Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 858: Đạo Hữu Làm Rất Tốt

Tha thứ cho hắn?
Tất cả mọi người ở đây vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt liền bối rối.
Tiểu tử kia không chỉ ngay ở trước mặt ngươi đoạt vị hôn thê của ngươi đi, còn vơ vét nhẫn trữ vật của ngươi, cuối cùng còn ra lệnh để ngươi dẫn đường, kết quả ngươi lại nói tha thứ cho hắn?
Đậu phộng, thì ra ngươi là người như vậy?
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ dại ra, nhìn Vệ Tử Tuân đang lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, đầu có chút không hoạt động nữa.
Đặc biệt là người của Thánh Hiền Cung, tất cả đều há hốc mồm.
Dưới cái nhìn của bọn họ, vị thiếu chủ trước mắt không phải có loại tính cách này.
Nếu như đặt ở dĩ vãng, thiếu chủ khẳng định đã ra tay, tuyệt đối sẽ không nương tay, nhưng bây giờ làm sao vậy?
- Thiếu chủ, ngươi đây là...
Một tên cường giả Thánh Hiền Cung thăm dò hỏi, muốn nhìn xem vị thiếu chủ này có còn bình thường hay không.
Vệ Tử Tuân lúc này sầm mặt lại, lạnh giọng quát lên:
- Bổn thiếu chủ đã nói rồi, không muốn nói lại lần nữa, còn không mau cút tới dẫn đường?
- Dạ!
Đám người Thánh Hiền Cung bị sợ hãi đến nỗi đáp liên tục, trong lòng cũng bỏ đi nghi ngờ.
Bởi vì lúc Vệ Tử Tuân nói lời này, con ngươi âm lãnh, ngữ khí không thể nghi ngờ, khiến bọn họ giống như lại thấy được vẻ mặt quen thuộc của thiếu chủ nhà mình.
- Xem ra thiếu chủ quả thật là có kế hoạch khác, cho nên mới tạm thời chịu nhục.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, chợt liền cất bước đi theo.
Đồng thời, Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đi ở phía trước, trên mặt đều mang theo ý cười.
Khương Hồng Nhan nhìn về phía Từ Khuyết, cười nhạt hỏi:
- Tiểu tử, ngươi lại làm ra chuyện ly kỳ cổ quái gì rồi? Lại có thể khiến y trở nên nghe lời như vậy?
- Ha ha, cũng không có gì, chính là một loại đồ vật giống như hắc côn.
Từ Khuyết cười ha ha, không phải hắn không muốn giải thích cho Khương Hồng Nhan, mà là vật này căn bản giải thích không thông, chẳng lẽ trực tiếp nói cho Khương Hồng Nhan, ta đội mũ xanh lên đầu y hay sao?
Khương Hồng Nhan giống như hiểu mà không hiểu gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, nàng chỉ để ý tới Từ Khuyết, những chuyện còn lại nàng đều không thèm quan tâm.
Mà Từ Khuyết đi đến trước bình phong trận pháp, cũng không vội vã đi vào, trái lại bắt đầu xem xét mấy cái nhẫn trữ vật kia của Vệ Tử Tuân.
Lúc trước hắn xông lên lấy da thú, cũng đã thuận thế điều tra đồ vật bên trong da thú, kết quả ra ngoài dự liệu của Từ Khuyết.
Bên trong da thú căn bản không phải là Phá Không Phù, mà là một quả trứng vàng bé nhỏ, so với trứng gà còn nhỏ hơn mấy phần, nhưng cũng cực kỳ cứng rắn, toả ra vầng sáng nhàn nhạt, hơn nữa kỳ quái nhất là quả trứng vàng này không thể thu vào bên trong nhẫn trữ vật được.
Nhưng Từ Khuyết mang hệ thống trên người, hơi suy nghĩ một chút liền có thể thu quả trứng vàng kia vào trong không gian trữ vật của hệ thống, nhưng hệ thống vẫn chưa giám định cho quả trứng vàng kia, nhắc nhở hắn cần thăng cấp hệ thống đến phiên bản 8.0 mới có đủ cấp bậc để giám định vật này.
Từ Khuyết liền lập tức kết luận vật này không hề đơn giản, còn thăng cấp hệ thống, hắn ngược lại không vội vã.
Dù sao trước mắt mà nói, trừ phi có thể một hơi bão tố tăng đến phiên bản 10.0, bằng không thăng cấp lên các phiên bản khác đều không có ý nghĩa lớn, vì thế chừng 100 vạn điểm trang bức vẫn đang an toàn nằm ở trên người, miễn đến lúc thật sự gặp phải nguy hiểm gì đó, điểm trang bức đột nhiên không đủ dùng liền thảm rồi.
Vì thế bây giờ phương án của Từ Khuyết là hai bút cùng vẽ, hoặc là đợi tới lúc có hơn 2 triệu điểm trang bức, một hơi tăng hệ thống đến phiên bản 10.0, hoặc là liền tiếp tục tích góp điểm trang bức, thử tìm kiếm Phá Không Phù một chút.
Nhưng tình huống trước mắt rất rõ ràng, Vệ Tử Tuân tiến vào sơn động, từ bên trong mang ra một quả trứng màu vàng, còn tìm được Phá Không Phù hay chưa thì phải tra đống nhẫn trữ vật của y mới biết được.
"Đùng!"
Cuối cùng, một tiếng vang trầm thấp vang lên.
Từ Khuyết thuận lợi xóa đi thần thức của Vệ Tử Tuân trên mấy cái nhẫn trữ vật này, thần hồn đột nhiên thăm dò vào bên trong.
Lập tức, hắn có chút sửng sốt.
Bên trong mấy cái nhẫn trữ vật này chất đầy vô số trân bảo hi thế, đủ loại linh dược, vô số pháp khí cùng với linh đan cao cấp, thậm chí cũng không thiếu pháp quyết cấp bậc Thiên giai.
Giá trị của những thứ đồ này gộp lại, vượt xa khỏi nội tình mà mấy năm qua Từ Khuyết dốc sức kiếm về.
Chỉ có điều đối với người mang hệ thống như Từ Khuyết tới nói, những thứ đồ này ở trong mắt hắn giống như cặn bã, không đáng nhắc tới.
Chân chính làm cho hắn chú ý, là một khối lệnh bài bằng sắt đen thui ở bên trong, nhìn qua rỉ sét loang lổ, vô cùng cổ lão, thậm chí ngay cả chữ viết đều đã có chút mơ hồ, nhưng ngờ ngợ có thể nhìn ra bên trên có viết hai chữ "Nhập môn"!
Từ Khuyết có chút nghi ngờ, theo lý mà nói, nếu như thứ này xuất hiện ở bên trong một đống trân bảo hi thế, sẽ giống như là bên trong một đám thiên nga xuất hiện một con vịt con xấu xí, rất khó để không đưa tới chú ý.
Vệ Tử Tuân có nội tình hùng hậu như vậy, tại sao lại sưu tầm một khối ô thiết lệnh bài cũ nát như thế đây, hai chữ "Nhập môn" bên trên có ý nghĩa gì?
- Tiểu cô nương, ngươi biết vật này không?
Từ Khuyết lấy lệnh bài ra, đưa tới trước mặt Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan cẩn thận nhìn một chút, khẽ lắc đầu:
- Chưa từng thấy vật ấy, nhưng cảm giác hình như không thuộc về thế giới này.
- Ồ?
Lông mày của Từ Khuyết lập tức nhíu lại.
Đồ vật không thuộc về thế giới này? Vậy thì có chút thú vị rồi.
Lúc này hắn xoay người, hướng Vệ Tử Tuân ngoắc tay nói:
- Tiểu Vệ à! Mau tới đây, ta có lời muốn hỏi ngươi!
Tiểu Vệ?
Mọi người ở đây vừa nghe thấy danh xưng này, lập tức lại trừng to con mắt.
Người của Thánh Hiền Cung suýt chút nữa tức giận đến giơ chân.
Mẹ nó chứ, đường đường thiếu chủ của Thánh Hiền Cung chúng ta, ngươi lại dám gọi y là tiểu Vệ? Có còn đem Thánh Hiền Cung chúng ta để ở trong mắt hay không?
Nhưng mà lần nữa nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Vệ Tử Tuân vẫn không nổi giận, trái lại tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn, vô cùng ôn hòa đi đến trước mặt Từ Khuyết, cười nhạt nói:
- Tại hạ đến rồim đạo hữu có vấn đề gì thì cứ hỏi.
"Híttt!"
Tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt hít vào một hơi khí lạnh.
Người của Thánh Hiền Cung và Đế Cung đều trố mắt ngoác mồm.
Một lần thì thôi đi, nhưng lần này vẫn còn nhịn?
Thiếu chủ đến cùng muốn làm gì?
Rất nhiều người trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng mới vừa rồi đã bị cảnh cáo, không ai dám lại mở miệng nghi vấn.
- Tiểu Vệ, ngươi nói nhanh lên, đồ vật này dùng để làm gì, nhập môn lệnh, là nhập môn nào, tiền môn hay là hậu môn?
Từ Khuyết nắm ô thiết lệnh bài, cười nhạt hỏi.
Vệ Tử Tuân lập tức thay đổi sắc mặt, trong tròng mắt hơi có vẻ giãy dụa, tựa hồ cũng không mong muốn nói cho Từ Khuyết, cười khan nói:
- Đạo hữu, kỳ thực tại hạ cũng không hiểu nhiều về lệnh bài này, hiện giờ ngươi cũng không dùng được, chờ tương lai thì sẽ biết.
Hiển nhiên y không muốn báo cho Từ Khuyết lai lịch của khối ô thiết lệnh bài này.
Dù sao y đội mũ tha thứ, chỉ có thể dùng để bỏ đi cừu hận, không thể thật sự khiến y nói gì nghe nấy.
Nhưng trong tình huống bình thường, mọi người vì tha thứ cho đối phương, sẽ làm ra một ít hành vi thiện ý để biểu thị bọn họ đã tha thứ cho đối phương.
Liền giống như vừa nãy Từ Khuyết trước tiên đưa ra yêu cầu vô lý, Vệ Tử Tuân liền tha thứ cho hắn, hơn nữa để tỏ lòng thành ý, liền vui vẻ đáp ứng yêu cầu của hắn.
Nhưng bây giờ loại hiệu quả hữu cầu tất ứng này giống như đã không còn, như vậy...
"Đùng!"
Từ Khuyết lúc này liền tát một tát lên mặt Vệ Tử Tuân.
Tiếng vang lanh lảnh, ở trong hoàn cảnh vốn yên tĩnh, có vẻ đặc biệt chói tai.
Toàn trường sau khi rơi vào một trận yên tĩnh ngắn ngủi, trong nháy mắt liền vang lên mấy tiếng gầm.
- Làm càn!
Người của Thánh Hiền Cung nổi giận, thân hình trong nháy mắt xông lên phía trước, lộ ra sát ý.
- Lớn mật, các ngươi muốn làm cái gì?
Vệ Tử Tuân bỗng nhiên xoay người, lớn tiếng quát mắng đám người Thánh Hiền Cung, trầm giọng nói:
- Bổn thiếu chủ đã bảo cho các ngươi chớ lộn xộn, đây là các ngươi muốn làm phản sao?
Mọi người của Thánh Hiền Cung lập tức biến sắc, vội cúi người, cùng kêu lên kinh hoảng đáp lại:
- Thuộc hạ không dám, xin thiếu chủ bớt giận.
Nhưng cũng có người không thể nuốt xuống cơn giận này, tỏ vẻ không cam lòng nói:
- Thiếu chủ, hắn đã động thủ tát mặt ngươi, lẽ nào ngươi còn để hắn tùy ý muốn làm gì thì làm như vậy sao?
- Vô sỉ, bổn thiếu chủ làm việc, còn đến phiên ngươi nghi vấn sao?
Vệ Tử Tuân bỗng nhiên trừng mắt, lạnh giọng hừ nói.
- Không dám, thuộc hạ biết tội.
Tên cường giả Thánh Hiền Cung kia lúc này cúi đầu.
Vệ Tử Tuân lúc này mới lạnh lùng nói:
- Mặc kệ như thế nào, bổn thiếu chủ chính là muốn tha thứ cho hắn, ai cũng không thể ngăn cản bổn thiếu chủ tha thứ cho hắn, bằng không tự gánh lấy hậu quả, nghe rõ chưa?
- Vâng...
Mọi người của Thánh Hiền Cung thấp giọng đáp, đồng thời trong lòng đã chân chính cảm thấy không đúng.
Loại biểu hiện này của Vệ Tử Tuân, thực sự quá mức khác thường, hoàn toàn như hai người khác nhau.
Vị hôn thê bị cướp, y nói tha thứ cho đối phương.
Nhẫn trữ vật bị lấy, y cũng nói tha thứ cho đối phương.
Bây giờ ngay cả mặt cũng đã bị đánh, y vẫn kiên trì muốn tha thứ cho đối phương.
Muốn tha thứ cho tới khi nào thế?
Dù cho có kế hoạch lớn gì đi nữa, cũng không đáng giá chịu nhục như vậy chứ?
- Thôi, thiếu chủ làm như vậy, chỉ sợ là thật sự có kế hoạch lớn gì đó, chúng ta đừng tiếp tục làm xấu chuyện nữa.
- Không sai, thiếu chủ vừa nãy trừng mắt nhìn chúng ta, tựa hồ là thật sự muốn giết chúng ta, y nhất định là trách trách chúng ta làm vỡ kế hoạch của y.
- Vậy kế tiếp chúng ta cũng nhịn đi, thiếu chủ ngay cả khuất nhục lớn như vậy cũng có thể chịu đựng, chúng ta còn có cái gì không thể nhịn?
- Được, không chỉ có nhịn, còn phải phối hợp tha thứ cho đối phương.
- Không sai! Nhất định làm như thế.
Lúc này, mọi người của Thánh Hiền Cung truyền âm thảo luận cho ra kết quả, hết sức ăn ý gật gật đầu.
"Đùng!"
Đúng lúc này, lại là một tiếng vang lanh lảnh vang lên.
Tất cả mọi người lại một lần nữa há hốc mồm.
Từ Khuyết lại tát một cái lên trên mặt Vệ Tử Tuân, sau đó tỏ vẻ vô tội nhìn về phía mọi người nói:
- Khụ, quả thực không dám giấu giếm, kỳ thực tại hạ là người có chứng bệnh ép buộc, nhìn thấy trên má trái của Vệ công tử có dấu tay, má phải lại không có, thực sự cảm thấy rất khó chịu, không nhịn được tát thêm một cái nữa, các ngươi xem, bây giờ nhìn tới có phải đã vừa mắt hơn nhiều không, hơn nữa còn rất đối xứng.
Người của Thánh Hiền Cung lúc này nhìn nhau một chút, chợt lớn tiếng vỗ tay hô:
- Được! Đạo hữu ra tay rất tốt! Chúng ta tha thứ cho ngươi!
Trong chốc lát, tiếng vỗ tay như sấm dậy, vang vọng toàn trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận