Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 983: Vật Này Các Ngươi Cũng Muốn?

Lúc này, vùng đất trung tâm hắc thị Quỷ Vương đệ nhị lĩnh vực.
Một biển máu hơn một nghìn dặm nằm ở đây, vô cùng mênh mông, đúng là có thể tự xưng là biển.
Chất lỏng trong huyết hải giống như máu tươi sền sệt, nước biển phun trào như dung nham.
Trên mặt biển có một tầng chướng khí màu đỏ xen lẫn sắc đen dày đặc bao phủ, nhìn từ xa thấy một mảnh màu đỏ nhàn nhạt, hương vị gay mũi.
Phàm nhân nhìn thấy được, trên căn bản là không dám tới gần.
Cường giả cấp bậc Thanh Đồng phổ thông, cơ bản cũng không dám dễ dàng tới gần, cường giả Bạch Ngân cần bôi thuốc thì mới xuyên qua chướng khí được.
Đương nhiên, mặc kệ là cường giả Bạch Ngân hay cường giả Hoàng Kim, đều cần có Quỷ Vương Lệnh mới có thể bay vào khu vực trung tâm.
Bằng không một khi khu vực trung tâm Quỷ Vương phủ khởi xướng phòng ngự phản kích, lực lượng mạnh mẽ đủ để đánh bọn họ đánh vào huyết hải, trong nháy mắt bị ăn mòn thành cặn.
Giờ khắc này, tại biên giới huyết hải, có hai bóng người đang đứng, cùng với một con chó Poodle nhỏ.
Trên người Khương Hồng Nhan tỏa ra một vòng huy mang, bao phủ quanh mình cùng Từ Phỉ Phỉ, chống lại chướng khí ăn mòn.
Trên thực tế, với thực lực của nàng, muốn xông vào Quỷ Vương phủ cũng không có vấn đề gì.
Mấu chốt là nàng còn phải chăm sóc Từ Phỉ Phỉ, dù sao thân thể Từ Phỉ Phỉ vẫn chỉ là phàm nhân, nếu như phân tâm chăm sóc nàng, rất có khả năng nàng không không thể chống đối lại đối phương mượn dùng sức mạnh huyết hải để công kích.
Nếu để Từ Phỉ Phỉ lại, một mình đi vào giết, với trình độ hỗn loạn ở đệ nhị lĩnh vực này, Từ Phỉ Phỉ nhất định sẽ không an toàn.
Vì thế hiện tại, nàng chỉ có thể đứng ở biên giới huyết hải, tạm thời giằng co cùng Quỷ Vương phủ.
Ở bên ngoài, cũng có rất nhiều người đang đứng xem trò vui, không ngừng nghị luận.
- Hai nữ tử này có dung nhan quả thực là kinh thế, không nghĩ tới ở đệ nhị lĩnh vực của chúng ta, lại có thể nhìn thấy mỹ nhân như vậy.
- Đặc biệt nữ tử đang phóng thích ra cái lồng ánh sáng kia, thành thục đoan trang, khí chất phi phàm, có lẽ trên khắp cả Thái Kim đại lục cũng không có người nào có thể sánh cùng nàng.
- Các ngươi tốt nhất đừng nên nói lung tung, nữ nhân này có thể đứng ở bên ngoài huyết hải lâu như vậy, còn có năng lực bảo vệ người bên cạnh, thực lực này ít nhất cũng phải có cấp bậc Bạch Ngân đỉnh phong thậm chí là cấp bậc Hoàng Kim.
- Híttt! Mạnh như thế sao?
- Tại sao các nàng lại đối đầu cùng Quỷ Vương phủ?
- Ha ha, nghe nói là nhị thiếu gia Quỷ Vương phủ ở ngoài thành đệ nhất lĩnh vực trêu chọc các nàng, rồi bị truy sát tới tận đây.
- CMN, nhị thiếu gia này không phải đi đệ nhất lĩnh vực thành tế tổ sao? Có người nói gần đây Lệ gia tìm được một nghĩa trang mới, chuẩn bị mời tro cốt tổ tiên về, làm sao lại chọc tới các nàng?
- Rốt cuộc là làm chuyện gì, mới khiến đối phương một đường truy sát lại đây ?
- Nghe hộ vệ nhị thiếu gia nói, là y nói năng lỗ mãng với nữ tử tuổi ít hơn đó, còn động tay động chân, may là bị nữ nhân mạnh mẽ kia ngăn cản, sau đó dường như nữ tử kia còn phát hiện trên người nhị thiếu gia mang bảo vật gì đó, mở miệng yêu cầu, nhị thiếu gia không chỉ không cho, còn tiếp tục nói năng lỗ mãng, thế nên bị đuổi giết.
- Thì ra là như vậy, họa là từ miệng mà ra.
- Họa? Đùa gì thế, nhị thiếu gia Quỷ Vương phủ còn sợ gây họa? Không thấy hai nữ nhân này hiện tại bị chặn ở ngoài huyết hải sao?
- Cũng đúng, huống hồ Lệ lão đại còn chưa xuất hiện đây, nữ nhân này sợ là không phải là đối thủ.
- Các nàng còn không rời đi, phỏng chừng sẽ gặp phiền phức lớn rồi.
Mọi người nghị luận sôi nổi, không có người nào cảm thấy Quỷ Vương phủ sẽ gặp phiền phức, thậm chí cho rằng Khương Hồng Nhan và Từ Phỉ Phỉ sắp xui xẻo.
- Tránh ra tránh ra, đều cút ngay cho bổn thiếu gia!
Lúc này, từ phía sau đoàn người truyền đến một tiếng thét to.
Mọi người quay đầu nhìn lại, nhất thời sửng sốt một chút.
- Đây không phải đại thiếu gia Quỷ Vương phủ sao?
- CMN, làm sao y lại có bộ dạng này? Bị người đánh cho một trận tơi bời khói lửa?
- Ngày hôm nay làm sao thế, đầu tiên là nhị thiếu gia Quỷ Vương phủ bị đuổi giết, bây giờ đến đại thiếu gia cũng bị đánh.
- Xem ra lần này Lệ lão đại sẽ thật sự nổi giận rồi.
Rất nhiều người đều ngơ ngác tránh đường, để vị đại thiếu gia kia đi vào.
- Tiên sư nó, lại dám đánh ta ở Quỷ Vương thành!
Lúc này cả người trung niên công tử vô cùng chật vật, dính đầy vết máu, dáng vẻ căm tức từ trong đám người đi vào, trong miệng còn không ngừng chửi bới, không còn dáng vẻ sợ hãi khi đứng trước mặt Từ Khuyết.
- Người đâu, đều mù rồi sao? Thấy bổn thiếu gia trở về, còn không mau ra nghênh tiếp
- Tiên sư nó, lão tử ở cửa bị người khác đánh, các ngươi đều không nhìn thấy?
- Cha ta đâu? Cha, có người đánh nhi tử ngươi mà ngươi cũng mặc kệ sao? Mau chặt ngang chân tên đáng chết kia, chém thành mảnh vụn, để ta xả giận!
Trung niên công tử lớn tiếng ồn ào, hoàn toàn không hề có một chút cảm giác bị người đánh là chuyện mất mặt.
Mọi người ở đây thấy y đang đang tức giận, cũng tự giác im miệng, không dám nghị luận gì về y.
Dù sao ai cũng biết tính cách vị đại thiếu gia này, ức hiếp người hiền sợ người ác, một khi Lệ lão đại đứng ra, thì kẻ này lập tức trở nên chảnh chó.
"Vèo!"
Đột nhiên, một tiếng phá không từ phía trên vang lên.
Mọi người ở đây đều cả kinh, ngẩng đầu nhìn tới, vô cùng ngạc nhiên.
Trên bầu trời xuất hiện một bóng người đang điều động lôi điện, mang theo một đại cẩu, dùng tốc độ kinh người ngang trời lướt tới.
Nam tử điều động lôi điện rất trẻ tuổi, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, ôn văn nhã nhặn, phong độ ngời ngời, chính là Từ Khuyết.
Trung niên công tử vừa nhìn thấy Từ Khuyết đến, trong nháy mắt bị doạ đến run lên, vẻ hung hăng kiêu ngạo trên mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi, điên cuồng chạy về phía huyết hải.
- Ha ha, còn muốn chạy?
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, cánh tay bỗng nhiên giơ về trước, năm ngón tay bỗng dưng nắm chặt.
Ầm!
Trên không trung nhất thời hiện lên một lực kéo, bắt lấy trung niên công tử, mạnh mẽ kéo lại phía sau.
Cuối cùng, phịch một tiếng, trung niên công tử bị ném đến trước mặt Từ Khuyết, co quắp trên mặt đất.
Từ Khuyết tỏ vẻ trêu tức cười nhìn hắn:
- Vừa thả ngươi trở về, đã dám mắng sau lưng ta? Còn muốn giết ta? Được thôi, đến đây, không phải ngươi muốn xả giận sau?
- Không, đại ca, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, là ta miệng tiện, là ta... A!
Trung niên công tử gia vội vàng xin tha, lời nói không khác gì lúc trước.
Nhưng lúc này y còn chưa nói xong đã bị Từ Khuyết dùng một chân mạnh mẽ đạp ngã trên đất, xương sườn lại gãy mấy cái, sau khi kêu thảm một tiếng, trong miệng lần thứ hai phun ra máu tươi.
"Híttt!"
Tất cả mọi người trong nháy mắt hít một ngụm khí lạnh, tỏ vẻ sợ hãi, khó có thể tin.
Đây chính là trước cửa Quỷ Vương phủ đó, lại dám ra tay tàn nhẫn với đại thiếu gia của Quỷ Vương phủ như thế?
Thiếu niên này là lai lịch gì?
Không khỏi cũng quá dũng cảm đi?
- Ca!
Lúc này, Từ Phỉ Phỉ đột nhiên ngạc nhiên mừng rỡ lên tiếng gọi.
Khương Hồng Nhan mang theo nàng, từ biên giới Huyết hải bay tới, trên mặt cũng mang theo ý cười.
- Đến rồi?
Nàng cười nhẹ nói, tựa hồ đã sớm biết Từ Khuyết sẽ đến.
- Tiểu cô nương, đây là ngươi không đúng rồi, chạy tới đây giết người cũng không nói một tiếng.
Từ Khuyết đưa tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, thân thể lại khẽ dịch sang bên cạnh, liền tránh khỏi tay Từ Khuyết.
Lúc này, Từ Phỉ Phỉ cũng giơ tay chặn Từ Khuyết lại, trừng mắt mắt nói:
- Từ Khuyết, ngươi muốn làm gì, không được bắt nạt Hồng Nhan tỷ của ta, chuyện lần này Từ Phỉ Phỉ ta một người gánh!
- Gánh cái đầu ngươi!
Từ Khuyết không khỏi trợn tròn mắt.
- Nói đi, là chuyện gì xảy ra? Người nào đáng chết như thế, lại có thể làm hai người các ngươi truy sát từ đệ nhất lĩnh vực đến tận nơi này.
- Hừ, là một kẻ đê tiện vô sỉ hạ lưu, miệng quá bẩn, hắn nói ta cũng thôi đi, lại còn dám nói năng lỗ mãng đối với Hồng Nhan tỷ tỷ.
Từ Phỉ Phỉ nhất thời vô cùng căm tức, vung quả đấm nhỏ, hận không thể có thể xuyên qua huyết hải, đi giáo huấn người.
- Chỉ xảy ra cãi vã?
Từ Khuyết ngẩn ra, nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Dựa theo tính cách Hồng Nhan, nếu như chỉ là cãi vã, nàng không thể đi vội như vậy, còn truy sát từ đệ nhất lĩnh vực đến địa phương xa như thế.
Khương Hồng Nhan cười nhạt:
- Cãi vã chỉ là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân chân chính, là trên người tên kia mang theo một bình tro cốt, Tiên Nhân Cảnh!
- Ồ? Tro cốt Tiên Nhân?
Từ Khuyết nhất thời hai mắt sáng ngời.
- Tro cốt?
Lúc này, trung niên công tử dưới chân Từ Khuyết vừa nghe, nhất thời chấn kinh, hoảng sợ nói:
- Ngươi... các ngươi muốn làm gì? Đó là tro cốt lão tổ tông chúng ta, vật này các ngươi cũng muốn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận