Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 936: Nếu Không Ra Ta Đi Đấy

Ầm ầm!
Xa xa ngoài Thái Bình Dương, nước biển đang điên cuồng dâng trào, sóng biển lớp sau cao hơn lớp trước, xu thế này còn đáng sợ hơn cả biển động.
Trên Đảo Phục Sinh đang ầm ầm chấn động, cấm chế hầu như đã hoàn toàn mở ra, một toà trận pháp từ thời viễn cổ, tồn tại qua năm tháng dài đằng đẵng, chậm rãi từ dưới lòng đất nổi lên, huy mang hừng hực phóng lên trời, giống như muốn phá tan thiên khung.
Khí thế kinh khủng như vậy, trong nháy mắt kinh sợ toàn bộ thế giới.
Vô số đài truyền hình đều bỏ ra số tiền lớn, phái phóng viên cùng đoàn đội quay chụp, như đội quân cảm tử, đi tới gần Đảo Phục Sinh quay lại cảnh tượng này.
Chỉ cần trả đủ thù lao, nhất định có người sẵn lòng.
Không tới nửa giờ, hình ảnh trên Đảo Phục Sinh đã được đưa lên TV cùng mạng internet.
Rất nhiều người đều bị kinh sợ, trên Đảo Phục Sinh trôi nổi lên rất nhiều phù văn, óng ánh chói mắt, vờn quanh hòn đảo nhỏ.
Ba tên cường giả Thiên Nhân tộc cả người tỏa ra huy mang, đứng ở trung tâm hòn đảo, giống như thần, đưa đến cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.
- Chúa ơi, đây mới thực sự là thiên sứ!
- Điều tiên đoán trong thánh kinh xuất hiện.
- Thiên sứ giáng lâm trên Đảo Phục Sinh, phục sinh, tất cả tà ác đều bị phá hủy!
Rất nhiều giáo đồ tín ngưỡng Thượng Đế, dồn dập quay về hướng Đảo Phục Sinh quỳ lạy, cầu khẩn, nươc mắt tung hoành.
...
Cùng lúc đó, khu vực biên cương thành phố Giang Long Hoa Hạ.
Sắc mặt Từ Khuyết nghiêm túc nhìn phương xa, đã hiểu rõ tất cả.
Khương Hồng Nhan thấp giọng nói:
- Trận pháp này còn chưa hoàn toàn mở ra, đã có thể so với Tiên trận, sát khí quá mạnh mẽ, không thể dễ dàng mạo hiểm.
- Sợ là không ổn rồi.
Từ Khuyết lắc đầu cười khổ.
- Ta chưởng khống cấm chế Thái Sơn, hiện tại có thể cảm giác được khống chế một phương giới này, ba người kia nhất định cũng như vậy, nếu để bọn họ lấy được Đảo Phục Sinh này, Địa Cầu rất có thể sẽ bị hủy diệt.
Môi son Khương Hồng Nhan khẽ mở, gật đầu:
- Ta với ngươi.
- Không được.
Từ Phỉ Phỉ lúc này hô, lo lắng:
- Ca, Hồng Nhan tỷ tỷ, các ngươi không thể đi.
Mới nói đến đây, viền mắt nàng đột nhiên liền ướt át, nhìn Từ Khuyết nói:
- Ca, hai chúng ta vừa mới đoàn tụ, ngươi lại muốn rời đi sao? Không đi có được hay không, ta... cùng lắm thì chúng ta mang theo tất cả mọi người rời khỏi Địa Cầu.
- Nhiều người như vậy, không có cách nào mang đi được.
Từ Khuyết nở nụ cười khổ.
Hắn đã nghiên cứu qua Phá Không Phù, nếu muốn rời khỏi, nhiều nhất cũng chỉ có thể mang theo mấy người, căn bản không thể mang toàn bộ người Địa Cầu đi.
Lại nói, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Địa Cầu bị hủy, dù sao đây cũng là nhà của hắn, một nơi có cảm tình có kỷ niệm, làm sao có thể tùy ý để Thiên Nhân tộc phá hủy?
- Khuyết ca!
Lúc này, có người đi tới.
Đó là một đại hán, trên người mặc trang phục rất sặc sỡ, sống lưng thẳng tắp, thật lòng nhìn Từ Khuyết nói:
- Nghe em gái ngài nói đi, đừng đi!
Những người còn lại ở bốn phía cũng thi nhau mở miệng:
- Đúng vậy! Khuyết ca, đừng đi!
- Chúng ta không sợ chết!
- Ngài đừng bị những thiên sứ chó má kia tính kế! Khi chúng ta tới nơi này đã sớm chuẩn bị tinh thân đón nhận cái chết rồi!
- Khuyết ca, ngài nhìn trên internet, mọi người đều nhắn lại, nói ngài đừng đi!
Có người giơ màn hình điện thoại di động lên cho Từ Khuyết xem.
Trên màn hình cũng hiện lên hình ảnh tin nhắn, từng tin từng tin liên tục gửi tới.
- Khuyết ca, đừng đi!
- Chúng ta đã thấy Đảo Phục Sinh, ở đó bây giờ căn bản không phải là Đảo Phục Sinh, mà là đảo tử vong!
- Thật đáng sợ! Xưa nay chưa từng thấy hòn đảo nào đáng sợ như vậy, nhìn qua màn hình trên TV mà cũng tê cả da đầu rồi!
- Trước đây ở điện ảnh cũng chưa từng thấy thứ đáng sợ như vậy! Những phù văn kia quá quỷ dị, tràn ngập sát khí!
- Oa, các ngươi mau nhìn, có phóng viên trên máy bay trực thăng không cẩn thận đến gần bị xoắn thành tro tàn rồi!
- Móa nó!"
- Khuyết ca, anh vợ, ngươi tuyệt đối đừng đi!
- Đúng rồi, cho dù ngươi đi tới, bọn họ cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho chúng ta!
- Anh vợ, đừng đi!
...
Trên internet, một đám người khuyên bảo, hi vọng Từ Khuyết đừng tới.
Kỳ thực trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, cho dù Từ Khuyết đi tới, ba thiên sứ kia cũng sẽ tàn sát tất cả mọi người, tình cảnh lúc trước bọn họ phất tay giết chết Mordred đã đủ để chứng minh tất cả.
Vì thế thời khắc này, mọi người ngược lại không hi vọng Từ Khuyết đi chịu chết oan uổng, còn không bằng giữ lại một cái mạng, tương lai báo thù cho bọn họ.
Đương nhiên, cũng có người còn tin tưởng thiên sứ chỉ cần mạng Từ Khuyết, vẫn điên cuồng bình luận để Từ Khuyết đừng liên luỵ bọn họ, nhưng trong nháy mắt những lời này đã bị một đống "Đừng đi" bao phủ lại.
- Ca, không được đi!
Từ Phỉ Phỉ kéo góc áo Từ Khuyết, tha thiết mong chờ nhìn hắn nói.
Từ Khuyết khẽ lắc đầu:
- Phỉ Phỉ, đừng như vậy, ngươi biết ta nhất định phải đi.
- Ca...
Nước mắt Từ Phỉ Phỉ trong nháy mắt rơi xuống.
Mọi người ở đây nhìn tình cảnh này viền mắt cũng ướt át, thi nhau mở miệng khuyên.
- Khuyết ca, ngươi thật sự không cần đi!
- Không có ai trách ngươi đâu!
- Đúng vậy! Ngươi xem Phỉ Phỉ đều khóc thành như vậy rồi. Lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn nàng sau này chỉ còn một mình sao?
- Đừng đi mà Khuyết ca, chúng ta thật lòng!
Mọi người tận tình khuyên bảo.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái:
- Chư vị, đừng nói nữa. Ta biết tâm ý của các ngươi, thế nhưng ta nhất định phải đi.
Nói đến đây, ánh mắt Từ Khuyết quét qua, nhìn thẳng về ống kính máy quay, sắc mặt ngưng lại, mạnh mẽ nói:
- Các vị, ta vẫn luôn nói, người Tạc Thiên Bang đều là nam nhi tốt thẳng thắn cương nghị. Bây giờ tai nạn trước mặt, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nó phát sinh đây? Huống chi, chuyện này là do ta gây ra, vì thế nên để ta đi gánh chịu tất cả những thứ này.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt thoáng ửng hồng:
- Phỉ Phỉ là người nhà của ta, Địa Cầu cũng là nhà của ta, ta sẽ không trơ mắt nhìn nó bị phá hủy, tuyệt đối không.
- Vì thế, các ngươi không cần khuyên nữa. Trận chiến này, dù cho chết, ta cũng nhất định phải đi!
Từ Khuyết bỗng nhiên giơ cánh tay lên, rống to:
- Tạc Thiên xuất chinh, không có một ngọn cỏ! Tạc Thiên vừa hiện, chỉ còn cây kim cọng chỉ! Người phạm ta, xa đâu cũng giết!
Tiếng nói của hắn, giống như cửu thiên thần lôi, mạnh mẽ có lực, tiếng nói như tiếng chuông ngân, vang vọng ở trong lòng mọi người, vang vọng trong tai vô số khán giả.
Thời khắc này, vô số người sôi trào nhiệt huyết, viền mắt ướt át.
Mọi người có mặt ở đây đều đồng loạt hét lên:
- Tạc Thiên xuất chinh, không có một ngọn cỏ! Tạc Thiên vừa hiện, chỉ còn cây kim cọng chỉ!
Vô số khán giả cũng quay về hình ảnh rống to:
- Tạc Thiên xuất chinh, không có một ngọn cỏ! Tạc Thiên vừa hiện, chỉ còn cây kim cọng chỉ! Người phạm ta, xa đâu cũng giết!
- Các vị, ta đi đây!
Nói đến đây, Từ Khuyết dứt khoát xoay người, lưu lại một bóng lưng cô đơn mà kiên định, nhanh chóng lướt lên.
Khương Hồng Nhan cũng không chần chờ, hơi nghiêng người đi, giống như tiên tử bay lên.
- Hồng Nhan, ngươi đừng tới đây, trận chiến này một mình ta đánh. Ngươi lưu lại giúp ta chăm sóc Phỉ Phỉ!
Từ Khuyết cũng không quay đầu lại nói.
Khương Hồng Nhan nhất thời ngẩn ra, còn không kịp nói chuyện, tiếng nói Từ Khuyết lần thứ hai vang lên.
- Dùng thân thể ta xông đến cửu thiên, dùng nhiệt huyết của ta chiến một trận! Trận chiến này, cho dù chết, ta cũng phải tự mình đánh một trận, tuyệt không cúi đầu! Chờ sau khi ta chết, nhớ tới cầm tro cốt của ta mang theo bên người, gặp phải người xấu, liền ném ra theo gió, để ta lại bảo vệ các ngươi lần cuối cùng.
Ầm!
Vừa dứt lời, dưới chân Từ Khuyết đan chéo chớp giật, xông ra ngoài.
- Khuyết ca!
- Anh vợ!
Tất cả mọi người, bao gồm vô số khán giả trước TV cùng trên mạng, đều lệ rơi đầy mặt.
Bọn họ cảm thấy, lần này Từ Khuyết vừa đi, cũng sẽ không về được nữa.
...
Trên Đảo Phục Sinh.
Ba tên cường giả Thiên Nhân tộc cả người huy mang hừng hực, rút lấy vô tận sức mạnh từ dưới lòng đất, chuẩn bị để bản thân sử dụng.
Toà sát trận này, mang đến cho bọn họ món quà quá to lớn.
"Ầm!"
Lúc này, từ xa truyền đến một tiếng phá không.
Ba tên cường giả Thiên Nhân tộc ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh:
- Rốt cục cũng đến rồi!
Bốn phía có vô số máy bay trực thăng mang theo máy chụp hình, toàn bộ hành trình 360 độ không góc chết thu lại tình cảnh này, hoàn toàn chiếu cho toàn bộ thế giới xem.
Trên bầu trời, hai tay Từ Khuyết nhanh chóng bắt pháp ấn, mười ngón bắn ra từng sợi từng sợi chân nguyên, đan vào lẫn nhau.
Trên mặt đất, ba tên cường giả Thiên Nhân tộc khí định thần nhàn, ánh mắt trêu tức, bốn phía hòn đảo có vô số phù văn, hừng hực chói mắt, toả ra khí mạnh mẽ.
- Từ Khuyết, giờ chết của ngươi đã đến rồi!
- Ngày hôm nay chúng ta sẽ biến ngươi thành tro tàn, vĩnh viễn không thể siêu sinh!
- Thiên Nhân Hợp Nhất Trận, dựa vào máu ta, mở ra sát lục!
Ba tên cường giả Thiên Nhân tộc ngửa đầu thét dài.
Ầm ầm!
Lúc này, trên không trung bỗng nhiên phát một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, hư không cũng vì thế mà vặn vẹo.
- Đối mặt với gió táp đi!
Từ Khuyết trầm giọng hét một tiếng, hai tay bỗng nhiên giơ lên cao.
Phật Đà Ấn của Càn Khôn Ấn đã thành, hư không bốn phía vang vọng.
Sau một khắc, một toà sơn mạch to lớn đột nhiên xuất hiện, so với Đảo Phục Sinh còn muốn to hơn, trong chớp mắt che kín bầu trời, bỗng nhiên rơi xuống.
- Cái gì?
Ba tên cường giả Thiên Nhân tộc đột nhiên biến sắc.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, sơn mạch to lớn tầng tầng nổ xuống, trực tiếp khiến ba tên cường giả Thiên Nhân tộc và cả Đảo Phục Sinh kia, đồng thời ép xuống dưới Thái Bình Dương.
Nước biển bốn phía bỗng nhiên nổ tung, dâng lên từng cơn sóng lớn, bị bốc hơi thành sương mù trên không trung.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều há to mồm, trợn mắt ngoác mồm.
Trong hình, Đảo Phục Sinh biến mất rồi, ba tên cường giả Thiên Nhân tộc cũng không còn, trên giữa Thái Bình Dương rộng lớn, đột ngột có một toà sơn mạch to lớn.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức thành công, khen thưởng 23000 điểm trang bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức thành công, khen thưởng 26000 điểm trang bức!
...
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thành công giết chết ba tên cường giả Đại Thừa kỳ siêu cấp, thu được ba trăm triệu kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thành công thăng cấp, trước mặt cảnh giới là Hợp Thể kỳ tầng mười!
...
Tiếng hệ thống thông báo liên tiếp vang lên trong đầu.
Từ Khuyết đứng trên đỉnh núi, hai tay chắp sau lưng, tay áo bay bay, ánh mắt nhìn bốn phía, la lớn:
- Ta đến rồi, các ngươi ở đâu? Không phải muốn chiến một trận với ta sao? Đi ra đây!
- Mau ra đây!
- Mọi người chạy đi đâu rồi?
- Nếu không ra thì ta đi nhé?
- Ta phải về nhà viết nhật ký rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận