Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1423: Đây Là Gì

- Ngươi đã tới đây rồi?
Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức gần như cùng lúc đó la lên, kinh ngạc nhìn về phía Husky.
Năm đó con chó ngu ngốc này đến cùng đã đi qua bao nhiêu địa phương, làm sao chỗ nào đều có dấu chân của nó?
Husky lắc lắc đầu, lộ ra vẻ mơ hồ nói:
- Thật sự có một chút ấn tượng, thế nhưng không nhớ cụ thể được.
- Đậu phộng, vậy có khác gì không nói đâu?
Đoạn Cửu Đức lộ ra vẻ khinh bỉ nói.
- Gấp cái gì mà gấp, để bản thần tôn cẩn thận nhớ lại một chút xem.
Husky trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhắm mắt lại, cau mày, giả ra một vẻ mặt đăm chiêu.
Tử Hà tiên tử suy tư đánh giá Husky một chút, vừa nhìn về phía Từ Khuyết, lạnh nhạt nói:
- Nó từng tuyên bố nó chính là khai sơn thủy tổ của Uy Vũ Tông ta, bị ta dạy dỗ một trận, ngươi còn tin nó?
- Ạch. . .
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, vẻ mặt lập tức cứng lại, lập tức không nhịn được nở nụ cười:
- Tuyền Nhi của ta à, những chuyện khác khó nói, nhưng con chó ngu ngốc này, kiếp trước còn đúng là Kỳ Lân lão tổ của Uy Vũ Tông các ngươi.
- Cái gì?
Lúc này Tử Hà tiên tử ngẩn ra, lập tức nhíu mày, trầm giọng nói:
- Chí Tôn. . . Từ Khuyết, việc về Kỳ Lân lão tổ của Uy Vũ Tông ta, không thể đem ra đùa giỡn.
- Ha ha, lúc này ta nghiêm túc nói cho ngươi, không phải là đùa giỡn, kiếp trước nó thật là Kỳ Lân lão tổ của các ngươi, hơn nữa Đoạn Cửu Đức cũng thấy tận mắt dáng dấp phản tổ của nó, lẽ nào không nói với ngươi sao?
Từ Khuyết cười nói.
Husky năm đó ở Nam Châu bí cảnh lấy được Kỳ Lân huyết, thật sự thành công phản tổ, chuyện này đủ để chứng minh thân phận của nó.
Tử Hà tiên tử nghe thấy vậy, ngạc nhiên một trận:
- Việc này Husky cũng đã nhắc qua, nhưng Đoạn Cửu Đức phủ nhận. . .
Mới nói được một nửa, ánh mắt lăng lệ của Tử Hà tiên Tử, trong nháy mắt quét về phía Đoạn Cửu Đức.
Mặt của Đoạn Cửu Đức biến sắc, hô lớn:
- Không có, lão đầu ta tuyệt đối không nhìn thấy!
- Ồ!
Từ Khuyết vừa nhìn thấy thế, lập tức vui vẻ:
- Đoạn Cửu Đức, việc này chính là ngươi không đúng rồi, việc Husky nuốt vào Kỳ Lân huyết phản tổ, hai ta là đều chứng kiến qua, ngươi làm sao có thể mở mắt nói mò đây?
Nói xong, con mắt của Từ Khuyết đã cười đến híp thành một cái khe, lúc này cuối cùng cũng coi như là bắt được nhược điểm của Đoạn Cửu Đức, xem ngươi có còn chết hay không.
- CMN, tiểu tử, ngươi. . . ngươi đừng nói lung tung, lão đầu ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Đoạn Cửu Đức cũng hoảng rồi, liên tục xua tay lùi về phía sau.
Husky lại kích động đến từ trên mặt đất nhảy lên, lộ ra vẻ kinh nộ trừng mắt nhìn về phía Đoạn Cửu Đức, quát to:
- Tiên sư nó, tên Đoạn Cửu Đức nhà ngươi, hóa ra là ngươi bán bản thần tôn đi, làm hại bản thần tôn bị đánh oan một trận.
- Hiểu lầm, việc này tuyệt đối là hiểu lầm!
Đoạn Cửu Đức vừa giải thích, vừa lùi đến càng xa hơn.
- Hiểu lầm cái gì nha, Husky, không phải là ngươi còn có Kỳ Lân tinh huyết sao, lại nuốt xuống một giọt, chân tướng không phải đều hiện ra hay sao?
Hai tay Từ Khuyết khoanh ở trước ngực, cười híp mắt nói.
Lúc này tìm được cơ hội có thể trả thù Đoạn Cửu Đức, làm sao hắn có thể buông tha.
- Đậu phộng, tiểu tử, ngươi đừng nói chuyện này nữa, nói đến bản thần tôn liền tức giận, vài giọt Kỳ Lân huyết năm đó kia, không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao không thấy nữa rồi.
Husky tức giận đến không chịu được.
Nếu như lúc trước có Kỳ Lân huyết, nó cũng không đến nỗi bị Tử Hà tiên tử lầm tưởng là giả mạo Kỳ Lân lão tổ, không công bị đánh oan một trận.
- Aha, suýt chút nữa ta đã quên, Kỳ Lân huyết của ngươi ở chỗ ta.
Từ Khuyết tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc nhỏ.
Năm đó Kỳ Lân huyết này, cũng thật là hắn thuận lợi trộm lấy của Husky.
Dù sao, đây chính là máu Kỳ Lân hàng thật giá thật.
- Đậu phộng!
Trong nháy mắt Husky trợn to hai mắt, chửi ầm lên:
- CMN, tiểu tử, ngươi trộm lúc nào?
- Ôi đậu phộng, Husky, miệng ngươi sạch sẽ một chút, cái gì gọi là trộm? Chuyện của người tu tiên, có thể gọi là trộm sao? Ta đây là sợ ngươi làm mất, thay ngươi bảo quản thôi.
Từ Khuyết cũng trừng hai mắt, cùng Husky cãi lại.
Mọi người ở đây lập tức bị choáng váng, trò khôi hài này làm sao lập tức từ nhằm vào Đoạn Cửu Đức, biến thành Từ Khuyết và Husky đối đầu rồi?
Tằng Đại Phật Gia lắc đầu cười khổ, Lập Thiên Thư Viện Tần viện trưởng đờ người, đều đầu óc mơ hồ, tựa hồ còn không làm rõ ràng được tình hình.
- Thối lắm, đây chính là ngươi trộm!
Lúc này, Husky tức giận quát một tiếng, giơ móng vuốt lên, chỉ vào Từ Khuyết lớn tiếng quát mắng:
- Tiên sư nó, thiệt thòi thần tôn còn xem ngươi là huynh đệ, không nghĩ tới ngươi lại dơ bẩn như vậy, đời này bản thần tôn ghét nhất, chính là kẻ trộm gà bắt chó như ngươi!
Nó mấy câu nói, nghĩa chính từ nghiêm, leng keng mạnh mẽ.
Nhưng dứt tiếng, "Loảng xoảng" một tiếng, nó bên trong bụng nó rơi ra một cái gậy sắt, tầng tầng nện xuống đất, lăn hai vòng, trực tiếp lăn tới dưới chân Từ Khuyết.
Từ Khuyết cúi đầu nhìn, tại chỗ liền ngơ ngác.
- Đậu phộng!
Hắn lập tức nhặt cây gậy lên, khiếp sợ trừng mắt nhìn về phía Husky:
- CMN ngươi trộm Tử Kim Bức Vương Côn của ta lúc nào thế?
- Đậu phộng, bản thần tôn trộm lúc nào, lúc đó ngươi ở trong Táng Tiên Cốc tu luyện, bản thần tôn sợ ngươi làm hỏng gậy, liền lấy tới thay ngươi bảo quản mà thôi, đây có thể gọi là trộm sao?
Husky mở mắt nói mò, khí thế không yếu chút nào.
- Được rồi được rồi, hai tên các ngươi đừng ầm ĩ nữa, lão đầu ta tới nói lời nói công đạo.
Vào lúc này Đoạn Cửu Đức cũng tiến tới, ngữ trọng tâm trường nói:
- Chuyện này, hai người các ngươi đều có lỗi, thế nhưng sai lầm cũng không quan trọng lắm, quang trọng chính là các ngươi biết mình sai, các ngươi cũng sẽ không sửa, đúng không?
- . . .
Tất cả mọi người lập tức tức xạm mặt lại.
Can ngăn cũng không phải làm như thế chứ?
Nói chuyện quỷ gì thế?
Cái gì gọi là sai lầm cũng không quan trọng lắm, quang trọng chính là biết mình sai rồi, cũng sẽ không sửa?
Đây gọi là cái gì?
- Đoạn lão sư nói cũng có chút đạo lý.
Lúc này, Husky lại bình tĩnh lại, gật đầu nói.
- Không sai.
Từ Khuyết cũng gật đầu, đốt điếu thuốc ngậm lên miệng, hít một hơi thật sâu, phun ra vòng khói:
- Biết sai lầm xác thực rất quan trọng, lần sau tái phạm, mới có tâm lý chuẩn bị.
- ? ? ?
Mọi người ở đây đều trừng to mắt, con ngươi trừng lớn, suýt nữa ngất đi.
CMN đây là cái quỷ gì?
Lại còn nói Đoạn Cửu Đức nói có đạo lý?
Mấy người này bị sao thế?
Tần viện trưởng của Lập Thiên Thư Viện, thêm vào đầu mục của những thế lực khác, đều nhìn lẫn nhau, sau đó dở khóc dở cười.
Thật không hổ là tổ hợp Khuyết Đức Cẩu, ba tên này đều là cực phẩm, đều không phải người bình thường.
- Các ngươi dằn vặt đủ rồi chứ?
Lúc này, Tử Hà tiên tử vẫn đang thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Ánh mắt của nàng dán vào Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức, lạnh nhạt nói:
- Như vậy bây giờ, các ngươi ai sẽ tiếp tục giải thích một chút chuyện này cho ta?
- Ta đến!
Lúc này Từ Khuyết nhấc tay, xung phong nhận việc, tức giận chỉ Đoạn Cửu Đức:
- Chuyện này, Đoạn Cửu Đức chính là kẻ cầm đầu, chuyện y phạm phải, hoàn toàn có thể gọi là khi sư diệt tổ, đáng phải trừng trị!
- CMN!
Trong nháy mắt mặt Đoạn Cửu Đức biến sắc, mắng lớn một tiếng, quay đầu liền chạy.
Đôi mi thanh tú của Tử Hà tiên tử nhíu lại, nơi nào còn không nhìn ra chân tướng chuyện này, lúc này cổ tay vung lên, mấy vệt sáng tím lướt ra, vọt thẳng về phía Đoạn Cửu Đức, hoàn toàn trói buộc tay chân y, cố định ở tại chỗ.
- A. . .
Đoạn Cửu Đức lập tức phát ra một tiếng kêu sợ hãi, gào khóc lên:
- Sư tôn, sư tôn có chuyện gì từ từ nói, lão đầu ta sai rồi, lão đầu ta có tội, lão đầu ta không phải là người a, lão đầu ta không nên lừa dối ngài.
- Ngươi. . .
Tử Hà tiên tử lạnh giọng mở miệng.
Ầm ầm!
Nhưng mà, nàng mới vừa nói ra chữ thứ nhất, Thiên Hỏa Tuyết Hồ ở phía sau, đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Mọi người đều cả kinh, quay đầu nhìn lại, Thiên Hỏa Tuyết Hồ vẫn không nhúc nhích, gió êm sóng lặng, không có bất kỳ biến hóa nào.
Nhưng tiếng vang vọng phía dưới tuyết hồ, lại vẫn còn đang kéo dài.
- Mau nhìn, cỗ Thiên Hỏa giữa hồ kia, hình như nhỏ đi rồi.
Lúc này, có người chỉ về vị trí trung tâm tuyết hồ kinh ngạc thốt lên.
Từ Khuyết cũng ngẩng đầu nhìn tới, ánh mắt ngưng lại, cảm thấy được một loại cảm giác phi thường ngột ngạt, từ hỏa diễm kia truyền đến.
Đây là cảm giác chưa có bao giờ, bất kể là trước đây hay là vừa nãy, đối mặt với đạo Thiên Hỏa kia, đều không có cảm giác gì.
Nhưng vào lúc này, đạo Thiên Hỏa kia lại làm hắn sản sinh ra cảm giác ngột ngạt.
- Không ổn, nơi đây tựa hồ có gì đó quái lạ, cũng không phải là đơn giản giống như chúng ta nghĩ.
Sắc mặt của Tằng Đại Phật Gia ngưng lại, trầm giọng nói.
- Gào, bản thần tôn vẫn không nhớ ra được chỗ này.
Husky xoắn xuýt gõ đầu mình, nhớ không nổi ký ức.
- Hả? Nơi đây tựa hồ cất giấu một cái trận pháp cấm chế.
Tử Hà tiên tử tựa hồ phát hiện ra cái gì, đột nhiên bước về phía trước một bước, quay về mặt tuyết hồ, vung cánh tay lên.
Vèo!
Một trận gió nhẹ thổi qua, mặt hồ tràn đầy tuyết trắng, trong nháy mắt trở nên óng ánh trong sáng.
Ánh mắt của mọi người, cũng xuyên thấu qua mặt hồ trong suốt này, nhìn phía đáy hồ!
"Híttt!"
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, khiếp sợ vạn phần:
- Chuyện này. . . đây là cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận