Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 908: Trở Về Trường Học

Cùng ngày, sân bay quốc tế ở Kinh Thành!
Lâm Ngữ Hi kéo rương hành lý nhỏ, từ bên trong sân bay đi ra.
Một bộ âu phục nữ giản lược già giặn hoàn toàn bày ra khí tức nữ cường nhân của cô, trên mặt còn đeo một đôi kính râm, nhìn qua rất thời thượng mỹ lệ, giống như nữ minh tinh.
Cô lấy điện thoại di động ra, ấn nút mở máy, nhưng mà điện thoại di động lại không có chút phản ứng nào.
- Tối hôm qua lúc ra ngoài quá vội vàng, quên sạc điện rồi. Quên đi, trực tiếp đi tới trường học.
Cô thấp giọng tự nói, lập tức chặn một chiếc taxi, chạy tới trường đại học ở Kinh Thành.
Đại học Bắc Kinh chính là trường đại học số một số hai ở Hoa Hạ, sinh viên từ nơi này đi ra đều là tinh anh trong xã hội, thậm chí cũng có nhân vật cấp bậc đại lão.
Lâm Ngữ Hi có thành tựu như ngày hôm nay, ngoại trừ năng lực bản thân của cô, cũng có phần lớn công lao là dựa vào tấm bằng tốt nghiệp của đại học Bắc Kinh này.
Thế nhưng, dù cho bây giờ cô lên làm giám đốc quản lý chi nhánh Hoa Nam của tập đoàn Lưu thị, nhưng cũng không hề lấy được thư mời tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.
Bởi vì có thể thu được giấy mời, đa số đều là người có thành tựu kiệt xuất ở một lĩnh vực nào đó, hoặc là đại lão chân chính bên trong giới kinh doanh, những người như thế mới có tư cách.
Thân phận bây giờ của Từ Phỉ Phỉ, chính là tiến sĩ của một trung tâm nghiên cứu khoa học nổi danh ở nước ngoài, có người nói đã thành công nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc, có thể để người ta kéo dài tuổi thọ, hơn nữa đã thông qua quốc tế chứng thực.
Tối hôm qua lúc Lâm Ngữ Hi từ trong miệng của các bạn học khác hỏi thăm được tin tức này, sắc mặt cũng thay đổi, làm sao cũng không nghĩ tới Từ Phỉ Phỉ lại có thành tựu như vậy.
Có thể thu được lời mời của đại học Bắc Kinh, xác thực cũng là danh xứng với thực.
- Từ Phỉ Phỉ có loại thành tựu như ngày hôm nay, Từ Khuyết cũng nên thỏa mãn.
Ngồi ở trên xe taxi, trong lòng Lâm Ngữ Hi cảm khái nói, cục đá đè lên cô mấy năm này, cuối cùng cũng coi như biến mất hoàn toàn.
Rất nhanh, xe đã đến đại học Bắc Kinh.
Lần kỷ niệm thành lập trường này, ngoại trừ trường học chủ động mời học sinh tốt nghiệp ở ngoài, đa số học sinh còn lại cũng đến tham gia.
Dù sao cũng là một lần kỷ niệm thành lập trường, rất nhiều người đều muốn về trường học cũ nhìn một chút, gặp gỡ bạn học cũ, đương nhiên, cũng là muốn thừa cơ hội này kết bạn với một ít nhân vật nổi tiếng.
Lâm Ngữ Hi vốn cũng dự định tới tham gia, vì thế tối hôm qua mới liên hệ với vài người bạn học cũ, không nghĩ tới vừa vặn liền hỏi thăm được tin tức của Từ Phỉ Phỉ, cô liền lập tức khởi hành tới đây.
Đi ở trên đường bên trong trường, trong lòng Lâm Ngữ Hi khá là cảm khái.
Rời đi mấy năm, cảnh còn người mất, nhưng tất cả trong trường học lại thủy chung vẫn rõ ràng ở trước mắt.
Cô đi qua một cái hồ nước, đó là thánh địa tình yêu có tiếng trong trường học, rất nhiều đôi yêu nhau đều sẽ ngồi ở trên ghế dài bên hồ, nói chuyện yêu đương.
Năm đó cô cùng Từ Khuyết cũng từng tới nơi này, tay nắm tay, trò chuyện về cuộc sống, nói lý tưởng.
Nhưng đa số thời điểm, cô đều bị lời trong nói của Từ Khuyết làm cho dở khóc dở cười.
Bây giờ hồi tưởng lại, khóe miệng của cô vẫn không nhịn được hơi nhếch lên một vệt ý cười.
- Đáng tiếc, tạo hóa trêu người. Duyên phận cuối cùng đã hết, quá khứ liền trở thành quá khứ đi.
Cô lắc lắc đầu cất bước rời đi, hướng về khu học đường ở trung tâm.
Sinh viên tham gia lễ kỷ niệm đều cần phải đi đăng ký trước, sau đó mới đi tới đại lễ đường phía sau, quan sát các loại biểu diễn của lễ kỷ niệm lần này.
Điện thoại di động của Lâm Ngữ Hi hết pin, vào lúc này cũng chỉ có thể đi đăng ký thông tin trước, nhìn một chút xem có thể gặp được bạn học cũ, mượn điện thoại di động một chút, nhìn xem có thể liên lạc với Từ Phỉ Phỉ hay không.
- Ồ, Lâm Ngữ Hi?
Ngay khi cô vừa mới cất bước đi vào khu sảnh đường trung tâm, một tiếng nói từ phía sau truyền đến.
Lâm Ngữ Hi xoay người nhìn lại, chính là vài người bạn cùng lớp đại học, nữ có nam có.
Mở miệng gọi cô là một nữ sinh, năm đó quan hệ với cô cũng không tệ lắm.
Nhưng ở bên cạnh nữ sinh kia còn có vài bạn nam, trong đó có ba người làm sắc mặt của Lâm Ngữ Hi khẽ hơi có vẻ lúng túng.
Bởi vì ba người này chính là năm đó ở cùng phòng với Từ Khuyết, Tằng Đại Vinh, Tô Tiểu Lượng cùng với Vương Kim.
- Oa, Ngữ Hi, thật là cậu à! Đã lâu không gặp, cậu về nước lúc nào thế?
Nữ sinh sau khi nhận ra Lâm Ngữ Hi, lập tức kinh ngạc chạy đến đây.
Lâm Ngữ Hi khẽ mỉm cười.
- Vừa mới trở về được mấy ngày.
- Từ khi cậu đi ra nước ngoài, tôi không liên lạc được với cậu nữa, ngày hôm nay phải trò chuyện nhiều một chút đấy.
Nữ sinh cười hì hì nói.
Mà lúc này, mặt của ba người bọn Tằng Đại Vinh tối sầm lại, không nhìn thẳng tới Lâm Ngữ Hi, cất bước hướng về cầu thang.
Lâm Ngữ Hi chần chờ một chút, mở miệng nói:
- Tằng đồng học, mọi người chờ một chút.
Ba người bọn Tằng Đại Vinh lập tức ngẩn ra, bước chân dừng lại, nhìn về phía Lâm Ngữ Hi.
- Ồ, thì ra Lâm hoa khôi còn nhớ chúng tôi à? Thật đúng là có phúc ba đời!
Tằng Đại Vinh lạnh lùng nói.
Vương Kim cũng giống như trào phúng cười nói:
- Lâm đại hoa khôi, lúc trước còn chưa tốt nghiệp, không phải cô nói là không quen biết chúng tôi hay sao?
Lâm Ngữ Hi im lặng một lát, đáp:
- Mặc kệ có tin hay không, lúc trước tôi không nói chuyện kia ra là vì tốt cho mấy người. Hơn nữa tôi có chuyện muốn nói cùng mọi người.
- Ha ha, quên đi Lâm đại hoa khôi, chúng tôi chỉ muốn biết chuyện năm mà thôi, những chuyện khác chúng tôi không quan tâm.
Tô Tiểu Lượng cười lạnh một tiếng.
Ba người lập tức xoay người tiếp tục hướng về phía trước.
Lúc này, Lâm Ngữ Hi mở miệng nói:
- Ta muốn nói là, Từ Khuyết chưa chết, hắn vẫn còn sống.
Bạch!
Trong nháy mắt, bước chân của ba người Tằng Đại Vinh dừng lại, tỏ rõ vẻ kinh sợ, bỗng nhiên xoay người lại, tràn ngập kinh hãi.
Từ Khuyết không chết?
Còn sống sót?
Sao có thể có chuyện đó?
Không chỉ là ba người bọn họ, liền ngay cả những bạn cùng lớp khác ở đây cũng đều chấn kinh, khó có thể tin nhìn về phía Lâm Ngữ Hi.
- Tôi nói chính là sự thật, hắn còn sống, tôi cũng là hai ngày trước mới gặp được hắn ở gần Thâm Thị, nhưng mà...
Lâm Ngữ Hi nói đến đây, hơi dừng lại một chút, lập tức mới đem chuyện Từ Khuyết có khả năng bị bệnh tâm thần nói cho mọi người.
- Tôi lần này tới đây, chủ yếu là muốn tìm tới Từ Phỉ Phỉ, dẫn cô ấy trở lại tìm anh trai, đây cũng là một chuyện cuối cùng tôi có thể làm để bù đắp cho Từ Khuyết. Từ nay về sau, tôi cũng hi vọng không kéo không nợ với hắn, mỗi người sống cuộc sống của riêng mình.
Lâm Ngữ Hi nói đến đây, liền cất bước rời đi, lên lầu đăng ký tin tức.
Tằng Đại Vinh cùng với những đồng học còn lại đều sững sờ ở tại chỗ, vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ hầu như còn không thể tin được lời Lâm Ngữ Hi nói, Từ Khuyết vẫn chưa chết.
- Chuyện này... đây sẽ không phải là thật chứ?
- Nhưng mà không đúng rồi, năm đó chúng ta đều tận mắt nhìn thấy di thể của hắn ở bệnh viện mà!
- Chẳng lẽ sau đó còn phát sinh chuyện khác? Có người cứu hắn trở về, thế nhưng tai nạn xe dẫn đến não bị thương, mới bị bệnh tâm thần?
Vài tên đồng học đều bắt đầu nghị luận.
Mặt của ba người bọn Tằng Đại Vinh lập tức tối sầm lại, cả giận nói:
- Mấy người nói cái gì đó? Ai bị bệnh tâm thần hả?
Mọi người lập tức cười khổ:
- Ngất, ba người các ngươi có cần phải kích động như thế không?
- Lâm Ngữ Hi vừa rồi không phải đều đã nói rồi sao, tiểu tử Từ Khuyết kia lại còn nói Hằng Nga tiên tử là người phụ nữ của hắn, đây không phải bệnh tâm thần, thì cũng chính là chứng hoang tưởng.
- Các ngươi cũng không cần kích động như thế, bệnh tâm thần cũng không phải là chuyện không thể lộ ra ngoài.
- Đúng thế, Từ Khuyết dù gì cũng là bạn học cũ của chúng ta, có thời gian chúng ta sẽ đến thăm hắn, mọi người có thể giúp cái gì đều sẽ tận lực giúp cái đó.
...
Cùng lúc đó, trên con đường ở ngọn núi nhỏ phía sau đại học Bắc Kinh.
Hai bóng người từ trên trời hạ xuống, trong nháy mắt rơi lên trên mặt đất, chính là Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan.
Lúc này con đường phía sau núi không có một bóng người, hai người xuất hiện cũng không gây ra bất cứ khủng hoảng cùng hỗn loạn nào.
- Kỳ quái, chỗ này tựa hồ cất giấu bảo vật gì đó.
Từ Khuyết vừa rơi xuống đất, ánh mắt liền quét về bốn phía.
Vừa nãy hắn xác thực cảm ứng được một trận linh khí, nhưng lóe lên một cái rồi biến mất, sau khi hạ xuống liền biến mất rồi.
Khương Hồng Nhan cũng tỏ vẻ nghi hoặc, có chút thất thần.
- Tiểu cô nương, ngươi làm sao thế?
Từ Khuyết nhìn thấy vẻ mặt của nàng, vội hỏi.
Khương Hồng Nhan khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta vừa rồi cũng cảm giác được cỗ linh khí này, hơn nữa sản sinh cộng hưởng cùng cái Tiên Khí trong cơ thể ta.
- Cái gì?
Từ Khuyết lập tức cả kinh.
Có thể sản sinh cộng hưởng cùng Tiên Khí, ngoại trừ Tiên Khí thì còn có cái gì khác nữa?
Chẳng lẽ bên trong núi phía sau đại học Bắc Kinh còn ẩn giấu một kiện Tiên Khí khác?
Bạn cần đăng nhập để bình luận