Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1030: Mọi Người Ngồi Vững

Xe buýt du lịch Tạc Thiên Bang?
Tài xế già sắp xuất phát, có bảo đảm an toàn?
Tất cả đám đệ tử tông môn đều mơ hồ, lộ ra vẻ ngơ ngác.
Bất kể là xe buýt hay là tài xế, những từ ngữ này đối với bọn họ mà nói, vốn là chưa bao giờ nghe thấy, thậm chí là chiếc xe buýt mà Từ Khuyết lấy ra ở trong mắt bọn họ cũng chính là một con quái vật sắt thép khổng lồ kỳ quái.
Nhưng mọi người vẫn nghe hiểu câu nói "đi chơi rất vui vẻ, đi về sẽ cao hứng" cuối cùng kia.
Có thể trở về?
Ánh mắt của mọi người lập tức trở nên nóng rực, đều nhìn về phía Từ Khuyết, đặc biệt là Bạch Thải Linh cùng một đám đệ tử Ly Diệp Tông, vào lúc này con ngươi cũng sáng ngời.
Dù sao trước đây ở bên trong đại điện bia mộ, Từ Khuyết bày ra thực lực, bọn họ đều đã rõ như ban ngày, tên này có thể làm ra được tất cả những chuyện không thể tưởng tượng nổi, mà cuối cùng vẫn có thể thành công.
Bây giờ tên này tràn đầy tự tin, khiến Bạch Thải Linh cùng các đệ tử Ly Diệp Tông đều một lần nữa dấy lên hi vọng đi ra ngoài.
- Đường Tăng đạo hữu, ngươi thật sự có thể mang bọn ta bình yên rời khỏi nơi đây?
Bạch Thải Linh mở miệng hỏi.
- Không sai, muốn đi ra ngoài thì mau lên xe, chỗ trong xe có hạn, tới trước tới sau, nhớ phải quẹt thẻ!
Từ Khuyết nói lẩm bẩm, tỏ ra bộ dáng rất nghiêm chỉnh, nhìn qua còn có chút cao thâm khó dò.
- Quẹt thẻ?
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, quẹt cái gì thẻ?
- Không sai, quẹt thẻ! Thẻ của người già và thẻ học sinh đều có thể được giảm giá, những loại thẻ khác không có cách nào dùng, nhưng ta thấy hình như các ngươi cũng chưa làm qua thẻ đi? Mau mau, đến đến đến, ngày hôm nay là ngày tháng tốt, làm thẻ có ưu đãi.
Lúc này Từ Khuyết lại thét to lên.
Mọi người tuy rằng đều nghe có chút mơ hồ, nhưng đại khái đều rõ ràng ý của Từ Khuyết, tên này chính là muốn mượn chuyện làm thẻ gì đó kia, để cho bọn họ trả giá thật lớn mới có thể lên xe.
- Vị công tử này, không biết là làm thẻ theo lời ngươi nói thì cần cái gì?
Lúc này, một tên trưởng lão dẫn đội của Thánh Kim Môn mở miệng hỏi.
- Cái vấn đề này hỏi vô cùng hay, ngày hôm nay Tạc Thiên Bang chúng ta bán đại hạ giá, một tấm thẻ chỉ cần 10 bình hoa lộ vạn năm, dùng vật có giá trị tương đương đến trao đổi cũng được, người già và học sinh tiểu học có thể được giảm nửa giá.
Từ Khuyết vung tay lên, cười híp mắt nói.
Mọi người nghe thấy vậy, trong nháy mắt trợn to hai mắt, suýt chút nữa hộc máu ra ngoài.
Một tấm thẻ cần 10 bình hoa lộ vạn năm?
Lộ em gái ngươi! Giá tiền này CMN cũng quá đen rồi đi!
- Các ngươi đừng lộ ra vẻ mặt này chứ, 10 bình hoa lộ vạn năm đã không hề mắc, ta làm cho các ngươi chính là thẻ năm, cả năm ngồi xe miễn phí, số lần vô hạn.
Từ Khuyết nghiêm túc nói.
Mọi người lập tức liền mắt trợn trắng.
Thẻ năm?
Chúng ta muốn thẻ năm làm cái quái gì? Thẻ tháng chúng ta đều ngại nhiều rồi.
- Công tử, có thể làm thẻ lượt không? Chúng ta cũng chỉ ngồi một lần.
Có người hỏi.
- Có thể.
Lúc này Từ Khuyết gật đầu, dựng thẳng ngón tay lên nói:
- Thẻ lượt là một lần 100 bình hoa lộ vạn năm.
- Cái gì?
Trong nháy mắt mọi người trợn to hai mắt, khó có thể tin.
Đây là cái quỷ gì? Gần đây thẻ lượt còn đắt hơn thẻ năm? Hơn nữa một lần phải cần 100 bình hoa lộ vạn năm?
- Vừa rồi ta đã nói rồi, làm thẻ có ưu đãi, nhưng cái ưu đãi này chỉ có thẻ năm mới có thể hưởng thụ, loại thẻ khác đều chiếu theo giá gốc mà tính.
Từ Khuyết nghiêm túc đáp lại.
Trong nháy mắt mọi người không còn gì để nói nữa, mặt đen lại, quả thật chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như thế, còn thừa dịp cháy nhà hôi của.
- Đường đạo hữu, vạn năm hoa lộ thì dễ bàn thôi, ngươi cứ việc mang ta cùng với đệ tử Ly Diệp Tông rời đi là được.
Lúc này, Bạch Thải Linh mở miệng nói.
Nàng rất rõ ràng, người như Từ Khuyết là không thể có chỗ nào để thương lượng, càng nói thêm nữa thì sẽ chỉ có thể càng bị hãm hại thảm hại hơn, còn không bằng trực tiếp phối hợp, mau chóng rời khỏi nơi đây.
- Được, vẫn là cải trắng cô nương sảng khoái, đến đến đến, ta xem một chút, các ngươi còn lại bốn mươi người, vậy ta chỉ thu của các ngươi 400 bình vạn năm hoa lộ là được.
Từ Khuyết cười nhẹ, vẫy tay để Bạch Thải Linh cùng đệ tử của Ly Diệp Tông lên xe.
Bốn mươi người vừa leo lên, xe lập tức đã đầy một nửa.
Đám đệ tử Ly Diệp Tông đều hiếu kỳ đánh giá mọi thứ trong xe, cảm thấy rất nghi ngờ, không thể tin được rằng loại xe đồng nát sắt vụn này, một quyền liền có thể đánh tan nát, lại có thể giúp bọn họ an toàn rời đi.
Nhưng nhớ tới các loại biểu hiện lúc trước của Từ Khuyết, bọn họ lại không thể không bỏ xuống ngờ vực, lựa chọn tin tưởng.
Bọn Khương Hồng Nhan cùng Husky cũng leo lên xe theo.
- Cái xe rác rưởi này kém xa chiếc Bentley mà bản thần tôn ngồi năm đó!
Husky vừa leo lên xe, liền tỏ vẻ ghét bỏ, khoe khoang lúc nó ở trên Địa Cầu từng ngồi qua xe Bentley.
- Vậy ngươi đi xuống cho ta, ngươi còn chưa mua thẻ nữa, cũng không cảm thấy ngại mà đi lên?
Lúc này Từ Khuyết trợn mắt nói.
Husky lập tức liền giả tạo, vội vàng ngồi phịch ở trên ghế, nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Từ Khuyết cũng lười tính toán với Husky, quay đầu nhìn về phía đám đệ tử của những tông phái khác còn đang đứng ở bên ngoài, cười híp mắt nói:
- Hơn ba mươi tiêu chuẩn cuối cùng, các vị nên nhanh chóng mua nha, đây là một chuyến xe cuối cùng, bỏ qua liền không có cách nào đi ra ngoài nữa đâu.
- Hừ, giá tiền này của ngươi giống như là thừa dịp cháy nhà hôi của, chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục.
Một tên đệ tử Dạ Ưng Các lạnh giọng nói, tỏ vẻ cao ngạo:
- Ta không tin ngươi dựa vào loại đồng nát sắt vụn này, liền có thể rời khỏi nơi này.
- Ha ha!
Từ Khuyết nở nụ cười, không thèm để ý đến, ánh mắt quét về phía đám người Thánh Kim Môn.
Người của Thánh Kim Môn cũng rất kiên cường, đều ưỡn lồng ngực lên, trầm giọng nói:
- Đừng nhìn chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ không bị lừa. Bằng vào đống đồng nát sắt vụn này của ngươi, một đầu ngón tay của đệ tử môn phái ta liền có thể nghiền nát.
- Ha ha!
Từ Khuyết vẫn nở nụ cười, ánh mắt quét về phía đám Vân Thiên Tông cuối cùng.
Đệ tử của Vân Thiên Tông nam có nữ có, chỉ còn lại hơn hai mươi người, tổn thất rất nặng nề, nhưng thu hoạch có vẻ cũng không ít, trưởng lão dẫn đội của bọn họ đang lộ ra vẻ chần chờ, tựa hồ đang suy nghĩ xem có đáng giá hay không.
Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của Từ Khuyết, trưởng lão của Vân Thiên Tông rốt cục ngẩng đầu lên, nói:
- Vị công tử này, chúng ta không bỏ ra nổi nhiều hoa lộ vạn năm như thế, nhưng có thể dùng vật này để thay thế, ngươi cảm thấy như thế nào?
Nói xong, y xoay tay từ trong ngực lấy ra một cái hộp ngọc, chỉ to bằng bàn tay, hộp vừa được mở ra, bên trong là một viên hạt giống bảy màu, toả ra mộc hành linh khí chất phác.
- Ồ?
Lúc này Bạch Thải Linh trợn to hai mắt, nhìn về phía hạt giống kia, thở dài nói:
- Tiên Nguyên thật mạnh mẽ.
- Hửm, đây là vật gì?
Từ Khuyết cũng nổi lên hứng thú đối với hạt giống này, mở miệng hỏi.
Trưởng lão Vân Thiên Tông khẽ lắc đầu, lộ ra một nụ cười khổ tỏ vẻ bần cùng nhưng lại không thất lễ:
- Công tử, vật ấy chính là thứ chúng ta đoạt được ở bên trong Luyện Nguyệt Cung, không biết là vật gì, nhưng vừa nhìn liền biết rất phi phàm.
- Có thể có thể, hạt giống này coi như là tiền xe của Vân Thiên Tông các ngươi đi, đến, lên xe!
Từ Khuyết lúc này sảng khoái đồng ý, dù sao đều là dẫn người đi ra ngoài, kiếm lời không một viên hạt giống khẳng định sẽ không thiệt thòi.
Trưởng lão Vân Thiên Tông nghe vậy, lúc này vui vẻ, sau khi đưa hộp ngọc lên, lập tức mang theo hơn hai mươi đệ tử bước vào bên trong xe buýt.
"Xoạt!"
Gần như cùng lúc đó, Từ Khuyết cũng ấn xuống nút đóng cửa, đóng cửa xe lại, hướng người của Thánh Kim Môn cùng Dạ Ưng Các nở nụ cười trêu tức, hét lên:
- Đến, nhường một chút nhường một chút, tài xế già chuẩn bị xuất phát đây.
Nói xong, hắn liền bắt đầu khởi động xe, giẫm chân ga, cả chiếc xe buýt trực tiếp chạy về phía trước.
Người của Thánh Kim Môn cùng Dạ Ưng Các ở lại tại chỗ, chau mày, ánh mắt nhìn kỹ chiếc xe đang chậm rãi tiến vào con đường.
- Người này thực sự quá vô sỉ!
- Người của Vân Thiên Tông cùng Ly Diệp Tông cũng đều là kẻ ngu, lại chọn tin tưởng một tiểu tử chưa ráo máu đầu như thế.
- Đừng quản bọn họ, bọn họ trả giá lớn như vậy đánh đổi thì có ích lợi gì, nơi đó dù sao cũng là địa bàn của Luyện Nguyệt Tông.
- Lên cái gọi là xe này, sợ là chỉ có một con đường chết thôi.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
- Khà khà, kỳ thực chúng ta cũng có thể theo ở phía sau, nếu như thật sự có cơ hội đi ra ngoài, hãy cùng lao ra, nếu như không có cơ hội, chúng ta cũng có thể lui lại nhanh hơn bọn họ.
- Được, biện pháp này rất hay!
Sau khi có người đề nghị, lập tức được mọi người tán thành, đoàn người liền trực tiếp cất bước lướt vào con đường, theo sát ở phía sau xe buýt.
Cùng lúc đó, bên trong xe buýt.
Từ Khuyết vừa cầm tay lái, khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn qua kính chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười:
- Chỉ bằng các ngươi cũng muốn chiếm tiện nghi? Không có cửa đâu!
- Mọi người ngồi vững vàng, siêu xe sắp bắt đầu tăng tốc đây!
Nói xong, Từ Khuyết trực tiếp giẫm chân ga một cái, ống xả trong nháy mắt nổ vang, phun ra một luồng khí thải màu đen gay mũi, trong nháy mắt chiếc xe giống như ngựa hoang mất cương, trực tiếp phóng thẳng về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận