Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 359: Rãnh Thoát Nước

- Đến phiêu đến phiêu đến y phiêu,
Đến phiêu đến phiêu đến y phiêu...
Tiếng nhạc từ loa trong xe vang lên, ở trong núi vang vọng.
Tất cả mọi người đều trợn to con mắt, tỏ vẻ dại ra...
Vào lúc như thế này còn có tâm tình mở nhạc khúc?
- Thần câu này... Công năng thực sự là nhiều!
Có người cười gượng một tiếng.
- Lại còn có thể phát nhạc khúc, thực sự là khó có thể tin tưởng được.
- Nhưng nhạc khúc này sao nghe kỳ quái như thế a, tuy rằng nghe không rõ là đang hát cái gì, nhưng lại rất có cảm giác.
Rất nhiều người đều lau mồ hôi trên trán một cái, cười khổ nói.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chuyện như thế này, đặc biệt bây giờ còn đang bên trong thí luyện, mọi người đều đang tập trung thần hồn điều động thần câu.
Kết quả là tên Từ Khuyết kia lại còn có thừa lực mở nhạc khúc ra hưởng thụ, thực sự là khiến cho người ta dở khóc dở cười, đố kị ước ao oán hận đều có.
Vèo!
Lúc này, một chiếc thần câu đột nhiên mất khống chế, bỗng nhiên từ một cái khúc cua phía trước bay lên trên, trực tiếp trượt ra khỏi con dường núi, rơi xuống ngọn núi bên dưới!
Lực chú ý của mọi người ở đây lập tức bị dời đi, đều nhìn về phía chiếc thần câu kia.
"Ầm ầm!"
Dưới một tiếng vang thật lớn, chiếc thần câu bay ra ngoài này, đập xuống ở dưới chân núi, hoàn toàn biến hình.
Cũng may tu sĩ bên trong đã sớm có chuẩn bị, bấm pháp quyết bảo vệ thân thể, vẫn không bị trọng thương, nhưng điều này cũng mang ý nghĩa, lượt thí luyện này y đã thất bại!
- Người này quá bất cẩn.
- Đúng rồi, tới gần vòng cua, lại không giảm tốc độ xuống tới mức mình có thể khống chế, quá mức đề cao bản thân rồi.
- Loại khúc cua này còn khó hơn khúc cua đầu tiên nhiều, tốc độ như thế này căn bản là không qua được, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
- Các ngươi nhìn Tề Vân Phi cùng Cao Kiều Giới kìa, đều không dám khinh thường, giảm tốc độ xuống chậm như vậy mới miễn cưỡng vượt qua khúc cua thứ ba xong.
- Trời ạ, tên Từ Khuyết kia còn đang tăng tốc!
- Trời ạ, lẽ nào hắn lại muốn tiếp tục loại phương pháp vượt qua vòng cua kia sao?
- Đây là chuyện căn bản không thể nào làm được, lấy tốc độ như thế này, coi như dùng loại phương pháp lúc trước cũng sẽ bị mất khống chế bay ra khỏi đường núi.
- Cái tên này sắp xảy ra chuyện rồi.
Mọi người lại tập trung ánh mắt đến chiếc AE86 của Từ Khuyết, đều kinh ngạc thốt lên.
Có vết xe đổ của tên tu sĩ lái thần câu bay ra khỏi con đường núi kia, rất nhiều người đều trở nên càng thêm cảnh giác, bắt đầu khống chế tốc độ của thần câu.
Thế nhưng toàn trường cũng chỉ có Từ Khuyết còn đang giẫm chân ga tăng tốc, vừa mở nhạc, còn vừa đưa tay duỗi ra bên ngoài cửa sổ xe, trực tiếp vẫy lên.
Tất cả mọi người đều giống như nhìn người điên nhìn hắn, lắc đầu liên tục.
Lấy tốc độ như thế này của hắn tiếp tục tiến lên, chẳng mấy chốc sẽ có chuyện.
Trên mặt của Nhị Hoàng Tử cùng Trương Lâm lần nữa lộ ra thần thái chờ mong, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Từ Khuyết, giống như rất chờ mong hắn nhanh bay ra khỏi đường núi một chút, ngã chổng chân lên trời.
Bọn Tam Hoàng Tử cùng Thất Công Chúa thì không tự chủ được lại sốt sắng lên.
Rất nhanh, xe của Từ Khuyết đã đến gần khúc cua.
Hắn vượt qua vô số thần câu, vị trí bây giờ, vừa vặn nằm ở thứ sáu, truy đuổi vô cùng nhanh.
Mà ở phía trước hắn, còn có năm chiếc thần câu, như trước nằm ở trong khu vực có năm khúc cua liền nhau, đang chầm chậm cẩn thận điều động chạy.
Vèo!
Đột nhiên, Từ Khuyết bỗng nhiên đảo tay lái, tránh gấp một cái, trong nháy mắt đi vào phía trong vị trí khúc cong, gần kề bên cạnh ngọn núi!
Mọi người ở đây lập tức ngẩn ra.
Vị trí này... Tuy rằng gần bên trong một chút, nhưng hình như cũng không có tác dụng lớn nha, tốc độ như thế này vẫn bị lực quán tính ném ra khỏi con đường núi thôi.
"Ầm!"
Đúng lúc này, lốp dưới của xe Từ Khuyết phát sinh một tiếng vang trầm thấp.
Cũng không phải nổ lốp, mà là lốp xe rơi vào bụi cỏ trong con đường núi.
Bụi cỏ so với con đường thấp hơn vài cm, hình thành một cái rãnh thoát nước thiên nhiên.
Lốp xe của Từ Khuyết lúc này rơi xuống dưới, lập tức để mọi người ở đây trợn to mắt tử.
- Xảy ra vấn đề rồi, xảy ra vấn đề rồi!
- Hắn khẳng định là muốn đi vào gần núi để chuyển hướng, để tiếp tục loại phương thức qua khúc cua trước đây, sợ bị văng ra, nhưng lúc này đi quá gần rồi!
- Bây giờ thần câu của hắn đã có một nửa rơi ra ngoài con đường, đã không có cách nào dùng loại phương thức kia để vượt qua đoạn cua.
Mọi người đều kinh ngạc thốt lên.
Liền ngay cả Trương Lâm cũng vô cùng hả giận cười to lên:
- Ha ha, phương pháp này quá ngu xuẩn...
Nhưng ngay sau đó, âm thanh của tất cả mọi người đều tắc nghẽn lại.
"Cọt kẹt!"
Một tiếng thắng xe sắc bén, làm cảnh vật yên lặng, vang vọng xung quanh, vô cùng chói tai.
Xe của Từ Khuyết vững vàng từ giữa khúc cong trượt qua, phía sau xe lướt trên mặt đất tạo ra một đường vòng cung hoàn mỹ, đầu xe hướng vào bên trong khúc cong, vững vàng nhanh chóng, dường như một tia chớp, trong nháy mắt xẹt qua khúc cua.
"Híttt!"
Toàn trường yên lặng như tờ, chỉ còn lại một tiếng hít vào chỉnh tề.
Tất cả mọi người đều xem tới há hốc mồm, quả thực khó có thể tin.
- Chuyện này... Làm sao có khả năng?
- Tốc độ như thế, làm sao có khả năng vững vàng đi qua khúc cua như thế?
- Hơn nữa so với khúc cua thứ nhất còn vững vàng hơn, tại sao vậy?
- Đúng rồi, thần câu của hắn rõ ràng đều đã trượt ra khỏi con đường, hãm ở trong bụi cỏ, làm sao có khả năng còn vững vàng vượt qua như vậy?
- Hơn nữa các ngươi nhìn chén nước bên trong thần câu của hắn, vẫn là một giọt nước đều không tràn ra.
- Tiên sư nó, đây là muốn nghịch thiên ư?
Rất nhiều người đều bị chấn kinh rồi, khó có thể tin tưởng được tình cảnh nhìn thấy trước mắt này.
Mà xe của Từ Khuyết còn đang tiến lên, khóe miệng mang theo ý cười nhạt, trong đầu cũng vang lên tiếng thông báo khen thưởng điểm Trang Bức của hệ thống.
- Khà khà, rãnh thoát nước đi qua vòng cung trong truyền thuyết, há lại là đám cặn bã các ngươi có thể hiểu? Bản bức vương là đọc sách để lớn lên, không phải vậy tại sao lại gọi là xa thần Thu Danh Sơn?
Từ Khuyết đắc ý nở nụ cười, tiếp tục đạp chân ga, hướng khúc cua thứ hai trong số năm khúc cua liên tiếp kia cấp tốc chạy tới.
"Ầm!"
Tới gần khúc cong, hắn lần thứ hai đem một loạt bánh xe trượt ra khỏi con đường núi, tiếp đó tay lái hơi chuyển, chân phải ở chân phanh cùng chân ga dẫm đạp tới lui.
Cọt kẹt!
Bên trong một tiếng vang chói tai sắc bén, xe lần nữa vững vàng vượt qua vòng cung, đồng thời còn vượt qua hai cái thần câu, trong nháy mắt tiến vào vị trí thứ tư.
Mà đến lúc này, mọi người sau khi khiếp sợ, đã bắt đầu có chút kịp phản ứng lại.
- Không đúng, là hắn cố ý!
Có người lập tức kinh ngạc thốt lên.
- Cái tên này là cố ý để thần câu trượt ra khỏi con đường, kỳ thực chính là vì mượn cái rãnh nhỏ ở bên ngoài con đường kia để giữ thần câu lại.
- Quá lợi hại, không nghĩ tới còn có thể sử dụng phương pháp này để vượt qua khúc cua, hắn làm như thế nào được?
- Chiếu theo tốc độ như thế này, hắn rất nhanh sẽ có thể vượt quá người thứ nhất rồi.
...
Mọi người đều bắt đầu nghị luận.
Mà ba người nằm ở phía trước, lúc này cũng có chút lo lắng.
Bọn họ vừa mới đi qua khúc cua thứ tư, hơn nữa tốc độ vô cùng chậm.
Nhưng Từ Khuyết trong chớp mắt liền dễ như ăn cháo quá đi hai cái khúc cua, bây giờ đã ở bên trong khúc cua thứ ba rồi, không bao lâu nữa, khẳng định sẽ đuổi kịp đến
- Nhanh tăng tốc, học loại phương pháp qua vòng cung vừa nãy của hắn!
Lúc này, Bát Hoàng Tử ở trên đỉnh núi, lập tức truyền âm cho thần câu chi quỷ Tề Vân Phi nói.
Sắc mặt của Đại Hoàng Tử cũng ngưng lại, môi hơi động, cũng đang truyền âm cho Cao Kiều Giới, thiên tài thứ nhất của Linh Bảo Các.
Mà lúc này chắn ở phía trước Từ Khuyết, vừa vặn chính là một tên thiên kiêu khác Nhị Hoàng Tử mời tới, ngày hôm nay gã phát huy vượt xa ngày thường, thêm vào Trương Lâm bị Từ Khuyết đào thải, nên gã may mắn nỗ lực đạt được vị trí thứ ba.
- Vừa rồi hắn làm sao qua được khúc cong kia ngươi đã thấy được chứ, nhanh gia tốc lên một chút, học hắn qua vòng cung như thế, tuyệt đối không thể để cho hắn đuổi kịp.
Nhị Hoàng Tử lúc này cũng đang truyền âm với tên thiên kiêu này, để gã học tập phương pháp của Từ Khuyết, bảo vệ vị trí thứ ba.
Nhưng bọn họ đều đã quên, Từ Khuyết mặc dù có thể lướt đi, là bởi vì tay lái cùng chân ga chân phanh phối hợp với nhau, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, lốp xe của hắn là làm bằng cao su, vô cùng co dãn.
Nhưng thần câu của đám thiên kiêu này, tất cả bánh xe đều làm bằng sắt, muốn lướt đi, chuyện này không khác gì muốn chết!
Tên thiên kiêu một mực nằm ở vị trí thứ ba kia, vào lúc này đã cuống lên, sợ bị Từ Khuyết đuổi kịp, thêm vào Nhị Hoàng Tử truyền âm, gã cũng lập tức nhắm mắt tăng tốc.
Ầm!
Dưới một tiếng vang trầm thấp, tên thiên kiêu thứ ba kia trong nháy mắt dùng thần hồn bạo phát, đột nhiên gia tốc.
Sau đó, thần câu do gã chưởng khống trượt bánh ra khỏi đường núi, rơi vào bên trong bụi cỏ.
Nhưng ngay sau đó, bánh xe do kim loại chế tạo thành, trong nháy mắt phá huỷ bãi cỏ, kể cả sơn đạo cũng bị bánh xe kim loại chém nát.
Ầm!
Cùng với một chuỗi dài đất đá bắn tung lên, thần câu của tên thiên kiêu kia mất đi khống chế tại chỗ, đột nhiên bay lên, văng ra ra khỏi con đường.
Tất cả mọi người lúc này đều khiếp sợ thất sắc.
Nhị Hoàng Tử trực tiếp đứng dậy, sắc mặt kịch biến, trợn to con mắt nhìn tình cảnh này.
Tại sao lại như vậy?
Dựa vào cái gì tiểu tử kia có thể làm được?
Người phía bên mình lại bị rơi ra?
Tại sao?
"Vèo!"
Lúc này, xe của Từ Khuyết vừa vặn chạy tới, tuy sơn đạo bị gọt phá một phần, nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản bước tiến của tài xế già!
Từ Khuyết mượn ưu thế thần hồn, bù đắp lại chỗ con đường núi đã bị phá hủy, lợi dụng thần hồn nâng xe nổi lên, thuận lợi từ khúc cua kia lướt qua.
Đồng thời, còn không quên chui đầu ra ngoài cửa xe, tùy ý để xe lếch bánh, vừa nhìn về phía cái thần câu đang "Bay lượn" trên không trung kia, đối với tên tu sĩ kia hô:
- Huynh đệ, ngươi muốn lên trời à? Thay ta hỏi thăm mặt trời công công nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận