Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 901: Đã Lâu Không Gặp

Hắn trở về rồi!
Bốn chữ ngăn ngắn, nhưng giống như tiếng sấm trên chín tầng trời, vang vọng ở trong đầu Lưu Hiểu Lệ và Lâm Ngữ Hi.
Hai người đều giật mình, có chút không kịp phản ứng.
Đây là ý gì?
Từ Khuyết rõ ràng đã chết sáu năm trước rồi mà?
Bây giờ lại nói hắn trở về? Người chết còn có thể trở về sao?
- Này, hai người làm cái gì vậy, có cần phải sợ đến thế không?
Hoàng Thành thấy hai người có phản ứng như vậy, không khỏi hơi sửng sốt, lắc đầu cười nói:
- Yên tâm đi, thân phận của Từ Khuyết bây giờ tuy rằng phi phàm, nhưng chuyện năm đó hắn cũng đã sớm bỏ qua, tôi có thể thấy, hắn thật sự là lười tính toán với các cô, chỉ là tôi ít nhiều vẫn có chút không vừa mắt, đặc biệt là Lưu Hiểu Lệ cô, sau này tốt nhất đừng nói xấu Từ Khuyết nữa, bằng không thị trường điện ảnh truyền hình sau này sợ là các cô khó gặm tiếp rồi.
Nói xong, Hoàng Thành cất bước liền chuẩn bị rời đi.
- Chờ đã!
Lâm Ngữ Hi đột nhiên gọi y lại, sắc mặt có chút tái nhợt nói:
- Hoàng tổng, lời ngài vừa nói là có ý gì? Ngài gặp Từ Khuyết?
- Đúng rồi, vừa rồi còn ngồi cùng một chiếc xe tới đây với hắn. Hơn nữa còn rất đúng lúc, ngày hôm nay bọn họ tụ hội họp lớp trung học, vừa vặn cũng ở trong khách sạn này.
Hoàng Thành gật gật đầu.
Lạch cạch!
Trong nháy mắt, chén rượu trong tay Lưu Hiểu Lệ đột nhiên rớt xuống.
- Áaaa!
Nàng không khỏi rít gào lên một tiếng, bị chính mình làm cho sợ hết hồn, ánh mắt lại lập tức dán vào người Hoàng Thành, căm tức nói:
- Hoàng Thành cậu có phải là bị điên rồi hay không, đem chuyện như vậy hù dọa chúng tôi cảm thấy thú vị lắm đúng không?
- Hù dọa các cậu?
Hoàng Thành có chút bối rối.
Lão tử có lòng tốt nhắc nhở các người, làm sao liền thành hù dọa các ngươi? Chẳng lẽ thân phận của tên Từ Khuyết kia còn ghê gớm hơn so với mình tưởng tượng?
- Hừ, Ngữ Hi, đừng để ý tới y nữa, cậu vẫn tin chuyện hoang đường của y sao? Từ Khuyết đã sớm chết sáu năm trước rồi, cậu còn tự mình tới bệnh viện nhìn di thể của cậu ta mà.
Lưu Hiểu Lệ mạnh mẽ lườm Hoàng Thành một cái, cho rằng y đang đùa dai, lôi kéo Lâm Ngữ Hi muốn đi.
Nhưng lúc này, lại đến phiên Hoàng Thành bị dọa sợ.
Lời này của Lưu Hiểu Lệ khiến cho Hoàng Thành suýt chút nữa hai chân đều run, suýt nữa co quắp ngồi xuống đất.
- Chờ đã!
Lúc này y hô lên, tỏ vẻ hoảng sợ nói:
- Lưu Hiểu Lệ, cậu... cậu vừa mới nói cái gì? Từ Khuyết đã chết sáu năm trước?
Lưu Hiểu Lệ trực tiếp lườm một cái:
- Phí lời, lẽ nào cậu không biết việc này sao? Hôm nay chúng tôi không nhàn rỗi ở đây tán gẫu với cậu nữa.
- Đậu phộng, cmn tôi thật sự là không biết! Không đúng, cậu đang gạt tôi, ngày hôm nay tôi rõ ràng ngồi cùng một chiếc xe đến đây với hắn, tôi còn tận mắt thấy hắn cùng đạo diễn Thái, đúng rồi, đạo diễn Thái!
Hoàng Thành nguyên bản còn có chút thất kinh, nhưng lúc này lại đột nhiên kịp phản ứng lại, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Từ Khuyết có khả năng đã chết, vậy đạo diễn Thái sẽ không chết chứ?
Chẳng lẽ đạo diễn Thái còn có thể làm quỷ ra hù dọa người?
Đùa gì thế!
Suýt chút nữa đã bị nữ nhân này đùa bỡn!
Lúc này, Hoàng Thành cười lạnh:
- Lưu Hiểu Lệ, cậu muốn dựng chuyện cũng phải dựng hợp lý một chút chứ? Đạo diễn Thái Đằng Tân cậu biết chứ? Y với Từ Khuyết là bạn học trung học, vừa nãy chính là y đón Từ Khuyết, tôi còn ngồi trên xe của y, bây giờ bọn họ đang ăn cơm ở ngay trong quán rượu này, không tin chúng ta cùng nhau đi nhìn.
- Đạo diễn Thái?
Lưu Hiểu Lệ lập tức cả kinh.
Những đạo diễn nổi danh nhất ở Hoa Hạ bây giờ, Thái Đằng Tân tuyệt đối là một người trong số đó, trên căn bản muốn tiến quân vào giới điện ảnh, hoặc là quan tâm tới điện ảnh ở Hoa Hạ, có ai mà không biết tên đạo diễn Thái?
Thế nhưng đạo diễn Thái cùng Từ Khuyết là bạn học trung học?
- Chờ đã, đạo diễn Thái năm ngoái lấy thân phận người đầu tư phát hành bộ phim kia!
Đột nhiên, Lưu Hiểu Lệ đã kịp phản ứng lại.
Bộ phim năm ngoái làm náo động toàn cầu, tên của đạo diễn cùng biên kịch, không phải là Từ Khuyết sao?
Chẳng lẽ không phải là trùng tên, mà là...
- Hoàng Thành, cậu xác định người cậu thấy chính là Từ Khuyết?
Sắc mặt của Lưu Hiểu Lệ không khỏi ngưng lại, nhìn Hoàng Thành hỏi.
- Phí lời, cmn tôi còn hàn huyên một đống chuyện thời trung học với hắn ở trên xe đây, không tin bây giờ chúng ta liền đi qua tìm bọn họ.
Hoàng Thành tỏ vẻ không kiên nhẫn nói, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu nghi hoặc, đây tựa hồ là lần thứ nhất nhìn thấy Lưu Hiểu Lệ tỏ ra nghiêm túc như vậy.
Còn Lâm Ngữ Hi ở bên cạnh, mặt từ lâu đã trắng bệch, khó có thể tin, một câu đều không nói ra được.
Lúc này, Lưu Hiểu Lệ cũng có chút ngồi không yên, nhìn về phía Lâm Ngữ Hi nói:
- Ngữ Hi, cậu xác định năm đó thật sự nhìn thấy Từ Khuyết qua đời?
Lâm Ngữ Hi cứng ngắc gật đầu, cô có thể khẳng định trăm phần trăm, năm đó Từ Khuyết thật sự đã chết rồi.
Sắc mặt của Lưu Hiểu Lệ trở nên nghiêm túc, mở miệng nói:
- Hoàng Thành, cậu nhìn thấy rồi chứ. Chúng tôi không cần thiết phải lừa cậu, Từ Khuyết thật sự đã chết rồi, Ngữ Hi là bạn gái trước đây của Từ Khuyết, năm đó lúc học năm thứ nhất đại học, hai người bọn họ mâu thuẫn chia tay, trên đường Từ Khuyết chạy về trường học, bất ngờ xảy ra tai nạn xe, tử vong tại chỗ. Ngữ Hi ở bệnh viện tận mắt thấy di thể của hắn được đưa vào nhà xác.
- Chuyện này...
Hoàng Thành lúc này mới ngẩn ra, lập tức hoài nghi nói:
- Không thể, nếu như là tai nạn xe, khẳng định phải có tin tức chứ? Làm sao chúng ta có nhiều bạn học như vậy, trừ cậu ra, không một ai nghe nói tới việc này?
- Bởi vì...
Lúc này, Lâm Ngữ Hi đột nhiên mở miệng, âm thanh đã trở nên hơi khàn khàn, con ngươi đỏ chót, nhẹ giọng nói:
- Bởi vì việc này không phải là việc bất ngờ, có người cố ý giết hắn, sau đó tất cả chân tướng đều bị che giấu đi.
- Cái gì?
Lưu Hiểu Lệ lập tức cả kinh, hiển nhiên đây là lần đầu tiên nàng nghe được chuyện này.
Hoàng Thành đã triệt để mơ hồ, làm sao mới trò chuyện được một lúc, thật nói tới chuyện Từ Khuyết đã chết rồi?
Đậu phộng, người ta rõ ràng vẫn còn đang khỏe mạnh mà.
- Hoàng tổng, xin ngài nói cho tôi biết, có phải là ngài thật sự tận mắt thấy hắn hay không?
Lúc này, Lâm Ngữ Hi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng Thành, run giọng hỏi.
Nhiều năm như vậy, rất nhiều người đều cho rằng cô đã sớm quên Từ Khuyết không còn sót lại thứ gì.
Nhưng mà cô không có, không phải là bởi vì cô còn yêu Từ Khuyết tha thiết, mà là bởi vì qua nhiều năm như vậy, nội tâm cô vẫn còn đang tự trách, vẫn luôn tính nguyên nhân cái chết của Từ Khuyết ở trên người mình.
Nhưng bây giờ cô nghe được tin tức khó có thể tin này, Từ Khuyết lại trở về rồi!
Cái cảm giác này khiến cho cô không biết làm sao đi hình dung, cảm thấy không chân thực, cảm thấy như bỏ được gánh nặng, nhưng càng cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì cô vô cùng khẳng định, năm đó Từ Khuyết thật sự chết rồi, hình ảnh máu tanh đó, đến nay vẫn còn rõ ràng trước mắt cô.
- Đừng nói nữa, tôi dẫn các cô đi gặp hắn liền biết thôi. Nếu như hai cô nói thật, vậy năm đó có lẽ hắn cũng chưa chết.
Vào lúc này Hoàng Thành cũng có thể thấy, Lâm Ngữ Hi cùng Lưu Hiểu Lệ không giống như đang lừa y.
Như vậy cũng chỉ có một cách giải thích, năm đó Từ Khuyết không chết, mà là tìm một địa phương dưỡng thương, đến nay mới khôi phục đi ra.
- Đi, vậy thì đi xem xem. Ngữ Hi, cậu chớ lo lắng, có thể năm đó cậu thật sự nhìn lầm rồi.
Lưu Hiểu Lệ cũng gật đầu, nhìn về phía Lâm Ngữ Hi nói.
Lâm Ngữ Hi cũng có chút hoài nghi, lẽ nào năm đó hắn thật sự không chết? Hoặc là, người bị đâm chết cũng không phải là hắn? Giống như phim truyền hình vậy, Ly Miêu đổi Thái tử? Hắn chỉ là giả chết?
Ở bên trong các loại nghi hoặc, cả người Lâm Ngữ Hi như thất thần chán nản, tùy ý Lưu Hiểu Lệ lôi kéo, cùng Hoàng Thành cùng rời khỏi phòng khách, hướng về con đường bên cạnh phòng khách mà đi.
...
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã cùng Lão Thái uống không ít ở trong phòng khách.
Bạn học cũ đã nhiều năm không gặp, kỳ thực đã rất xa lạ.
Mọi người chính là tụ tập lại, tâm sự chuyện năm đó học trung học.
Nhưng Từ Khuyết thực sự rất khó nhớ lại những chuyện xa xưa như vậy, ở Tu Tiên Giới vượt qua nhiều năm, ở bên trong ảo cảnh càng vượt qua mấy chục năm, nào còn nhớ những việc vụn vặt lúc học trung học đây.
Thế là rượu quá ba tuần, Từ Khuyết liền đứng dậy cáo từ.
Hắn quyết định đi tới phòng khách dạo một vòng, nếu như Lâm Ngữ Hi ở đây, vậy thì không thể tốt hơn, vừa vặn nhờ vào đó hỏi rõ ràng năm đó đến cùng phát sinh chuyện gì mà hắn không biết.
Thuận tiện cũng phải hỏi một chút, có biết tăm tích của em gái hắn hay không.
Lúc trước hắn để cho Lão Thái hỗ trợ tìm, nhưng một chút tin tức Lão Thái đều không thể hỏi thăm được, nhưng trên căn bản có thể xác định em gái của hắn không ở trong nước.
- Lão Từ, cậu thật muốn đi à?
Lão Thái thấy Từ Khuyết đứng dậy cáo từ, không khỏi cười khổ nói.
Dưới cái nhìn của y, chuyến đi này của Từ Khuyết, sợ là sẽ bị người đem chuyện năm đó bị bồ đá ra cười nhạo.
- Không có gì, mọi người cứ tiếp tục uống đi. Lão Thái, đừng quên chuyện tôi dặn cậu làm, làm xong thì phải điện thoại liên hệ với tôi ngay lập tức.
Từ Khuyết cười nhẹ, nhắc nhở Lão Thái chuyện về Thái Sơn.
- Yên tâm đi, trước lúc tôi đến cũng đã dặn dò xuống, hai ngày nữa liền có thể hoàn tành. Cậu cũng đừng vội đi đấy, chờ một lúc bên kia xong chuyện phải tới tìm tôi đấy, tôi đi cùng với cậu.
Lão Thái nói.
- Không được, tôi còn có việc, hai ngày nữa lại tìm cậu.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, xoay người rời đi.
"Kẹt kẹt!"
Hắn kéo cửa phòng cất bước đi ra.
Nhưng trong nháy mắt vừa mới bước ra khỏi cửa, Từ Khuyết không khỏi dừng lại.
Bên trong hành lang, Hoàng Thành, Lưu Hiểu Lệ cùng với Lâm Ngữ Hi, gần trong gang tấc.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí bốn phía giống như đọng lại, thời gian giống như bất động, chỉ còn dư lại mấy đôi mắt, lộ ra tràn đầy kinh hãi cùng chấn động.
- Hả?
Từ Khuyết có chút kinh ngạc, cùng Lâm Ngữ Hi bốn mắt nhìn nhau, từng hình ảnh ngày xưa tựa hồ như tái hiện.
Nhưng tất cả đều đã trở thành chuyện cũ từ lâu, thoảng qua như mây khói.
Từ Khuyết đã sớm thả xuống, bây giờ hắn để ý duy nhất chính là ba chuyện kia.
Tiếp dẫn Khương Hồng Nhan, tìm tới Từ Phỉ Phỉ, cùng với điều tra chân tướng cái chết năm đó.
Còn lại, đều không còn quan trọng nữa.
Hắn phục hồi lại tinh thần, ánh mắt ôn hòa, nhưng càng nhiều hơn là lộ ra một loại lãnh đạm cùng xa lạ.
Hắn là đại ma vương Từ Khuyết quát tháo phong vân ở Tu Tiên Giới, người người đều sợ hãi.
Mà nàng, cuối cùng chỉ là một người phàm tục.
Dù cho đã từng có một đoạn hồi ức ngắn ngủi, nhưng hiện tại, nàng đã không có cách nào gây ra bất kỳ gợn sóng nào trong lòng Từ Khuyết nữa.
...
Mà lúc này, cảm xúc trong lòng Lâm Ngữ Hi lại trăm mối ngổn ngang, hổ thẹn, khiếp sợ, sợ hãi, ngạc nhiên mừng rỡ...
Nàng không cách nào hình dung đây là một loại tâm tình ra sao.
Nhưng thân thể lại có phản ứng trực quan cùng chân thực nhất, chính là ướt.
Viền mắt triệt để ướt át rồi.
Lúc này, cô lại có một loại kích động muốn xông tới ôm Từ Khuyết, bởi vì nhiều năm qua tự trách, vào đúng lúc này tựa hồ đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này, Từ Khuyết nhìn nàng, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Lâm đồng học, đã lâu không gặp.
Giọng điệu bình tĩnh, dường như tâm cảnh của hắn giờ phút này lãnh đạm mà lại tràn ngập khoảng cách xa lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận