Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 639: Vậy Ta Chỉ Có Thể Gọi Người

Trong một ngày, tin tức về Từ Khuyết đã được lan rộng ra ngoài.
Hắn tự biết vì sát nghiệt quá nặng, trong lòng hổ thẹn, tự phế tu vi, không tham dự vào mọi việc của Tu Tiên giới, muốn yên lặng làm một phàm nhân.
Nhưng khi các thế lực lớn nghe được tin tức này, đều cười lạnh.
Sát nghiệt quá nặng nên cảm thấy hổ thẹn, vì thế tự phế tu vi?
Thối lắm!
Nếu như tên kia biết hổ thẹn thì đúng là gặp quỷ rồi!
Hắn rõ ràng là muốn tự phế tu vi để bù đắp đạo uẩn.
Cùng ngày hôm đó, Khương gia lại truyền lời ra ngoài:
- Tự phế tu vi còn chưa đủ để bù đắp sát nghiệt của hắn, hắn phải trả lại tất cả Linh Thạch, cũng đến Khương gia dập đầu tạ tội, chúng ta có thể tha cho hắn một mạng.
Người của Cung gia và Bạch gia cũng có ý tứ giống với Khương gia, cũng muốn Từ Khuyết trả Linh Thạch, sau đó tới dập đầu tạ tội, mới có thể buông tha hắn.
Tiêu Diêu Lâu lại tỏ thái độ kiên quyết, chỉ có ba chữ:
- Giết không tha!
...
Dù phần lớn người đã chạy đi Nam Châu từ lâu để tham gia bí cảnh thí luyện, nhưng Từ Khuyết xuất hiện vẫn khiến toàn bộ Đông Hoang náo nhiệt.
Cho dù hắn đã nói chỉ muốn làm phàm nhân, những vẫn có vô số người muốn đuổi giết hắn, mục đích chính là vì số Linh Thạch trên người hắn.
Mấy ngày sau, có người nhận được tin tức, Từ Khuyết xuất hiện ở một sơn đạo.
Vô số người lập tức vội vàng chạy tới, trong đó có không ít cường giả Anh Biến kỳ, hơn nữa trong này đa số đều đến từ các gia tộc lớn và môn phái.
Nhưng sau khi nhóm người này vào núi, không có một ai có thể trở ra, đột nhiên biến mất vô thanh vô tức, tình huống vô cùng quỷ dị.
Ngày hôm sau đó, Từ Khuyết lại xuất hiện ở một tòa cổ thành, dáng vẻ tiều tụy tuyên bố ra ngoài:
- Chư vị, đừng tiếp tục tới quấy rối ta, ta chỉ là một phàm nhân.
Husky cũng hướng về mọi người cường điệu nói:
- Bản thần tôn dùng lang phẩm chí cao vô thượng bảo đảm, hắn thật sự đã thay đổi hoàn toàn, các ngươi hãy buông tha hắn đi.
...
Khương gia, trong một chi nhánh.
Vài cường giả Anh Biến kỳ nhận được tin tức, đều cau mày:
- Xem ra tin tức sai lầm rồi, tên kia không có ở trong núi, phân phó xuống để những người lúc trước đi ra ngoài trở về, lần này chúng ta sẽ tự mình truy sát tiểu tử kia.
Tình huống ở Cung gia và Bạch gia cũng tương tự, vài tên cường giả cười lạnh:
- Muốn làm phàm nhân, thực sự là suy nghĩ hão huyền, bây giờ hắn chỉ là một kẻ tàn phế giun dế, chỉ có thể hoảng loạn trên địa bàn của chúng ta mà không có chỗ dung thân.
Cường giả Luyện Hư kỳ của Tiêu Diêu Lâu cơ bản đã tới Nam Châu, chỉ còn một số thiên tài Anh Biến kỳ ở lại Đông Hoang, sau khi thu được tung tích Từ Khuyết đều vội vàng lên đường.
- Tiêu Diêu Lâu muốn giết người, không có kẻ nào có thể sống sót!
Bọn họ tuyên bố với bên ngoài như thế, biểu thị lần này nhất định phải tiêu diệt Từ Khuyết, tuyệt không cho hắn đường sống.
Toàn bộ Đông Hoang hầu như đều quan tâm tới hướng đi của các thế lực lớn, cũng muốn biết kết quả của Từ Khuyết sẽ như thế nào.
Nhưng ba ngày trôi qua.
Tất cả những người tham gia truy sát Từ Khuyết, người này nối tiếp người kia đều biến mất không có tăm hơi.
Ngược lại Từ Khuyết vốn là một "phàm nhân", bình thường xuất hiện ở một số cổ thành, vẻ mặt thành kính nói:
- Chư vị, tại hạ thật sự rất yêu thích cuộc sống sinh hoạt của phàm nhân, hi vọng các ngươi đừng tới quấy rầy ta nữa, ta cầu xin các ngươi!
...
Cứ thế tuần hoàn hơn một tháng, mọi người mới bắt đầu cảm thấy không đúng.
Người cỉa các thế lực lớn đều biến mất vô thanh vô tức, bị tổn thất không nhỏ, còn Từ Khuyết lại thường xuất hiện trong ánh mắt của quần chúng, mở miệng ra lại tự nhận mình là phàm nhân, tình huống này quá quỷ dị.
Mãi đến một ngày, Từ Khuyết vừa đến bên ngoài một toà cổ thành, chuẩn bị đi vào tìm một quán trọ để ăn một chút rồi thuận tiện nghỉ ngơi.
Vèo!
Đột nhiên, mấy chục bóng người bay tới, từ trên trời giáng xuống, trực tiế bao vây Từ Khuyết.
Nhìn kỹ lại, trong này lại có hơn hai mươi cường giả Anh Biến kỳ, khí tức vô cùng kinh người.
Bốn phía cổ thành có không ít tán tu, họ bị tình huống bất ngờ này kinh động, nhanh chóng chạy tới vây xem.
- Xong rồi, hóa ra là tên này, nhảy nhót hơn một tháng, rốt cục cũng bị các thế lực lớn vây lại!
Có người thở dài, cảm thấy đồng tình với Từ Khuyết.
- Hắn quá ngu, nếu đã muốn làm một phàm nhân, tại sao không tìm một thôn xóm hẻo lánh yên tĩnh mà sinh hoạt?
- Ngươi ngốc thế, khu vực này sớm đã bị vứt bỏ, nếu không có Thanh Đồng Cổ Điện xuất hiện, chúng ta cũng không thể tới một nơi như thế, hắn chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể sống được?
- Cũng đúng, nhưng như thế vẫn chứng minh hắn quá ngu, lúc trước tự phế tu vi cũng không biết chạy tới trung tâm Đông Hoang, bây giờ ở nơi này biến thành phàm nhân, sợ rằng cả đời đều không đi hết địa phương bị vứt bỏ này, chớ nói chi là đi chạy tới trung tâm Đông Hoang.
- Ha ha, các ngươi nghĩ quá nhiều, bây giờ có nhiều tiền bối Anh Biến kỳ vây quanh hắn như vậy, xem ra hôm này cuộc đời hắn sẽ phải chấm dứt!
Có người lắc đầu, nở nụ cười giễu cợt.
Trong tiếng bàn luận ồn nào này, hơn mười cường giả vây quanh Từ Khuyết, trên mặt mang theo ý cười lạnh lẽo, gắt gao theo dõi hắn.
Một áp lực đáng sợ bao phủ ra, khí thể của mấy chục cường giả Anh Biến kỳ, xác thực rất khủng bố.
Ở đây có một số tán tu có chút không đành lòng, cũng có chút cảm khái.
Phải biết, tên Ma Vương Từ Khuyết này, lúc trước có sức chiến đấu vô song, một người có thể giết mấy ngàn tu sĩ, còn khiến hơn 200 cường giả Luyện Hư kỳ bị thương nặng, hắn tuyệt đối là thiên tài mạnh nhất Đông Hoang từ trước tới nay.
Chỉ tiếc, bây giờ rơi vào tình cảnh hổ lạc đồng bằng, còn bị mười mấy cường giả Anh Biến kỳ và Nguyên Anh kỳ vây chặt.
- Ài, nếu như hắn còn tu vi lúc trước, những người này ở trước mặt hắn chẳng qua chỉ là giun dế mà thôi.
Trong đám người vây xem, có một thiếu nữ thở dài nói, đối với tình cảnh của Từ Khuyết, nàng vô cùng đồng tình và tiếc hận.
Thiếu nữ vốn luôn sùng bái cường giả, nhìn thấy Từ Khuyết biến thành như vậy, không nhịn được nói ra tiếng lòng.
Lão giả bên cạnh lập tức nhảy dựng lên vì sợ hãi, vội vàng đưa tay bụm miệng nàng lại, nói:
- Đừng nói lung tung!
Nếu lời này bị những cường giả kia nghe được, sợ rằng ông cháu bọn họ sẽ chết còn nhanh hơn so với Từ Khuyết.
Cũng may giờ khắc này những người kia đều tập trung chú ý đến Từ Khuyết.
Trong đó có một cường giả Anh Biến kỳ mở miệng nói:
- Từ Khuyết, giao tất cả Linh Thạch ra, rồi tới Khương gia dập đầu tạ tội ba năm, bằng không hiện tại ngươi phải chết!
- Họ Từ kia, muốn giữ mạng sống, đi Khương gia dập dầu ba năm xong, cũng phải đến Cung gia ba năm!
Lại một cường giả Nguyên Anh kỳ của Cung gia đứng ra, lạnh giọng cười nói.
- Nếu như vậy, sau sáu năm đó ngươi cũng tới Bạch gia dập đầu ba năm.
- Ha ha, nói như thế, Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái phải đợi mười hai năm mới có thể đợi hắn đến dập đầu rồi.
- Không sao, ngược lại dập đầu xong với gia tộc và môn phái của chư vị, cũng phải tới Lưu Vân Phái dập đầu một chút.
- Ta kháo, chuyện này liên quan gì tới Lưu Vân Phái các ngươi?
- Làm sao không liên quan đến chúng ta, tên này đã từng dùng sấm chớp đánh lén một đệ tử của chúng ta, khiến cho đệ tử kia bị kinh sợ, thù này không thể không báo.
...
Còn chưa bắt đầu, những người này đã bắt đầu thảo luận cách xử trí Từ Khuyết, gần như tất cả thời gian trong tương lai của hắn đều được định ra rồi, muốn quãng đời còn lại hắn đều phải dập đầu tạ tội với các thế lực lớn.
Nhưng bọn họ chỉ là trêu chọc ngoài miệng mà thôi, trên thực tế tất cả biết rất rõ, ngày hôm nay Từ Khuyết sẽ không thể sống sót.
Thân phận chỉ là một phàm nhân giun dế, chỉ có thể chịu cảnh bị bóp chết.
Huống hồ thiên tài cường giả Anh Biến kỳ của Tiêu Diêu Lâu đến không ít, những người này đã sớm tuyên bố, giết không tha Từ Khuyết!
- Ài!
Lúc này, Từ Khuyết khẽ thở dài, nói ra:
- Oan oan tương báo khi nào mới hết, ta đều đã tự phế tu vi, các ngươi vẫn không buông tha ta, thật sự muốn buộc người của Tạc Thiên Bang đi ra đúng không?
Tạc Thiên Bang?
Đám cường giả nghe vậy đều cười lạnh.
- Tạc Thiên Bang chó má gì, ngươi cho rằng tùy tiện báo ra một thế lực vô danh nhỏ nhoi thì có thể doạ được chúng ta?
Một cường giả giễu cợt nói.
- Nơi này là Đông Hoang, là địa bàn của chúng ta, dù ngươi đến từ thế lực lớn ở Nam Châu, đến đây rồi cũng phải ngoan ngoãn quỳ gối cho chúng ta.
- Nhanh chóng nhìn rõ tình cảnh của ngươi đi, trước tiên quỳ xuống dập đầu với chúng ta, chúng ta cũng không vội giết ngươi.
Đám cường giả đều không muốn giết Từ Khuyết nhanh như vậy, bọn họ hiểu rõ trong tộc có cường giả từng bị Từ Khuyết trêu chọc, nên bây giờ muốn đòi lại gấp đôi.
- Ài!
Từ Khuyết lại thở dài, khoát tay áo một cái:
- Nếu như vậy, vậy ta chỉ có thể gọi người của Tạc Thiên đến giúp đỡ thôi.
Nói đến đây, Từ Khuyết bỗng ngẩng đầu nhìn về bầu trời, la lớn:
- Thiên vương địa hổ, gà con hầm nấm! Ta là Tạc Thiên Bang Từ Khuyết, xin hỏi phụ cận có người Tạc Thiên Bang không? Mời đi ra giúp một chút đi.
Bạch!
Toàn trường trong nháy mắt trở yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó dùng vẻ mặt như nhìn kẻ ngu si nhìn về phía Từ Khuyết.
Cái quái gì thế?
Tên này có bệnh à? Có kiểu gọi người hỗ trợ như thế sao?
Ngươi cho rằng người Tạc Thiên Bang của ngươi có ở khắp mọi nơi sao?
"Ầm!"
Nhưng sau một khắc, trên bầu trời truyền đến một tiếng sấm nổ vang.
Sau đó, mười mấy bóng người cùng xuất hiện, tóc người nào cũng trắng như tuyết, trên người khoác áo bào đen, thêu từng đoá Hồng Vân, khí thế ngập trời, tất cả đều là Anh Biến kỳ tầng chín.
Trong khoảnh khắc, uy thế khủng bố, bỗng nhiên bao phủ, trấn áp tất cả mọi người ở đây.
Từng đạo tiếng nói như hồng chung, đinh tai nhức óc vang vọng khắp bầu trời...
- Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết, đến đây hộ đạo!
- Tạc Thiên Bang Diệp Lương Thần, đến đây hộ đạo!
- Tạc Thiên Bang Tiết Chi Khiêm, đến đây hộ đạo!
- Tạc Thiên Bang Đại Thủy Ngư, đến đây hộ đạo!
- Tạc Thiên Bang Ngũ Ngũ Khai, đến đây hộ đạo!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận