Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 600: Cường Giả Tập Hợp

Tuy Hoang Lạc Thành là cổ thành cách Táng Tiên Cốc gần nhất, nhưng từ cổ thành xuất phát, vẫn cần thời gian ba đến năm ngày.
Mà ở trên một đường đi tới, Từ Khuyết cũng từ trong miệng Liễu Tĩnh Ngưng hiểu rõ chuyện về chín đại tuyệt địa.
Có người nói chín đại tuyệt địa cũng đã tồn tại từ thời thượng cổ, chính là hung địa, vô số cường giả thời thượng cổ ngã xuống, hơn nữa còn không thiếu tin đồn về chín đại tuyệt địa.
Ví dụ như Càn Long Quật, có người nói là chỗ tọa hóa của một con thượng cổ Hung Long.
Ví dụ như trong Táng Tiên Cốc, thật sự mai táng một vị tiên nhân.
Nhưng Husky lại lắc đầu liên tục nói:
- Đây đều là lời đồn, kỳ thực Càn Long Quật chỉ là chỗ một vị cường giả Ma Long tộc ta đã từng ngủ qua, thượng cổ Ma Long ta mạnh mẽ biết bao, chỉ ngủ một giấc, khí tức kia vẫn truyền lưu đến nay, vẫn hung ác như trước. Còn Táng Tiên Cốc, vừa nghe liền biết chính là một tên tiên nhân phế vật nào đó chết ở nơi đó, nếu như là tiên nhân mạnh mẽ, muốn chết cũng chết ở tiên giới, làm sao sẽ chết ở Đông Hoang đây, nếu để cho bản thần tôn đi vào, tuyệt đối sẽ đào móc thi thể tiên nhân này ra một quyền đánh nổ. Chỉ là Táng Tiên Cốc, làm sao có thể đánh đồng với Càn Long Quật.
Husky hăng hái nói, tựa hồ là bên trong Càn Long Quật có chữ Long, làm nó rất kiêu ngạo.
Từ Khuyết vừa nghe liền biết con hàng này lại đang khoác lác, lộ vẻ khinh bỉ nói:
- Ngươi không phải nói ngươi ở Táng Tiên Cốc vào bảy ra bảy sao?
- Có hả?
Husky lập tức ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới vừa rồi tựa hồ thật như nói khoác qua lời này, lập tức trên mặt có chút không nhịn được, nhưng vẫn một mực chắc chắn nói:
- Bản thần tôn tuyệt đối chưa từng nói, ngươi nghe lầm rồi, nếu như có, Táng Tiên Cốc đã sớm không còn tồn tại nữa.
- Haizz, con chó ngu này.
Từ Khuyết lắc đầu thở dài.
Liễu Tĩnh Ngưng lại nghe tới cả kinh, vốn là nàng cảm thấy Husky chỉ là một con yêu thú tầm thường, nhưng kỳ quái hơn chính là, con chó này tựa hồ không có cảnh giới gì, nhưng lại nắm giữ linh trí, có thể miệng nói tiếng người.
Nhưng bây giờ con chó này lại còn nói khoác không biết ngượng, nói mình là thượng cổ Ma Long nhất tộc, chuyện này liền để Liễu Tĩnh Ngưng có chút bị hồ đồ.
Chó với Ma Long, tại sao lại có quan hệ gì với nhau nhỉ?
- Nhìn cái gì vậy, bản thần tôn tôn quý như thế, há lại là ngươi có thể tùy tiện nhìn sao?
Husky cảm thấy được ánh mắt cổ quái của Liễu Tĩnh Ngưng, lập tức thân thể chấn động, tỏ vẻ lớn lối nói.
Đôi mi thanh tú của Liễu Tĩnh Ngưng lập tức vẩy một cái, khí thế Luyện Hư kỳ đột nhiên bao phủ, ép về hướng Husky.
Đường đường Thánh Nữ Cực Lạc Tông, địa vị ở Đông Hoang cao biết bao, há có thể để một con chó bất kính với nàng?
Từ Khuyết vô lễ với nàng là một chuyện, nhưng không có nghĩa là bất luận người nào thậm chí là yêu thú, cũng có thể có thái độ này đối với nàng.
- Gào, tiểu tử tiểu tử, nhanh quản tốt người đàn bà của ngươi, ma nữ này điên rồi, muốn giết bản thần tôn.
Husky kiêu ngạo chưa nổi ba giây, liền bị khí thế Liễu Tĩnh Ngưng ép lại, lập tức bị dọa sợ, hướng Từ Khuyết cầu cứu.
- Sớm bảo ngươi hãy thành thật một chút ngươi không nghe, người ta tốt xấu gì cũng là Thánh Nữ, há cho phép ngươi vô lễ như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể giống như ta dựa vào mặt để ăn cơm hả? Nếu như không đẹp trai bằng ta, vậy ngươi phải khiêm tốn một chút.
Từ Khuyết tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy dỗ.
Liễu Tĩnh Ngưng nguyên bản nghe nửa trên câu nói, trong lòng cũng còn thấy tốt một chút, ít nhất biết Từ Khuyết vẫn rất tôn trọng nàng.
Nhưng sau khi nghe nửa câu sau, suýt chút nữa hờn dỗi tức ngất đi.
Quả nhiên có loại chó này thì tất có kỳ chủ!
Con chó sủng vật này vô sỉ như vậy, người bình thường sao lọt nổi vào mắt xanh, phỏng chừng cũng chỉ có loại gia hỏa vô sỉ như Từ Khuyết mới nuôi một con chó như thế, dẫn theo bên người, dù sao đều là loại người giống nhau.
- Tiểu Khuyết Khuyết, chờ một lúc nhìn thấy Khương Hồng Nhan, ta nhất định nói cho nàng biết, ngươi ở trên đường bắt nạt người ta.
Liễu Tĩnh Ngưng làm bộ dáng bị oan ức, vô cùng đáng thương nói ra.
Nhìn dáng dấp kia, thật giống như Từ Khuyết đã làm gì nàng rồi vậy.
- Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có loại ý đồ xấu này, Hồng Nhan rất rõ ràng ta là một chính nhân quân tử cương trực công chính, tọa hoài bất loạn, hơn nữa tu vi ngươi cũng cao hơn ta, làm sao lại bị ta bắt nạt?
Từ Khuyết cười lạnh nói.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không chắc chắn, thậm chí còn có chút chột dạ, xác thực rất sợ Liễu Tĩnh Ngưng đi nói lung tung với Khương Hồng Nhan, đưa tới hiểu lầm.
Dù sao năm đó lúc hắn ở Hỏa nguyên Quốc, Khương Hồng Nhan rất rõ ràng chuyện của hắn cùng Nhã phu nhân.
- Tu vi so cao hơn ngươi thì thế nào, người ta chính là bị vẻ anh tuấn tiêu sái, khí chất trác việt bất phàm của ngươi hấp dẫn, nhất thời hồ đồ, mới tùy ý ngươi bắt nạt, ai ngờ ngươi bội tình bạc nghĩa, trở mặt liền không nhận người, người ta oan ức...
Liễu Tĩnh Ngưng càng nói càng quá mức, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười, nhưng thanh âm kia lại thật sự như là một tiểu nữ nhân bị vứt bỏ.
Từ Khuyết lập tức liền xù lông, ta cũng không đụng tới ngươi qua, nhiều lắm chỉ đánh mông vài cái, ngươi không cần phải nói xấu ta như thế chứ?
- Đến đến đến, ngươi bị ta hấp dẫn đúng không, ta bắt nạt ngươi đúng không, vậy thì lại cho ta bắt nạt thêm một chút.
Từ Khuyết nói, đúng là đưa tay muốn nắm lấy ngực Liễu Tĩnh Ngưng.
Liễu Tĩnh Ngưng hời hợt tung bay về phía sau, né tránh ma trảo của Từ Khuyết, cười nhạo nói:
- Tiểu Khuyết Khuyết, nơi này không thể mò nha.
- Ta không mò, chỉ bóp.
Từ Khuyết trợn tròn mắt nói, cũng không có tâm tư nháo tiếp với Liễu Tĩnh Ngưng, hắn tiếp tục hướng về phương hướng Táng Tiên Cốc lao đi.
Hắn cũng không lo lắng Liễu Tĩnh Ngưng sẽ ở trước mặt Khương Hồng Nhan nói cái gì, tính nết của nữ nhân này, Khương Hồng Nhan hẳn là hiểu rõ hơn hắn, nhất định sẽ không tin nàng nói loạn.
Nếu như hai người thật phát sinh chút gì, Liễu Tĩnh Ngưng sẽ không dám ở trước mặt Khương Hồng Nhan nói ra.
- Hừ, tiểu tử, lại vô sỉ như vậy, câu nói không mò chỉ bóp như thế này cũng nói ra được.
Nhìn Từ Khuyết bay xa, Liễu Tĩnh Ngưng thầm nói, chợt cũng lần nữa đi theo.
Hai người một chó tiếp tục chạy đi.
Ròng rã hai ngày, Từ Khuyết trên đường vẫn gặp lôi điện, cũng ngộ thương tới tu sĩ ven đường.
Mà những tu sĩ kia tựa hồ sớm đã nghe thấy sự tích ác liệt của Từ Khuyết, vừa nhìn thấy chớp giật, lập tức tức giận rống to:
- Tên Thiểm Điện Tặc nhà ngươi, nếu còn dám xuất hiện, giết!
- Cút!
Từ Khuyết căm tức, một cái Huyền Trọng Xích đập trở lại, lập tức có tảng lớn người bị đánh bay.
Hắn tiếp tục chạy đi, Liễu Tĩnh Ngưng nhưng không nhịn được cười nở nụ cười:
- Thiểm Điện Tặc, xem ra bọn họ đã đặt cho ngươi một cái biệt hiệu rồi.
- A, đám ngu đần này, hôm nào ta liền để bọn họ kiến thức cái gì mới là Thiểm Điện Hiệp!
Từ Khuyết đối với cái ngoại hiệu này cũng cảm thấy không còn gì để nói, biệt hiệu tục như Thiểm Điện Tặc đều có thể nghĩ ra được.
Nhưng mà hắn một chút xíu cũng không cảm thấy mình quá đáng, ngược lại đám người kia đều là vì giết Khương Hồng Nhan mà đến, bây giờ bị đánh vài tia sét, nhiều lắm chỉ xem như một chút lợi tức, lúc nữa lại đến Táng Tiên Cốc, đám người kia còn dám đuổi đến, hắn không ngại diệt hết một lần.
Nhưng mà, lúc bọn họ chạy đi được ba ngày đường, lại ngừng lại ở khu vực bên ngoài cách Táng Tiên Cốc mấy trăm dặm.
Cũng không phải là nhìn thấy Khương Hồng Nhan, mà là khu vực này đã tập hợp hàng ngàn hàng vạn tên tu sĩ, còn nhiều hơn Hoang Lạc Thành mấy lần.
Đáng sợ hơn chính là, trong hàng ngàn hàng vạn người này, lại có hơn trăm tên cường giả Luyện Hư kỳ, chia trận doanh khác nhau, tất cả đều tụ tập ở đây.
Từ Khuyết cùng Liễu Tĩnh Ngưng đều không thể không dừng lại, tỏ vẻ nghiêm nghị.
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ có thể đến sớm hơn cả chúng ta?
Từ Khuyết chau mày, vốn tưởng rằng mình là người đầu tiên biết Khương Hồng Nhan ở Táng Tiên Cốc, nhưng bây giờ lại có vô số người nhanh chân đến nơi này trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận