Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 752: Không Phục Liền Chiến

Vù~!
Vào giờ phút này, trong động phủ thần bí dưới mật thất im lặng một cách đáng sợ, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi tu sĩ đều há hốc mồm, tỏ vẻ ngơ ngác.
Ăn cướp?
Cái tên này lại ăn cướp ở trong vương phủ?
CMN, tình cảnh này tại sao lại quen thuộc như vậy?
- Giống! Quá giống rồi!
- Phi thường giống!
- Phi thường vô địch giống!
- A? Các ngươi đang nói cái gì thế, giống cái gì?
- Đại huynh đệ, ngươi chưa từng nghe nói qua Tạc Thiên Bang Từ Khuyết sao? Tên này quả thực quá giống với Từ Khuyết!
- CMN, ngươi vừa nói như thế ta cũng nghĩ tới.
- Được cứu rồi, các vị đạo hữu, chúng ta được cứu rồi!
- Nếu như tên này cũng là thiên kiêu của Tạc Thiên Bang, vậy chúng ta tuyệt đối sẽ không chết!
- Chờ đã, điều này cũng không đúng! Cho dù hắn là thiên kiêu của Tạc Thiên Bang, nhưng ở bên trong ảo cảnh thân là phàm nhân, cũng không làm được gì mà.
Có người đột nhiên nói ra câu này.
Lập tức như một chậu nước lạnh dội xuống đầu mọi người.
Tất cả mọi người đều bình tĩnh lại, sắc mặt lần nữa trở nên nghiêm nghị.
Đúng rồi, cho dù là thiên kiêu của Tạc Thiên Bang, cho dù Từ Khuyết tự mình đến đây, e rằng ở trước mặt loại trận pháp này cũng không thể làm gì được.
Dù sao sau khi tiến vào ảo cảnh, biến thành phàm nhân, liền không thể sử dụng pháp quết nữa.
Hơn nữa trước đó đã có người muốn thử tu luyện ở bên trong ảo cảnh, nhưng đáng tiếc không hề có chút tác dụng nào, ảo cảnh hoàn toàn bị định nghĩa thành thế giới không có cách nào tu luyện, muốn ở bên trong tu luyện ra cảnh giới, căn bản không thể thực hiện được.
Vì thế ở tình huống như vậy, năng lực cá nhân đã không còn quan trọng nữa, quyền thế mới là vương bài.
Đồng thời khó nhất chính là, cho dù nắm giữ quyền thế, một khi không bước qua được thử thách thất tình lục dục, ảo cảnh liền bóp nát giấc mộng đẹp của ngươi.
Ví dụ như tên tu sĩ tiến vào trong ảo cảnh trở thành hoàng đế lúc trước, y trở thành tên hôn quân hoang dâm vô đao, bị phản quân nổi dậy giết thảm trong cung.
- Haizz! Sau khi tỉnh táo lại tự hỏi, ta phát hiện chúng ta chỉ sợ là không còn hi vọng nữa rồi.
- Đúng rồi, thiên kiêu của Tạc Thiên Bang đều rất ngông cuồng, năng lực cá nhân của bọn họ rất xuất chúng, nhưng đến bên trong ảo cảnh, người càng ngông cuồng thì sẽ chết càng nhanh.
- Thôi thôi, chúng ta vẫn nên tiếp tục suy nghĩ biện pháp khác đi.
Nói xong lời này mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ cô đơn và thất vọng.
...
Cùng lúc đó, trong ảo cảnh.
Từ Khuyết vẫn vác súng như trước, nhắm thẳng vào bốn tên gia đinh.
Mấy người đều đang giằng co, ai cũng không có hành động gì.
Kinh ngạc nhất chính là tiểu quận chúa kia, nàng mở lớn cái miệng nhỏ, trong đôi mắt đáng yêu tràn ngập vẻ kinh hãi.
Nàng khó có thể tin tưởng được, Hoa An ca ca luôn ôn hòa và thân thiết ngày thường, hôm nay hoàn toàn biến thành một người khác, đầy vẻ bỉ ổi, còn tuyên bố muốn đánh cướp vương phủ.
- Tiểu An, ngươi... ngươi đến cùng bị sao thế?
Tiểu quận chúa vừa sợ vừa tức giận nói, giẫm giẫm bàn chân nhỏ, bên trong viền mắt ướt át, hiển nhiên là sắp bị vội tới phát khóc.
Nếu lúc trước Từ Khuyết chỉ là bất kính với vương gia, nàng còn có biện pháp giúp Từ Khuyết bình yên vô sự.
Nhưng bây giờ Từ Khuyết thân là thư đồng, lại tuyên bố muốn đánh cướp vương phủ, đây chính là tội lớn. Nhẹ thì bị giam vào nhà lao, nặng thì sẽ bị chặt đầu.
- Ta không làm sao cả. Ta chính là ta, là pháo hoa có màu sắc khác biệt, một tiểu tử có tính cách tiêu sái.
Từ Khuyết trừng mắt nói, đồng thời nòng súng xoay một cái, rồi hướng thẳng tới tiểu quận chúa, nhíu mày nói:
- Quận chúa, ngươi cũng phối hợp một chút, bây giờ là thời điểm đánh cướp, rất nghiêm túc. Nhanh giao con diều trong tay ngươi ra.
- Ngươi... ngươi ngay cả diều của ta cũng muốn cướp?
Tiểu quận chúa há hốc mồm, tỏ vẻ khó có thể tin.
Từ Khuyết trừng mắt nhìn, khóe miệng giương lên, cười nói:
- Đúng thế! Quy củ đánh cướp của Tạc Thiên Bang chúng ta, chính là ngoại trừ kim chỉ, những vật khác đều muốn!
- Ngươi... ngươi ngươi...
Tiểu quận chúa gấp đến độ không biết nên nói cái gì. "Ngươi" cả nửa ngày mới kìm nén ra một câu:
- Ngươi không phải là Hoa An ca ca, ngươi nhất định không phải là Hoa An ca ca!
- Đúng, không sai, ta không phải là Hoa An! Ta là Chí Tôn Bảo của Tạc Thiên Bang!
Từ Khuyết cười nói.
Hắn bảo tồn được tất cả ký ức của mình, lại không tiếp thu bất kỳ ký ức gì bên trong ảo cảnh này, căn bản không hề có ấn tượng với tiểu quận chúa này, lúc bắt nạt đương nhiên không hề nể mặt mũi.
Huống hồ hắn cũng rõ ràng, tiểu quận chúa này cho dù đáng yêu đến thế nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là ảo cảnh, việc cấp bách vẫn là bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn, không thể chơi kiểu lòng dạ mềm yếu được, bằng không lại lề mề bị vây ở bên trong ảo cảnh cho đến lúc già chết, như thế liền thiệt thòi lớn.
- Hoa An điên rồi!
- Chớ cùng hắn phí lời nữa, cầm một cục sắt tử liền cho rằng có thể doạ dẫm được chúng ta sao?
- Tống hắn vào phòng củi đi!
- Mẹ kiếp, đã sớm nhìn hắn khó chịu, lần này còn dám nói đánh cướp vương phủ, chờ một lúc sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ.
Lúc này, bốn tên gia đinh hừ lạnh một tiếng, không hề quan tâm khẩu Gatling trong tay Từ Khuyết, cất bước lao thằng về phía hắn.
Tuy nói là thế giới phàm nhân, nhưng có thể trở thành gia đinh trong vương phủ, hiển nhiên mấy người vẫn có chút công phu.
Một người trong đó một tay vung tới, mang theo từng trận gió gào thét, năm ngón tay cứng cáp mạnh mẽ giống như ưng trảo, chính là một đòn Ưng Trảo Công.
Tên còn lại nắm lên nắm đấm đánh tới, đánh thẳng vào gò má Từ Khuyết, hiển nhiên là muốn trực tiếp đánh ngất hắn đi.
- Khá lắm, lại không sợ Gatling của ta.
Từ Khuyết lúc này cười gằn, nâng khẩu Gatling trong tay lên, bỗng nhiên chỉa về phía trước.
Ầm ầm ầm!
Nắm đấm cùng trảo gió của mấy người, tất cả đều rơi lên trên khẩu Gatling, bị chấn động tới lui lại mấy bước!
Nhưng lực lượng của mấy người cũng không thể lơ là, lực phản chấn để cả khẩu Gatling nện lên trên ngực Từ Khuyết.
Từ Khuyết lập tức rên lên một tiếng, lập tức lùi lại vài bước, suýt nữa ngã chổng vó.
CMN!
Từ Khuyết lúc này liền nổi giận.
Sau khi tiến vào ảo cảnh, hắn không chỉ không có tu vi, ngay cả thân thể cũng trở nên yếu đuối, hoàn toàn chính là một phàm nhân.
Bị mấy người va chạm như thế, ngực hắn đau rát, trong miệng cảm thấy ngòn ngọt, trực tiếp tràn ra máu tươi.
- Ha ha, chỉ là thư đồng, cũng dám động võ với chúng ta? Thật là quá buồn cười.
- Chúng ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói đi, ít nhất vương gia sẽ thưởng ngươi một cái chết thống khoái.
- Ở trong vương phủ, nếu dám phạm sai lầm, loạn côn đánh chết cũng đã là kết cục tốt nhất, nếu như ngươi bó tay chịu trói, huynh đệ chúng ta đến lúc ra tay sẽ tận lực nặng hơn một chút, để ngươi chết nhanh một chút, miễn cho khỏi phải chịu nhiều dằn vặt.
Vài tên gia đinh đều cười lạnh, căn bản chưa từng đem một tên thư đồng để vào trong mắt.
Nhưng lúc này, tiểu quận chúa lại không nhìn nổi nữa, trực tiếp vọt ra, ngăn ở giữa Từ Khuyết cùng vài tên gia đinh.
- Dừng tay! Không cho các ngươi đánh Hoa An.
Nàng mân mê cái miệng nhỏ, tức giận trừng mắt nhìn vài tên gia đinh quát lên.
Dù cho vừa nãy Từ Khuyết bắt nạt nàng, dù cho "Hoa An" này đã không phải là Hoa An mà nàng quen thuộc, nhưng nàng vẫn việc nghĩa chẳng từ nan đứng lên bảo vệ Từ Khuyết.
Vài tên gia đinh lập tức nhíu mày, lộ vẻ khổ sở nói:
- Quận chúa, chuyện này... đây chính là lệnh của vương gia nha, ngài đừng làm khó dễ chúng ta.
- Ta mặc kệ, những lời vừa nãy Hoa An đã nói, toàn bộ các ngươi phải đều phải xem như chưa từng nghe, nếu dám tiết lộ ra ngoài nửa câu, ta nhất định khiến các ngươi hối hận.
Tiểu quận chúa trừng mắt, làm bộ nghiêm túc uy hiếp nói, nhìn qua quả thật rất đáng yêu.
Nhưng dù là như vậy, vài tên gia đinh vẫn đang nhìn nhau.
Bình thường tiểu quận chúa đối với Hoa An tốt bao nhiêu, bọn họ đều rõ như ban ngày, lúc này nghe được tiểu quận chúa uy hiếp, bọn họ cũng không thể không kiêng kỵ.
Từ Khuyết cũng nhíu nhíu mày, kết hợp với chuyện trước đây, làm sao không biết tiểu quận chúa này là thật tâm yêu mến tên thư đồng hắn.
Nhưng mà...
Hắn khẽ lắc đầu, trong lòng thầm than, đáng tiếc chỉ là một cái ảo cảnh mà thôi, hết thảy đều là hư huyễn.
- Ha ha, quận chúa, ngươi lại nghịch ngợm rồi.
Đột nhiên, một âm thanh trêu tức từ phía sau đình viện truyền đến.
Một ông già mang theo một đám gia đinh, đang chậm rãi ung dung đi ra.
- Vương quản gia, ngươi... tại sao ngươi lại đến đây.
Tiểu quận chúa vừa nhìn thấy người tới, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng xám.
Nàng mặc dù là quận chúa, nhưng cha nàng tín nhiệm lão quản gia này hơn, nếu như ông ta đứng ra, "Hoa An" thật sự chết chắc rồi.
Mà lúc này, ánh mắt sắc bén của ông lão quét về phía Từ Khuyết, cười lạnh nói:
- Tiểu quận chúa, Hoa An mới vừa nói muốn cướp sạch vương phủ chúng ta, ta đã nghe rất rõ ràng. Đây là tội tru di cửu tộc, nhất định phải bẩm báo vương gia.
- Không được, Vương quản gia, ngươi không thể nói cho cha ta biết.
Tiểu quận chúa vội tới phát khóc, con ngươi ướt át đỏ chót.
Nhưng ông lão vẫn nhắm mắt làm ngơ, mặt không hề có cảm xúc nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, phất tay nói:
- Người đâu, bắt tên thư đồng phạm thượng này lại, trước tiên phạt 100 trượng, sau đó vứt vào phòng chứa củi, chờ vương gia về xử trí.
- Dạ!
Hơn mười gia đinh phía sau ông lão lập tức cùng kêu lên đáp lại, đều nắm trường côn lao tới Từ Khuyết.
- Hừ, một bầy kiến hôi!
Từ Khuyết lập tức cười gằn, trực tiếp nâng khẩu Gatling lên, gác ở trên đùi, quát to:
- A Tử cô nương, tiểu quận chúa, đi ra phía sau ta đi.
Sắc mặt của Tử Hà tiên tử quái lạ, nhưng sau khi nghe thấy Từ Khuyết nói, vẫn kéo tiểu quận chúa chạy đến phía sau Từ Khuyết.
Từ Khuyết thì lại cười tủm tỉm nhìn về phía Vương quản gia, khóe miệng giương lên, ngoắc ngoắc đầu ngón tay nói:
- Đến, Vương quản gia, A Vương, xã hội Vương! Ta để ngươi kiến thức uy lực của súng Gatling.
- Làm càn, Hoa An, ngày hôm nay ngươi thật sự muốn tạo phản sao? Hừ, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đánh chết hắn, không được lưu tình!
Vương quản gia lúc này nổi giận nói.
- Ha ha!
Từ Khuyết lắc đầu cười nhạt, thuận thế ngồi lên trên ghế đá trong đình viện.
Hắn một tay vác khẩu Gatling, một tay ngoáy lỗ tai, tỏ vẻ khinh thường nói:
- Ta nói rồi, ta không phải Hoa An, ta là Chí Tôn Bảo của Tạc Thiên Bang. Các ngươi muốn giết ta, vậy thì đến đi!
Người bên trong Tạc Thiên Bang ta thẳng thắn cương nghị, coi nhẹ sinh tử, không phục liền chiến! Ngày hôm nay ta giết chết các vị, hoặc là bị các vị giết chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận