Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 653: Quỷ Dị

Không có?
Khóe miệng của Liễu Tĩnh Ngưng lập tức giương lên, lộ ra nụ cười quyến rũ mê người.
Nàng quá quen thuộc với tính cách và tác phong của Từ Khuyết cùng Husky, hai con hàng này đồng thời mở miệng, còn nói như chặt đinh chém sắt như thế, vậy khẳng định chính là có biện pháp.
Huống hồ vừa nãy nàng cũng nhìn thấy hai tên này đang thương lượng cái gì đó, sau đó lộ ra nụ cười gian trá bỉ ổi, lúc này mới làm cho nàng suy đoán rằng Từ Khuyết có khả năng có thể vào núi, cho nên mới chạy lại đây.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi không thành thật nha, muốn lừa gạt tỷ tỷ sao?
Liễu Tĩnh Ngưng chớp chớp đôi mắt đẹp, âm thanh bắt đầu trở nên kiều mị, thêm vào dáng dấp kiều diễm ướt át của nàng, tuyệt đối đủ để cho nam nhân trong thiên hạ quỳ gối, vì nàng mà điên cuồng.
- Đại tỷ, ngươi tỉnh lại đi, đừng có như vậy nữa mà? Cần phải thục nữ.
Từ Khuyết suýt chút nữa tan vỡ, lúc ma nữ này ghẹo người, quả thực là muốn ghẹo ra đại hỏa.
Husky cũng vỗ vai Từ Khuyết, la lớn:
- Tiểu tử, ngươi cũng tỉnh lại đi, tuyệt đối đừng bị dụ dỗ.
- A! Ma nữ này có độc!
Từ Khuyết kêu to, liên tục tăng nhanh bước chân chạy về phía trước, muốn rời xa Liễu Tĩnh Ngưng.
Không phải là hắn không đủ tự chủ, thực sự là mị lực của Liễu Tĩnh Ngưng rất đáng sợ, bất luận ai cũng khó mà chống đỡ, nếu như có, khả năng người kia bị bất lực.
- Tiểu Khuyết Khuyết, đừng đi nhanh như vậy mà, chờ người ta với...
Âm thanh kiều mị của Liễu Tĩnh Ngưng lần nữa truyền đến, lúc này còn mang theo một ít âm điệu như đang làm nũng.
Từ Khuyết tê cả da đầu, vội tăng nhanh bước chân, trực tiếp chạy trốn.
- Tiểu tử, nhanh lấy Đạo Thân ra mang chúng ta bay!
Husky hô lớn.
Từ Khuyết cũng sực nhớ ra, tâm thần hơi động, liền chuẩn bị gọi Đạo Thân ra.
Vèo!
Nhưng vào lúc này, bóng người của Liễu Tĩnh Ngưng mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt, trực tiếp rơi xuống trước mặt hắn, lần nữa chặn đứng đường đi của hắn.
- Đạo Thân?
Liễu Tĩnh Ngưng nghi ngờ nhìn Từ Khuyết:
- Tiểu tử, người vừa nãy từ trong người ngươi bay ra, là Đạo Thân của ngươi?
- Đừng nghe Husky nói linh tinh, đó là anh họ Lý Tiêu Dao của ta, đặc biệt từ huyện Dư Hàng tới đây thăm ta.
Từ Khuyết đàng hoàng trịnh trọng đáp.
Nhưng lấy sự thông tuệ của Liễu Tĩnh Ngưng, đương nhiên là nhìn ra Từ Khuyết đang nói bậy nói bạ.
Chỉ là nàng rất khiếp sợ, chuyện cô đọng Đạo Thân, ở trong một ít sách cổ lưu truyền từ thượng cổ có nhắc qua, nhưng vô số người đều nói đó là giả, tu tiên giả không thể ngưng luyện ra Đạo Thân, trừ phi là phi thăng thành tiên, chỉ có tiên nhân mới có thể làm được.
Nhưng bây giờ, trên người Từ Khuyết lại tồn tại một bộ Đạo Thân, hơn nữa khí tức của người tóc bạc vừa rồi quả thực rất quen thuộc, hoàn toàn giống với Từ Khuyết.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi không ngoan nha, hơn nửa năm không gặp, ngươi lại nói nhiều lời nói dối đối với ta như vậy?
Đôi mắt đẹp long lanh nước của Liễu Tĩnh Ngưng nhìn Từ Khuyết giống như cô vợ nhỏ bị oan ức.
- Ài! Được rồi, đừng đùa nữa, đứng đắn một chút đi, ta quả thật có Đạo Thân, hơn nữa cũng có biện pháp vào núi.
Từ Khuyết cắn răng nói.
Thực sự không chịu được thủ pháp ghẹo người của ma nữ này, nữ tử phổ thông nếu như làm nũng như vậy, hắn phỏng chừng đã trực tiếp quay đầu rời đi.
Nhưng Liễu Tĩnh Ngưng lại không giống, nữ nhân này trời sinh mang theo một loại khí chất quyến rũ, thêm vào tu luyện nhiều năm, càng thêm động lòng người, hơn nữa địa vi cũng siêu nhiên, ở trước mặt hắn làm nũng như vậy, lực sát thương quả thực có thể nói còn khủng bố hơn cả bom hạt nhân.
Hơn nữa cũng bởi vì bây giờ Từ Khuyết chỉ là thân thể phàm nhân, Liễu Tĩnh Ngưng mới dám bất chấp hậu quả ở trước mặt Từ Khuyết làm như vậy.
Nếu như đổi lại lúc tu vi của Từ Khuyết còn trên người, nếu như nàng dám làm như vậy, Từ Khuyết tuyệt đối sẽ không chút khách khí bắt lấy nàng, thực hiện lời hung ác lúc trước kia, chơi cho ngươi khóc.
- Thật sự có Đạo Thân?
Liễu Tĩnh Ngưng lúc này cũng sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới thủ đoạn của Từ Khuyết lại nghịch thiên như vậy, đã trở thành phàm nhân, kết quả ngược lại còn ngưng luyện ra Đạo Thân.
Bây giờ nhìn lại, tên này rõ ràng là đem tất cả tu vi truyền cho truyền cho Đạo Thân, căn bản không tính là tự phế tu vi.
Quá âm hiểm, chẳng trách không ai có thể động đến hắn chút nào.
- Ngươi thật là xấu, lừa gạt tất cả mọi người như thế.
Liễu Tĩnh Ngưng nhìn về phía Từ Khuyết nói.
- Được rồi đừng nói nhảm, mau lên đường.
Từ Khuyết trợn tròn mắt nói, việc cấp bách bây giờ là phải mau mau vòng tới mặt sau toà núi lớn kia, bằng không chờ lão già Đoạn Cửu Đức chết tiệt kia phá tan cấm chế liền muộn rồi.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi tức giận à?
Đột nhiên, cả người Liễu Tĩnh Ngưng dựa vào Từ Khuyết, cặp chân ngọc thon dài trắng nõn kia kề sát hắn, một chân trong đó còn hơi nhấc lên, giống như vô tình hay cố ý, nhẹ nhàng cọ vào bắp đùi Từ Khuyết, đôi mắt đẹp long lanh nước nhìn Từ Khuyết, khẽ chớp.
- Người ta sai rồi còn không được sao! Không nên tức giận...
CMN!
Từ Khuyết suýt chút nữa liền nhịn không được muốn run run một cái, nội tâm quả thực giống như núi lửa sắp phun trào.
Lúc như thế này vẫn nhịn được, còn là nam nhân sao?
- Ngươi xong!
Từ Khuyết trầm giọng nói, tâm thần hơi động, lúc này liền muốn gọi ra Đạo Thân, bắt ma nữ này lại, sau đó đem tới bụi cỏ giải quyết tại chỗ.
Nhưng Liễu Tĩnh Ngưng lại cười giả dối, còn không chờ Từ Khuyết ra tay, cả người nàng liền mềm mại cực kỳ bay ra ngoài, cười nhạo nói:
- Tiểu Khuyết Khuyết, đùa giỡn mà thôi, không cần tích cực như thế, chúng ta mau nghĩ biện pháp vào núi đi, bên trong thật sự có món đồ rất quan trọng với ta.
- Ngươi ghẹo ta như thế, chính là muốn ta giúp ngươi?
Mặt Từ Khuyết tối sầm lại hỏi.
- Đương nhiên không phải.
Liễu Tĩnh Ngưng cười dài mà nói.
Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, lời nói cũng là thật, bởi vì nàng rõ ràng, nếu nàng cần giúp đỡ, lấy tính cách của Từ Khuyết, nhất định sẽ giúp nàng.
- Được rồi, đừng đùa nữa, ngươi đến dẫn đường đi, vòng tới mặt sau ngọn núi kia, đừng để người khác phát hiện.
Từ Khuyết gật đầu, cũng lười đùa giỡn với Liễu Tĩnh Ngưng nữa.
Nguyên bản hắn muốn vào núi cướp đồ vật, thuần túy chính là vì để chọc tức Đoạn Cửu Đức.
Bây giờ nếu như Liễu Tĩnh Ngưng cần giúp đỡ, vậy khẳng định phải trợ giúp một chút, dù sao người ta có nhan sắc có khí chất... không đúng, dù sao lúc trước người ta cũng đã giúp mình, còn lo lắng mình sau khi phế bỏ tu vi sẽ gặp nguy hiểm, cố ý phái người đi hộ đạo, phần tâm ý này rất hiếm có.
- Ừm. Đi thôi.
Liễu Tĩnh Ngưng gật đầu, vào lúc này cũng không nói đùa nữa, vung tay nhỏ lên, lập tức ngưng tụ ra chân nguyên bàng bạc, dưới chân hóa ra một đoàn sương mù màu đen, nâng cả người nàng lên khỏi mặt đất.
Từ Khuyết cùng Husky đứng lên trên, khói đen đột nhiên nâng bọn họ ngang trời lướt đi, đi vòng một vòng lớn, chạy tới toà núi lớn kia.
Dọc theo đường đi, Từ Khuyết cũng nói cho Liễu Tĩnh Ngưng phương pháp vào núi, chính là chuyện cấm chế vô hiệu đối với phàm nhân mà Husky đã nói, vì thế chỉ có thể một mình hắn đi vào.
Liễu Tĩnh Ngưng nghe xong cũng kinh ngạc, nàng thật không biết những cấm chế kia tồn tại loại quy tắc này.
- Thứ mà ta cần, là một quả Nhân Hình Quả! Đó là chủ dược dùng để luyện chế Hợp Thể Đan, có thể giúp ta nhanh chóng đột phá bình cảnh, đạt đến Hợp Thể kỳ.
Liễu Tĩnh Ngưng nói ra thứ mà chính mình cần, đây cũng là mục đích duy nhất khi nàng tiến vào bí cảnh.
Từ Khuyết ngạc nhiên, không nghĩ tới Liễu Tĩnh Ngưng lại có dã tâm và tầm nhìn như vậy, những Thánh Tử Thánh Nữ khác còn đang tranh xem ai mới là người số một, nàng đã đem ánh mắt nhìn về phía cảnh giới càng cao hơn, nghĩ thông suốt tới việc tìm kiếm Nhân Hình Quả luyện chế Hợp Thể Đan, đột phá tới Hợp Thể kỳ.
Nếu như thế, địa vị của nàng có thể ngang hàng với lão tổ của một vài thế lực lớn, không phải bình thường.
Nhưng mà, trong lòng Từ Khuyết còn mang thắc mắc, lắc đầu nói:
- Ngươi còn chưa vào núi, làm sao biết bên trong có Nhân Hình Quả?
- Trong tông môn của ta có một vị lão tổ từng lưu lại một tấm địa đồ tàn tạ, chính là sơ bộ khu vực tầng một của Thái Nguyên bí cảnh này, bên trong có vẽ ngọn núi này, đánh dấu đây là một Dược Viên, ở trong có trồng Nhân Hình Quả.
Liễu Tĩnh Ngưng đáp.
- Vậy lúc trước gây ra tiếng nổ vang kia là món đồ gì? Lão ăn mày còn nói nó thành thục, chẳng lẽ đúng là tiên dược?
Từ Khuyết tò mò hỏi.
Liễu Tĩnh Ngưng lắc lắc đầu:
- Chuyện ấy ta không rõ ràng, chỉ cần là linh dược, một khi năm tháng sinh trưởng cùng với hấp thu thiên địa linh khí đầy đủ, đều có khả năng hóa thành tiên dược.
- Được rồi, ta đi vào xem xem, trước tiên giúp ngươi tìm Nhân Hình Quả.
Từ Khuyết gật đầu, không hỏi nhiều nữa, nếu đã đồng ý giúp đỡ rồi, liền thuận tiện trợ giúp một chút.
Rất nhanh, sau một canh giờ, bọn họ thành công đi một vòng, đến phía sau ngọn núi lớn kia, rơi lên trên mặt đất.
- Tiểu tử, nhớ kỹ, lấy được đồ vật lập tức đi ra, tuyệt đối không nên ở bên trong tu luyện, bằng không một khi ngươi có tu vi, dù cho chỉ là Luyện Khí kỳ, vậy cũng không ra được nữa!
Husky mở miệng dặn dò, biểu hiện rất nghiêm túc.
- Biết rồi, ngươi cho rằng ta giống ngươi sao?
Từ Khuyết đáp một tiếng, khoát tay áo một cái, cất bước liền hướng trong núi đi đến.
Hắn không nhìn đạo cấm chế ánh vàng óng ánh kia, cực kỳ thuận lợi xuyên qua vào bên trong, đạp lên đường núi.
Chỉ có điều sau khi bước ra bước đi này, linh khí xung quanh trong nháy mắt trở nên trở nên nồng nặc, hoàn cảnh cũng phát sinh ra biến hóa, căn bản không giống như lúc bọn họ ở bên ngoài cấm chế nhìn thấy.
Trong này không còn là núi, mà là một cái Dược Viên rộng lớn mênh mông vô bờ.
Từ Khuyết trợn to hai mắt, khó có thể tin.
Mảnh Dược Viên này quá to lớn, phóng tầm mắt nhìn tới tất cả đều là linh dược đủ loại màu sắc hình dạng, hoa cả mắt, trong không khí đầy rẫy mùi hương thấm ruột thấm gan, bất kể là hoa cỏ gì, đều sáng lấp loá dưới ánh mặt trời, óng ánh giống như tinh thạch.
Càng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là, trung tâm Dược Viên có một gian nhà đá nhỏ, ngoài phòng đắp lều, bên trong lều bày ra rất nhiều giá gỗ, như là dùng để phơi dược.
- Làm sao lại có một loại cảm giác quái dị nhỉ?
Từ Khuyết tự nói, nghi ngờ đi đến căn nhà đá nhỏ.
Nhưng mà, chờ lúc hắn sắp tới gần gian nhà, rốt cục phát hiện chuyện không đúng, trên giá gỗ ngoài nhà đá này, thật sự phơi đầy linh dược, trong đó có một ít vẫn là linh dược mới, giống như mới hái xuống chưa bao lâu.
- CMN, bên trong sẽ không phải là có người ở chứ?
Từ Khuyết kinh sợ nói, cấm chế chỗ này còn không bị đánh vỡ, ngoại trừ phàm nhân có thể đi vào, liền chỉ còn lại tiên nhân thôi.
Mang theo nghi ngờ cùng hiếu kỳ, Từ Khuyết tiếp tục tiến lên.
Hắn cẩn thận từng li từng tí một cất bước, không hề dẫm đạp lên những linh dược kia, vừa quan sát nhà đá, vừa cũng đang tìm kiếm Nhân Hình Quả mà Liễu Tĩnh Ngưng nói tới.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng càng bắt đầu nghi ngờ.
Trước đây ngọn núi này đã từng hơi chấn động, phát sinh nổ vang, rõ ràng chính là từ chỗ này truyền đi, nhưng tại sao trước mắt chỉ có vườn thuốc mênh mông vô bờ, căn bản chưa thấy có đồ vật gì ghê gớm nở hoa kết quả.
Ục ục ục...
Đúng lúc này, trên ống khói bên trong nhà đá, đột nhiên có sợi khói bếp, lượn lờ bay lên.
Từ Khuyết bước chân hơi ngưng lại tại chỗ, cứng lại ở tại chỗ, ngây người.
Trời ơi, chỗ này thật sự còn có người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận