Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1325: Buông Ta Ra

- Ha ha, nếu đề nghị này thật sự thực hiện, các ngươi cho rằng bây giờ các ngươi còn có thể sống sót ư, đứng ở chỗ này nói chuyện với lão phu sao?
Tiếng cười lạnh của Từ Khuyết vang lên, khí thế phi phàm.
Mọi người ở đây đều nín thở, cúi đầu.
Trước đây bọn họ đều cho rằng "cha của Từ Khuyết" chỉ là một lão già lừa đảo, vì thế không hề e dè, còn tuyên bố lệnh truy nã, càng không cần cân nhắc xem Khương Hồng Nhan có phải là con dâu của hắn hay không.
Ai lại biết rằng thân phận của người ta thật sự rất trâu bò, là nhân vật của mấy vạn năm trước, hơn nữa còn là con của tổ tiên ở Thiên Cung Viện.
Kinh khủng nhất chính là, ở thời đại không có Tiên Đế Tiên Vương này, tên kia lại có hồn phách của hai vị tổ tiên che chở, quả thực là quá khủng bố.
- Thôi, nếu chuyện cũng đã nói rõ rồi, kế tiếp các ngươi cũng biết nên làm như thế nào rồi chứ. Con trai Từ Khuyết của ta rất nhanh sẽ đến Thiên Châu, đến lúc đó ta không hi vọng hắn nghe được loại tin đồn dạng như là Khương Hồng Nhan cùng Đạo Thai Thần Thể thông gia.
Lúc này, âm thanh của Từ Khuyết một lần nữa truyền đến, so với lúc trước hòa hoãn hơn rất nhiều.
Điều này làm cho mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Lý Huyền Kỳ cũng âm thầm yên tâm, dù sao những chuyện này đều là việc nhỏ, dăm ba câu liền có thể giải quyết hiểu lầm nhỏ, còn không đến mức tạo thành phiền toái lớn.
Y khẽ mỉm cười, hướng vị trí của Từ Khuyết chắp tay nói:
- Đa tạ Từ huynh khoan dung độ lượng.
- Không thể nói là khoan dung độ lượng gì đó, lão phu chính là người có lòng dạ mềm yếu, nhưng lão phu không hi vọng còn có lần sau. Được rồi, Lý Huyền Kỳ, ngươi tiếp tục để bọn họ làm việc đi, sau này ta sẽ đích thân đi tới Thiên Cung Thư Viện.
Từ Khuyết đáp lại nói.
Lý Huyền Kỳ lập tức ngẩn ra:
- Từ huynh, ngươi không ra gặp mọi người một chút sao?
- Không được, có gì hay mà gặp, dù sao bọn họ cũng đã có chân dung của lão phu, nhận ra lão phu.
- Chuyện này. . . không được đâu, nếu Từ huynh đã là phó viện trưởng của Thiên Cung Thư Viện, phần lớn bọn họ đều phải hướng về ngươi quỳ lạy hành lễ một phen, bằng không sẽ không hợp quy củ.
Lý Huyền Kỳ có chút cuống lên, chỉ lo Từ Khuyết muốn đổi ý.
Lúc này, còn không chờ Từ Khuyết đáp lời, y vung tay lên:
- Tất cả mọi người đều lên, theo lão hủ đi bái kiến Từ phó viện trưởng.
- Rõ.
Mọi người vội vã cùng kêu lên đáp, đi theo Lý Huyền Kỳ hướng về chỗ ngoặt ở góc mộ thất mà đi.
Tổ sư gia, ai dám không nghe theo, huống chi bọn họ cũng muốn gặp một chút, hồn phách của hai vị tổ tiên Thiên Cung Viện kia, đến cùng là hình dáng gì
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đi đến chỗ rẽ, tập thể há hốc mồm.
Ở phần cuối mộ đạo phía trước này, một nam một nữ đang đứng thẳng, bóng người mịt mờ, ánh mắt vô thần.
Mà ông lão từng khiến cho bọn họ truy nã trước đây, cha của Từ Khuyết, đang lấy tư thế bị bế kiểu công chúa, được người phụ nữ kia ôm vào trong ngực.
Mọi người thấy hắn, hắn cũng nhìn mọi người.
Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh cực kỳ lúng túng, một lần nữa lặng ngắt như tờ.
- Làm càn, các ngươi đây là loại ánh mắt gì, thái độ gì? Mẹ của lão phu ôm lão phu, tình mẹ vĩ đại như vậy, các ngươi nhìn như thế chẳng lẽ rất mất mặt sao?
Đột nhiên, Từ Khuyết trầm giọng hét lớn, lớn tiếng quát mắng.
Mọi người ở đây lập tức tỉnh táo lại, vội vàng khoát tay nói:
- Từ phó viện trưởng bớt giận, chúng ta không phải là có ý đó.
- Thối lắm, ánh mắt của các ngươi nói cho ta, các ngươi chính là có ý đó.
Từ Khuyết phẫn nộ quát, trong lòng cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Thời điểm như thế này, nếu như có thể lấy phương thức trâu bò ra trận, hắn đương nhiên là tình nguyện, nhưng mà không có cách nào nha, bây giờ mình ngoại trừ có thể nói chuyện, căn bản là không có cách nào nhúc nhích, còn có thể làm sao?
- Khụ, Từ huynh, chớ nổi giận, chờ một lúc lão hủ sẽ giáo huấn bọn họ cẩn thận.
Lúc này Lý Huyền Kỳ cũng vội ho lên một tiếng, có chút không biết nói gì.
Y vốn cho là Từ Khuyết vào thời điểm này nhất định đã hạ xuống, ai ngờ con hàng này vẫn đang nằm ở trong lồng ngực của "mẹ" hắn.
Cho dù nhiều năm không thấy đi nữa, cũng không cần thiết phải như vậy chứ? Đều đã trưởng thành rồi, cũng không ngại mất mặt à?
- Ồ, Lý Huyền Kỳ, lão phu phát hiện ánh mắt của ngươi cũng không đúng, mẹ nó, ngươi có phải là muốn đánh một trận, đến! Lão phu nói cha ta giết chết ngươi.
Từ Khuyết gầm lên một lần nữa, lúc này là thật sự căm tức, hắn phát hiện trong mắt Lý Huyền Kỳ xuất hiện một ít ghét bỏ.
- Không không không, Từ huynh hiểu lầm rồi! Ta. . . ạch, chúng ta vẫn là đừng quấy rầy Từ phó viện trưởng cùng người nhà đoàn tụ nữa, đều đi ra ngoài đi.
Lý Huyền Kỳ vội vàng xua tay giải thích, đồng thời gọi mọi người rời đi, chỉ lo tiếp tục lưu lại, hiểu lầm sẽ càng lớn hơn.
- Từ huynh, chúng ta đi ra ngoài trước, ngươi cùng hai vị tổ tiên cứ tự nhiên đi.
Y vội vàng cáo từ.
Chờ tất cả mọi người rời đi, Husky và Đoạn Cửu Đức ở ngoài sơn động đã giải phóng bản thân cười to lên.
- Ha ha ha, lần đầu tiên bản thần tôn vui vẻ như vậy, tiểu tử này cũng có lúc bị xấu mặt, Đoạn lão sư, đêm nay không say không về.
- Ha ha, hả giận, quá hả giận! Husky lão sư, đâu chỉ đêm nay, lão đầu ta cảm thấy hẳn là liên tục một năm đều không say không về, chuyện như vậy ta có thể hài lòng một năm.
Husky và Đoạn Cửu Đức lần lượt cười trên sự đau khổ của người khác.
Lúc này lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, hô lớn:
- Cha mẹ vợ, mau nấu con chó kia lên, bồi bổ thân thể cho ta. Còn có lão đầu kia, dáng dấp quá hèn mọn, phải giết đi vì dân trừ hại.
- CMN, đừng đừng, tiểu tử, chuyện gì cũng phải từ từ!
Husky và Đoạn Cửu Đức vừa nghe thấy vậy, trong nháy mắt nụ cười trên mặt liền không còn, hai viên gỉ mũi suýt chút nữa cũng bị doạ rơi mất luôn rồi.
Cũng may hai đạo hồn phách này đã không còn linh thức, thuần túy dựa vào chấp niệm để tồn tại, chỉ có thể ra tay đối với tất cả những người muốn thương tổn tới "hài tử" của bọn họ, căn bản không thể nghe được lời của Từ Khuyết.
- Ha, Husky, Đoạn Cửu Đức, hai tên các ngươi tốt nhất mau mau nghĩ ra biện pháp, đều bị bắt đứng yên ở đây mấy ngày rồi, còn một chút giác ngộ đều không có, trong ngày hôm nay nếu như các ngươi không nghĩ ra biện pháp, sau này các ngươi sẽ nếm mùi đau khổ.
Từ Khuyết cười híp mắt cảnh cáo nói.
Husky lập tức trừng to mắt:
- Đậu phộng, tiểu tử, đừng có chơi như vậy, nếu bản thần tôn có biện pháp, đã sớm chạy. . . a không đúng, đã sớm đi cứu ngươi rồi.
- Đúng thế! Hai vị này quá mạnh mẽ, căn bản không phải chúng ta có thể ứng phó được, tiểu tử, nếu không ngươi thử một chút, giả rằng mình thực sự là con trai của bọn họ, sau đó dùng chân tình khiến bọn họ tỉnh lại, nói không chừng liền có thể khôi phục tự do.
Đoạn Cửu Đức đề nghị.
- Tỉnh lại cái con cò, Từ Khuyết ta những thứ khác không có, nhưng cốt khí vẫn có, muốn cho ta nhận người khác làm cha mẹ, quả thực là mơ hão.
Từ Khuyết lạnh giọng nói, thái độ cực kỳ kiên quyết!.
Trong nháy mắt Husky và Đoạn Cửu Đức đều cùng nhau tỏ vẻ khinh thường.
Còn cốt khí?
Cốt cái rắm, vừa nãy lúc ngươi ở trước mặt người ta, rõ ràng cũng đã nhận người ta là cha mẹ.
- y. . . Từ bang chủ, nếu không thử một chút đi, bằng không chúng ta tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Lúc này, Mạc Quân Thần cũng khuyên.
- Biến, tuyệt đối không thể!
Từ Khuyết rất là kiên cường.
Liễu Tĩnh Ngưng không nhìn nổi, nói:
- Tiểu bại hoại, chẳng lẽ tương lai ngươi dự định lấy bộ dạng này xuất hiện ở trước mặt Khương Hồng Nhan hay sao? Để cho nàng nhìn thấy ngươi bị người ôm vào trong ngực giống như trẻ con vậy?
- A! Cha, mẹ , con nhớ các ngươi muốn chết rồi!
Trong khoảnh khắc, một tiếng reo hò tan nát cõi lòng, tràn ngập cảm tình, từ trong miệng Từ Khuyết hô lên.
Husky, Đoạn Cửu Đức cùng với Liễu Tĩnh Ngưng, đều là vẻ mặt sớm đã có dự liệu:
- Ầy, nam nhân!
Lúc này Từ Khuyết đã lệ rơi đầy mặt, nói đến là đến, hai mắt gâu gâu nhìn hồn phách của Quan Sở Sở:
- Mẹ, ngài thả con xuống trước đi, bằng không ngài ôm con, con liền tu luyện đều không có cách nào tu luyện, cuối cùng sẽ chết càng nhanh.
Hắn cũng thuần túy cho rằng chữa ngựa chết thành ngựa sống, căn bản không hi vọng sẽ có hiệu quả gì.
Nhưng ngay sau đó, hồn phách của Quan Sở Sở thật sự động.
Nàng chậm rãi cúi xuống, cẩn thận từng li từng tí một buông hai tay ra, lại thật sự thả Từ Khuyết xuống.
- Đậu phộng, chiêu này thật sự hữu hiệu!
Lúc này Husky kinh ngạc thốt lên.
- Ha, lão đầu ta đã sớm nói rồi, máu mủ tình thâm, chiêu này khẳng định hữu hiệu.
Đoạn Cửu Đức cũng sửng sốt một chút, lập tức tự mình thổi phồng.
- Cũng không tệ lắm Đoàn lão đầu.
Từ Khuyết cũng lộ ra vẻ mừng rỡ và kinh ngạc, xác thực không nghĩ tới lại dễ dàng như thế.
Hắn đưa tay phất tóc mái trên trán, ánh mắt cũng quét về phía nơi sâu xa của mộ thất, cười lạnh thành tiếng:
- Như vậy tiếp theo, là thời điểm để người của Thiên Cung Thư Viện tìm hiểu một chút, cái gì gọi là. . . a a a, làm gì vậy, làm gì vậy, Hiên Viên Kỳ Thương, CMN ngươi thả ta xuống, hoá ra Quan Sở Sở ôm xong lại đến phiên ngươi đúng không, CMN ta không phải con của ngươi, đậu phộng, thả ra ta, ta tiếp tục để cho vợ ngươi ôm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận