi là có thể thu được một chút gạo sinh cơ, có thể kéo dài một tháng tuổi thọ.
- Hả? Đây là vì sao?
Từ Khuyết lại sững sờ.
Hắn cũng muốn hỏi việc này, tại sao sau khi những nam tử kia cùng nữ tử giao hợp, nữ tử sẽ ngược lại cho nam tử đồ vật?
- Quy tắc ở đây chính là quái lạ như vậy, phàm là tu sĩ rơi xuống nơi đây, mặc kệ thực lực mạnh mẽ đến đâu, đều sẽ trực tiếp chỉ còn một năm tuổi thọ, hơn nữa một năm tuổi thọ này người khác không thể cướp đi, chỉ có đến sau khi tăng cường tuổi thọ, mới có thể bị cướp đoạt, hoặc là đem ra giao dịch. Đương nhiên, kỳ lạ nhất chính là trẻ con mới ra sinh ở chỗ này lại có tới 16 năm tuổi thọ, đồng thời 16 năm tuổi thọ này còn có thể lấy ra.
Vương Thiên Niên nói ra.
- Cái gì?
Từ Khuyết lập tức trợn to hai mắt, trong lòng ngơ ngác.
Trẻ con mới ra sinh lại có 16 năm tuổi thọ, đồng thời những tuổi thọ này còn có thể bị lấy ra, cung cấp cho người khác kéo dài tuổi thọ.
Chỉ dựa vào điểm này, tình huống còn chưa đủ rõ ràng sao?
Những nữ tử ăn mặc thiếu vải kia, đứng ở trên đường, là vì muốn cùng nam tu sĩ giao hợp, mang thai hài tử, sau đó lại đem hài tử xem như công cụ để mình kéo dài tuổi thọ, dùng hết thì bỏ đi, đến khi tuổi thọ của mình đã đầy đủ thì tuổi thọ của những hài tử này có thể đem đi giao dịch.
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy mà các nàng cũng làm được?
Từ Khuyết cảm thấy có chút khó có thể tiếp thu, dù sao làm như vậy đã vượt quá tam quan của hắn.
- Đạo hữu, ngươi không cần kinh ngạc như vậy, cũng có không ít người phản đối làm như vậy, thế nhưng phần lớn người vì sống tiếp, cũng chỉ có thể dùng hạ sách này.
Vương Thiên Niên nhìn vẻ mặt Từ Khuyết, cười khổ lắc đầu.
Nhớ lúc y mới đến chỗ này, khi nghe nói chuyện như vậy cũng cảm thấy khó tiếp thu.
Nhưng đến hiện tại, y đã sớm tập thành thói quen và mất cảm giác, đối với những chuyện này, trong lòng đã dần tiếp nhận.
Thế sự chính là tàn khốc như thế, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng lòng người tham lam còn ác độc hơn cả hổ.
- Lẽ nào các ngươi chính là dựa vào những đứa trẻ vừa mới ra đời kia để tiếp tục sinh tồn?
Từ Khuyết lạnh giọng hỏi.
Hắn tự nhận mình tuy rằng làm việc tàn nhẫn, nhưng trước sau vẫn giữ lại điểm mấu chốt.
Nhưng đám người kia nếu ngay cả trẻ con đều không buông tha, chuyện này đã không còn điểm mấu chốt, thật sự khiến người buồn nôn.
Trước đây Từ Khuyết còn tưởng rằng đến một thế giới mới tốt đẹp, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy chỗ này thật sự chính là rãnh nước bẩn, thậm chí ngay cả rãnh nước bẩn cũng không bằng.
- Đương nhiên không phải.
Lúc này, Vương Thiên Niên đáp lại:
- Những nữ tu sĩ kia cũng không phải mỗi lần đều có thể mang thai hài tử, hơn nữa một năm cũng chỉ có thể sinh ra một đứa, thêm vào ở đây nam tu số lượng cực kỳ nhiều, dù hàng năm đều có hơn trăm đứa trẻ ra đời, cũng không thể thỏa mãn được nhu cầu kéo dài tuổi thọ của nhiều tu sĩ như vậy. Phần lớn tuổi thọ của chúng ta đề là đến từ gạo sinh cơ.
- Gạo sinh cơ? Đó là vật gì?
Từ Khuyết nghe thế thì sắc mặt có chút hoà hoãn lại.
Vương Thiên Niên đáp:
- Ở chỗ này có một loại linh vật dưới đất, tên là gạo sinh cơ, mỗi hạt gạo to nhỏ không đều, gạo sinh cơ to bằng ngón cái là thường gặp nhất, có thể kéo dài một tháng tuổi thọ, nhưng vật này chúng ta hái không nổi, chỉ có kiến sinh cơ mới có thể lấy được. Vì thế mặc kệ là Đại Phương Hội chúng ta, hay Đại Khí Minh cùng Thiên Minh, chuyện cần làm mỗi ngày của tất cả mọi người chính là tìm kiếm sào huyệt của kiến sinh cơ, đào ra sào huyệt của chúng, trộm lấy gạo sinh cơ.
Đào sào huyệt kiến sinh cơ, trộm lấy gạo sinh cơ?
Từ Khuyết nghe được mà kinh hãi, ngạc nhiên nói:
- Vì thế. . . mỗi ngày các ngươi đều đi đào huyệt?
- Không sai, ngươi đừng nghĩ việc này đơn giản, không nói kiến sinh cơ khó đối phó biết bao, một khi xuất hiện kiến sinh cơ chúa thì nhất định là một trận đại tai nạn, thương vong vô số, bởi vì thực lực của kiến chúa kia có thể so với cường giả Địa Tiên cảnh. Đương nhiên, chuyện khó nhất vẫn là sào huyệt của bọn chúng chôn dấu cực sâu, rất khó tìm, hơn nữa còn cực kỳ kiên cố, nếu không có tu vi Nhân Tiên cảnh, căn bản không thể tìm được, chớ nói chi là đào ra.
Vương Thiên Niên nói đến đây, cảm khái nói:
- Vì thế, chuyện đào huyệt cũng cần kỹ thuật, ngươi chỉ có thực lực Bán Tiên cảnh, không thể làm được, đây cũng là nguyên nhân chúng ta không muốn thu ngươi nhập hội.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế lập tức không vui.
Đào huyệt là việc cần kỹ thuật, ta hiểu.
Nhưng dựa vào cái gì mà nói bản bức thánh không thể làm được?
Bản bức thánh ngay cả trộm mộ cũng đã từng làm, tầm long tham huyệt đều là kiến thức cơ bản đấy có biết không?
Chỉ là chuyện đào huyệt, quả thực là dễ như ăn cháo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận