Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 702: Tuyết Ảnh Ngân Trùng

Ăn cướp?
Người của Ly gia hoàn toàn sững sờ tại chỗ, trợn mắt ngoác mồm.
Lời của Từ Khuyết vang vọng ở trong đầu bọn họ, nhưng thứ chân chính làm bọn họ cảm thấy sợ hãi là thực lực của Từ Khuyết!.
Ly Đường Sơn thi triển ra cuồng phong bao phủ Từ Khuyết lại, nhưng lông tóc hắn lại không hề tổn hại.
Quan trọng hơn chính là hoàn toàn không ai thấy rõ đến cùng hắn là ra tay như thế nào, trong lúc âm thầm lại có thể trực tiếp đánh trọng thương Ly Đường Sơn.
Thực lực bực này, e rằng chỉ có cường giả Hợp Thể kỳ mới có thể làm được.
- Không thể, tuyệt đối không thể, ngươi đã làm gì?
Lúc này, Ly Đường Sơn cắn răng hỏi, vừa chống thân thể từ dưới mặt đất bò lên, trước sau vẫn không tin vừa nãy Từ Khuyết dùng thực lực đánh trọng thương y.
Mấy người Ly gia thiếu chủ cũng lộ vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, kinh ngạc nói:
- Bên ngoài nghe đồn uy lực pháp quyết của hắn rất to lớn, rất có khả năng là Tiên Quyết, xem ra không phải giả. Thế nhưng hắn không có đạo uẩn, không giết được Luyện Hư kỳ!
- Không có đạo uẩn?
Ly Đường Sơn cũng nghi ngờ một chút.
Vừa nãy y gặp phải tốc độ công kích quá nhanh, tới mức liền đó là pháp quyết gì y đều không cảm ứng được, chớ nói chi là đi cảm ứng đạo uẩn.
Chỉ là loáng thoáng, y tựa hồ cảm thấy có một loại đạo uẩn rất bình thản giấu ở bên trong pháp quyết, thế nhưng loại bình thản kia quá nhỏ, hầu như có thể bỏ qua không tính.
- Chẳng lẽ là một loại ảo giác?
Ly Đường Sơn nhíu nhíu mày, đồng thời lấy ra một viên đan dược ăn vào, cấp tốc khôi phục thương thế vừa nãy.
Lúc này, Ly gia thiếu chủ cũng đã khôi phục bình tĩnh.
Từ khi gã nhớ tới Từ Khuyết không có đạo uẩn, gã càng khẳng định ý nghĩ trong lòng, thế nên không hề sợ hãi nữa.
- Nhị bá, không cần kiêng kỵ, hắn chỉ có pháp quyết, không có đạo uẩn, chỉ cần cẩn thận một chút, trả giá một chút thương thế liền có thể giết hắn.
Ly gia thiếu chủ trầm giọng nói, đã không còn kiêng kỵ gì.
Nhưng sắc mặt của Liễu Tĩnh Ngưng lúc này đã phát lạnh, hừ lạnh bảo:
- Người của Ly gia cũng rất vô sỉ.
Ly gia thiếu chủ cười gằn:
- Liễu thánh nữ, nếu ngươi ở đây, vậy chờ một lúc nhị bá ta giải quyết xong Từ Khuyết, ngươi liền theo ta về Ly gia một chuyến đi, hoàn thành đại hôn giữa ngươi và ta!
- Chỉ bằng Ly gia ngươi?
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức nở nụ cười trêu tức, giống như đang nhìn một kẻ ngu si.
Ở trước mặt thực lực của Từ Khuyết, nàng đã không cần hoài nghi cái gì, Ly gia này coi như mạnh mẽ đến đâu, trước mặt Từ Khuyết cũng chỉ là giun dế.
- Đây là đương nhiên, đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, chẳng lẽ Tông chủ của các ngươi còn có thể không nể mặt mũi Ly gia ta sao?
Ly gia thiếu chủ vẫn không hề sợ hãi như cũ.
Gã định liệu trước, tỏ vẻ bày mưu nghĩ kế, cười lạnh nói:
- Thuận tiện nói cho ngươi biết một chuyện, năm đó nhị bá ta cho cha ngươi mượn pháp khí, kỳ thực đã cất giấu một con Tuyến Ảnh Ngân Trùng trong đó, một khi y sử dụng kiện pháp khí kia, Tuyến Ảnh Ngân Trùng liền tiến vào trong cơ thể y.
- Cái gì?
Mặt của Liễu Tĩnh Ngưng trong nháy mắt biến sắc, trừng lớn đôi mắt đẹp, thân thể mềm mại nhịn không được run rẩy.
- Ha ha, thật không hổ là Liễu thánh nữ, quả nhiên rất thông minh, nhanh như vậy liền đoán được nguyên nhân. Không sai, năm đó phụ thân ngươi sở dĩ chết trận, cũng là bởi vì nhị bá ta thúc giục Tuyến Ảnh Ngân Trùng, lấy sạch chân nguyên lực của y.
Ly gia thiếu chủ cười to.
Cả khuôn mặt của Liễu Tĩnh Ngưng trắng bệch, đôi mắt đẹp tràn đầy bi phẫn và tức giận.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cái chết của cha mình là do có người hãm hại.
Trong mắt của Ly gia thiếu chủ tràn đầy tham lam, nhìn chằm chằm vào Liễu Tĩnh Ngưng nói:
- Ngươi cũng đừng khổ sở, dù sao phụ thân ngươi chết thành toàn cho con Tuyến Ảnh Ngân Trùng kia, bây giờ chúng ta đến Cực Lạc Tông cầu hôn, chính là cần huyết mạch của ngươi, đi thai nghén con Tuyến Ảnh Ngân Trùng kia, để nó tiến thêm một bước. Nhưng trước đó, bổn thiếu chủ không ngại cùng ngươi chơi một phen cá nước vui đùa.
- Ngươi muốn chết!
Liễu Tĩnh Ngưng tức giận quát lên chói tai, đôi mắt đẹp đỏ ngầu, trực tiếp sử dụng pháp quyết, nhằm phía Ly gia thiếu chủ.
Ly gia thiếu chủ lại tỏ vẻ cười gằn, lắc đầu nói:
- Liễu thánh nữ, ngươi cần gì phải kích động đây. Chỉ dựa vào một mình ngươi, muốn thắng hai huynh muội ta, e rằng chỉ có thể chờ đến kiếp sau.
Nói xong, chỉ nghe vèo một tiếng, một thanh kiếm từ trong tay gã lướt ra, nhắm thẳng vào Liễu Tĩnh Ngưng đang vọt tới trước mặt.
Đồng thời nữ tử bên cạnh y cũng bấm ra pháp quyết, không nói một lời liền ra tay.
Ở trong mắt Ly gia thiếu chủ, Từ Khuyết nhất định sẽ bị Ly Đường Sơn kiềm chế lại, còn lại một mình Liễu Tĩnh Ngưng, căn bản không tạo được uy hiếp đối với bọn họ.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến.
- Lấy nhiều hiếp ít rất đắc ý sao?
Từ Khuyết chẳng biết lúc nào, đột nhiên xuất hiện ở phía sau Ly gia thiếu chủ, một luồng sát khí bàng bạc ngập trời.
- Nhị bá!
Ly gia thiếu chủ lập tức sợ đến sắc mặt trắng nhợt, vội lớn tiếng kêu Ly Đường Sơn.
Ly Đường Sơn trong nháy mắt khởi động thân hình, xông lên trước ngăn trở Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Từ Khuyết, ngươi vẫn là chú ý tới bản thân mình đi, giao ra thượng cổ Hung trận, lão phu để cho ngươi chết sảng khoái!
- Ly Đường Sơn, lão nham hiểm nhà ngươi, ám hại cha của tiểu tỷ tỷ ta, còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt ta? Được, vậy ngươi lấy cái chết tạ tội đi.
Từ Khuyết nói xong, con ngươi lóe qua sát ý lạnh lẽo, bỗng nhiên đấm ra một quyền.
Cú đấm này chỉ là Bức Vương Quyền phổ thông, chỉ dùng một ngàn điểm trang bức, nhưng dùng để đối phó với một cường giả Luyện Hư kỳ đỉnh phong đã thừa sức.
Ầm!
Hư không đột nhiên bị lay động, xuất hiện vặn vẹo, đồng thời một cái nắm đấm to lớn bỗng dưng ngưng tụ, trực tiếp từ trên trời giáng xuống, vọt thẳng về hướng Ly Đường Sơn.
- Đây là... đạo uẩn!
Sắc mặt của Ly Đường Sơn trong nháy mắt kịch biến, tê cả da đầu, kêu lên sợ hãi.
Lúc này, ở khoảng cách gần y mới cảm ứng được bên trong cú đấm này của Từ Khuyết có ẩn chứa đạo uẩn.
Ở Tu Tiên Giới lăn lộn nhiều năm như vậy, Ly Đường Sơn chưa từng gặp phải đạo uẩn bàng bạc bá đạo như thế, thậm chí ngay cả lão tổ Ly gia của bọn họ đều không có đạo uẩn đáng sợ như vậy.
- Chạy mau!
Ly Đường Sơn không chần chờ, trực tiếp từ tại chỗ vọt lên, cố gắng chạy trốn.
Nhưng uy lực một quyền này của Từ Khuyết vượt xa tưởng tượng của y.
Cự quyền sau khi thành hình trên không trung, liền giống như một toà núi lớn, bao trùm xung quanh.
Ầm!
Ly Đường Sơn vừa mời lao ra mấy chục bước, trong nháy mắt liền bị cự quyền mạnh mẽ từ không trung đập xuống, giống như một con con ruồi va vào vợt muỗi, cả thân thể trên không trung nứt toác, đập ầm ầm về phía mặt đất.
- Không...
Cự quyền trên không trung liền cấp tốc tìm đến, Ly Đường Sơn không còn chỗ để trốn, chỉ kịp phát ra một tiếng gào không cam lòng và sợ hãi, trong nháy mắt bị nổ tung thành một đám mưa máu.
Trong chốc lát, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Ly gia thiếu chủ sững sờ, nữ tử bên cạnh cũng sửng sốt, trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin.
Ly Đường Sơn, nhị bá của bọn họ, đường đường là một trong những cường giả tuyệt thế của Ly gia, lại chết như thế? Hơn nữa còn chết ở trong tay thiếu niên kia, hắn vẻn vẹn chỉ dùng một quyền?
- Không... không thể, tuyệt đối không thể!
Ly gia thiếu chủ lắc đầu, không thể nào tiếp thu được sự thật này.
Sắc mặt của nữ tử bên cạnh trắng bệch, run giọng nói ra câu nói đầu tiên:
- Hợp Thể kỳ! Từ Khuyết kia, có cảnh giới Hợp Thể kỳ!
- Được rồi, bây giờ hai đối hai, nhân số công bằng rồi.
Lúc này, Từ Khuyết bước chầm chậm bước lên, tiến về phía hai người, đứng ở bên cạnh Liễu Tĩnh Ngưng, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm Ly gia thiếu chủ, tràn ngập hàn ý.
Nguyên bản hắn còn muốn nhân cơ hội trang bức thêm một chút, nhưng sau khi biết được cha Liễu Tĩnh Ngưng là bị Ly Đường Sơn ám hại tới chết, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, trực tiếp hạ sát thủ, giúp Liễu Tĩnh Ngưng báo thù.
Mà Ly gia thiếu chủ lúc này mới tỉnh hồn lại, run lập cập, chân không khỏi mềm nhũn, liên tục lùi lại mấy bước, run giọng nói:
- Ngươi... các ngươi đừng... đừng làm loạn! Ta là thiếu chủ Ly gia, ngươi... các ngươi không thể giết ta!
- Ngu ngốc, ngươi chắc chắn sẽ bị giết, thế nhưng không thể có lời kịch gì mới mẻ hơn chút sao?
Từ Khuyết không kiên nhẫn lắc lắc đầu, một chưởng vỗ về phía trước.
Xèo!
Đột nhiên, một tiếng phá không sắc bén vang lên, một vệt ánh bạc lấy tốc độ cực nhanh, đột nhiên lao về hướng Từ Khuyết, chính là nữ tử bên cạnh Ly gia thiếu chủ ra tay.
- Cẩn thận!
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức hoa dung thất sắc, kinh hãi hô lên.
Từ Khuyết nhưng lại nhẹ như mây gió vung ra một chưởng, năm ngón tay bỗng nhiên nắm chặt lại.
Ầm!
Tảng lớn hư không trước người trong nháy mắt bị đạo uẩn mạnh mẽ bao phủ, ánh bạc trực tiếp trì trệ không tiến, bị vây ở bên trong đạo uẩn kia, trôi nổi ở trước mặt Từ Khuyết.
- Cái gì?
Nữ tử lập tức kêu lên sợ hãi, chấn động không gì sánh nổi, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết lại có thể ngăn cản đạo ngân quang này.
- Ồ, là một con trùng màu bạc.
Từ Khuyết ồ lên một tiếng, lúc này mới thấy rõ ánh bạc mà cô gái kia đánh ra chính là một con trùng màu bạc.
- Đây là Tuyến Ảnh Ngân Trùng, bên trong trăm vạn Tuyến Ảnh Trùng mới ra một con ngân sắc trùng. Năm đó hại chết cha ta, chính là con trùng này!
Liễu Tĩnh Ngưng cả giận nói.
- Tuyến Ảnh Ngân Trùng? Chính là có thể hấp thụ huyết thống, tiến hóa thành thần trùng Tuyến Ảnh Ngân Trùng sao? Đến đến đến, Ly thiếu chủ, ta mời ngươi ăn trùng.
Từ Khuyết nói xong, đột nhiên khống chế Tuyến Ảnh Ngân Trùng, trong nháy mắt hóa thành một cái bóng mờ, xông đến trước mặt Ly gia thiếu chủ.
Còn không chờ Ly gia thiếu chủ kịp phản ứng lại, Từ Khuyết vung tay lên, trực tiếp đem Tuyến Ảnh Ngân Trùng nhét vào bên trong cái miệng của gã.
- Cái... cái gì? Không... không được!
Ly gia thiếu chủ lúc này mới phản ứng lại, điên cuồng kêu to, hiển nhiên cực kỳ sợ hãi Tuyến Ảnh Ngân Trùng.
- Ngất, không phải chỉ là một con sâu thôi sao, có cần thiết phải sợ như thế không?
Từ Khuyết tỏ vẻ khinh bỉ nói.
- Không, Từ Khuyết, Từ tiền bối, van cầu ngươi đừng giết ta. Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi. Đại nhân ngài rộng lượng, thả ta đi đi.
Ly gia thiếu chủ khóc lóc xin tha, triệt để sợ mất mật.
Con Tuyến Ảnh Ngân Trùng này đã được thai nghén rất nhiều năm, hôm nay đã sớm thành thục, một khi chui vào trong cơ thể tu sĩ, sẽ điên cuồng rút lấy chân nguyên, cuối cùng nếu như chân nguyên không còn, sẽ điên cuồng gặm nhấm tất cả những thứ còn lại trong thân thể, cho đến cuối cùng ngay cả hài cốt cũng không còn.
Ly gia thiếu chủ rất rõ ràng điểm này, cho nên mới vội vàng cầu xin, hi vọng Từ Khuyết có thể để cho gã trở về Ly gia, có cơ hội lấy Tuyến Ảnh Ngân Trùng ra.
- Hừm, được rồi, nếu ngươi đã biết sai, vậy ta tha thứ cho ngươi. Đến, há mồm, ta thả một vật vào.
Từ Khuyết nói xong, một tay hất vạt áo ra, từ dưới khố móc ra một đồ vật vừa thô vừa trơn, cực kỳ thô bạo nhét vào trong miệng Ly gia thiếu chủ.
Thứ kia chính là một con lươn còn sống.
- Ô ô ô...
Toàn bộ thân thể của Ly gia thiếu chủ bị giam cầm, căn bản không có cách nào giãy dụa, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô khốc liệt.
Từ Khuyết lộ ra nụ cười giống như thiên sứ nói:
- Ngoan, đừng sợ, đây là thất thải lươn vàng tổ truyền của Tạc Thiên Bang ta, ta thả nó vào, nó sẽ lấy con Tuyến Ảnh Ngân Trùng vừa nãy ra. Ai nha, hình như không có tác dụng, đừng nóng vội đừng nóng vội, ta lại thả một con diều hâu vào, lấy con thất thải lươn vàng ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận