Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1451: Phái Người Lợi Hại Hơn Đi

- Đó là cái gì? Có người từ bên trong thiên kiếp đi ra?
- Chờ một chút, đó là. . . tia chớp hình người?
- Trời ơi, nhân vật khủng bố nhất bên trong thiên kiếp, lại từ bên trong thượng cổ hạo kiếp biến hóa ra.
- Độ khó của thiên kiếp này, không khỏi cũng quá cao đi.
- Từ cự long màu vàng công kích một lần, đột nhiên đã biến thành một đạo lôi điện hình người.
- Lôi điện hình người cũng phân chia độ khó, bình thường đều sẽ lấy thiên kiêu đã từng cường đại nhất ở các giới để biến hóa ra. Nhưng lần này, tựa hồ như là trực tiếp phái tới một vị nhân vật cấp bậc thiên tướng.
- Ở thời kì Tiên Đế xa xôi, thiên tướng là tồn tại thống soái trăm vạn thiên binh, bây giờ tên này độ kiếp mà thôi, có cần phải phái tới nhân vật khủng bố như thế không?
Trong Thiên Sát Thành, tất cả mọi người đều đang kinh ngạc thốt lên nghị luận, khó có thể tin.
Trước đây bọn họ hầu như vẫn chưa thể tỉnh táo lại từ bên trong thổn thức cảm khái do mười vị Tiên Vương tử vong, hoàn toàn không ngờ rằng từ bên trong thượng cổ hạo kiếp lại đột nhiên đi ra một bóng người, trực tiếp bị dọa sợ bọn họ.
Sắc mặt của Tử Hà tiên tử cũng ngưng lại, có chút sốt sắng.
Sự tích liên quan tới lôi điện hình người, nàng biết nhiều hơn mọi người ở đây.
Chỉ có Husky và Đoạn Cửu Đức vẫn tỏ vẻ bình tĩnh thong dong như trước.
- Nhìn dáng vẻ chưa từng va chạm xã hội này của các ngươi kìa, chỉ là một tên thiên tướng mà thôi, có gì phải kích động?
Husky xem thường trào phúng.
- Haizz, một đám người vô tri.
Đoạn Cửu Đức lắc đầu.
Năm đó bọn họ liền thiên kiếp trăm vạn thiên binh đều đã từng thấy qua, bây giờ có một vị thiên tướng đi ra, xác thực là không cảm thấy có cái gì đáng phải khiếp sợ.
Nghê Thường tiên tử cùng cô gái mặc áo đen, đứng ở ngoài khu vực cấm chế, đã ngừng trò chuyện.
Các nàng thờ ơ lạnh nhạt, từ lâu đã bỏ đi ý nghĩ mời chào Từ Khuyết, chỉ muốn nhìn kết cục của Từ Khuyết sẽ ra sao.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại thủy chung rất hờ hững.
Hắn không nhìn đạo lôi điện hình người màu vàng này mà ngẩng đầu nhìn trời.
Đây là một loại coi rẻ chân chính, thậm chí còn mang theo một chút ghét bỏ.
Vẻ mặt như vậy rơi vào trong mắt mọi người, khiến tất cả mọi người có chút kinh ngạc.
Còn không chờ mọi người phản ứng, Từ Khuyết đột nhiên đưa tay chỉ lên bầu trời, lớn tiếng quát:
- Đậu phộng, đợi hơn nửa ngày, liền phái một người hạ xuống? Có cần hẹp hòi như vậy không? Là không còn ai để dùng hay sao?
Tất cả mọi người:
- ? ? ?
Gần như cùng lúc đó, Từ Khuyết một lần nữa hướng về phía vòm trời hô:
- Mười người, ngày hôm nay ta nhất định phải đánh mười người, việc này không thể thương lượng!
"Ầm ầm!"
Trên vòm trời lập tức vang lên một tiếng sấm rền, giống như đang lấy phẫn nộ rít gào đáp lại Từ Khuyết.
Tất cả mọi người ở đây đều sợ hết hồn.
CMN, tên này bị bệnh thần kinh à! Dám ở thời điểm độ kiếp, khiêu khích thiên uy?
Trời xanh có mắt đấy!
Nhưng mà mấy hơi thở qua đi, vòm trời ngoại trừ một tiếng sấm rền đáp lại, lại không còn động tĩnh gì khác.
Ngược lại là đạo lôi điện hình người màu vàng trên đất kia, bỗng nhiên ngang trời lướt trên, trường thương trong tay quét qua, giống như một vệt sáng, trực tiếp lao tới chỗ Từ Khuyết, nhằm phía Từ Khuyết.
- Hừ, trăm vạn thiên binh ta đều không để vào mắt, đến một tên thiên tướng lưu manh nhà ngươi, có tác dụng chó gì?
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, một chân mạnh mẽ đạp lên hư không, trong tay nắm ra Tử Kim Bức Vương Côn, trực diện nhằm phía lôi điện hình người màu vàng.
Thiên tướng lôi điện hình người lại giống như bị làm cho tức giận, trực tiếp tăng cao tốc độ lao tới, trường thương trong tay quét ra một mảnh bóng thương lít nha lít nhít, một cái tay khác đẩy ra một chưởng.
Ầm!
Hư không vị trí của Từ Khuyết lập tức lõm vào một mảng lớn.
Cả người Từ Khuyết cũng xuất hiện một chút đình trệ, bị hư không ảnh hưởng, bị cầm cố trên không trung một lúc.
Loại ngắn ngủi này, liền giống như một nhân vật trong game bị làm cho choáng váng vậy.
Nhưng đối với với cường giả đạt tới cấp độ như bọn họ mà nói, dù cho không tới một lần hô hấp, dù cho không tới một cái nháy mắt, cũng đủ để thay đổi chiến cuộc.
Từ Khuyết bị làm choáng trong nháy mắt này, trường thương trong tay lôi điện hình người, cuốn lên tảng lớn bóng thương, đã hướng lồng ngực của Từ Khuyết lao tới.
- Không ổn!
Trong Thiên Sát Thành, lúc này mặt của Tử Hà tiên tử biến sắc.
- Xong, trốn không thoát rồi.
Trong đám người, có người lắc đầu mở miệng.
- Vị Thiên tướng kia cũng quá mạnh đi, dù cho chỉ là một đạo lôi điện hình người, nhưng lại có thực lực như thế.
- Thật lâu trước đây, thiên tướng chí ít cũng là tồn tại Tiên Tôn đỉnh phong, mà tia chớp hình người này, kế thừa tất cả của thiên tướng, chỉ là cảnh giới yếu đi, nhưng xem thực lực này, chí ít cũng là Đại La Kim Tiên, thậm chí rất gần với Tiên Vương rồi.
Gần như cùng lúc đó rất nhiều người đều nói ra.
Khu vực biên giới cấm chế, Nghê Thường tiên tử cũng nhíu nhíu mày:
- Nhanh như vậy liền kết thúc?
"Ầm!"
Vừa dứt lời, trường thương trong tay lôi điện hình người, mạnh mẽ nổ xuống ở trên ngực Từ Khuyết, kéo theo tảng lớn bóng thương, đều xuyên qua thân thể hắn.
Ánh vàng hừng hực chói mắt, tràn đầy thương khung.
Nhưng mà, tất cả mọi người lại bỗng nhiên hít vào một luồng khí lạnh, đều há hốc mồm.
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
Rất nhiều người đều trợn to hai mắt.
Thanh trường thương trong tay lôi điện hình người, đâm lên trên người Từ Khuyết, cũng không phải là xuyên qua, mà trực tiếp vỡ nát, tạo thành xuyên qua giả tạo.
Tình huống chân thực là trường thương do thượng cổ hạo kiếp ngưng tụ mà thành vỡ nát, Từ Khuyết ngoại trừ áo có chút tổn hại, da thịt lại không bị thương một chút nào.
- Ồ, lần này thương của ngươi đã không còn nữa, làm sao đâm chết ta đây?
Trên mặt Từ Khuyết lộ ra vẻ trêu tức, tiếp đó bỗng nhiên giơ một chân lên, đạp về lôi điện hình người trước mặt.
Lôi điện hình người thấy tình thế không ổn, đang muốn lùi lại.
Nhưng một bàn tay lớn, lại trực tiếp đè đầu của nó lại, mạnh mẽ cố định nó ở trên không trung.
Từ Khuyết giơ chân phải lên, phóng ra một mảnh ánh sáng.
Sức mạnh thân thể của Thánh Thể tiểu thành, thêm hơn một trăm ngàn điểm trang bức giao cho Bức Vương Thối, dung hợp thành một luồng lực lượng hung hăng cuồng bạo, mạnh mẽ đạp lên trên người lôi điện hình người.
Ầm!
Một tiếng vang trầm nặng!
Ở bên trong vẻ trợn mắt ngoác mồm của tất cả mọi người, lôi điện hình người hóa thân làm thiên tướng bị đạp bay ra tại chỗ, giống như diều đứt dây, trên không trung hình thành một đường pa-ra-bôn hoàn mỹ.
Tiếp theo, nó liền nổ tung.
Như một quả pháo hoa màu vàng, nổ cực kỳ óng ánh, tan thành từng sợi từng sợi hồ quang màu vàng nhỏ bé, một lần nữa tràn vào thân thể Từ Khuyết.
"Lạch cạch! Lạch cạch!"
Từ Khuyết uốn éo cái cổ, xương phát ra từng trận vang lên giòn giã, hấp thu sức mạnh lôi kiếp, hiển nhiên đã trở nên cứng cáp hơn.
- Thật là chán ngắt, loại thiên kiếp này, cũng không cảm thấy ngại gọi là thượng cổ hạo kiếp?
Cùng lúc đó, Từ Khuyết một lần nữa nhìn về phía không trung, nói lời khiêu khích, cực kỳ hung hăng và ngông cuồng.
Tuy rằng thực lực của thiên tướng này quả thật làm cho hắn hơi bất ngờ một chút.
Ví dụ như nhát thương vừa nãy kia, Từ Khuyết thật sự là không có cách nào né tránh, may là thân thể đủ kiên cố, bằng không nhát thương kia cho dù không lấy được tính mạng của hắn, cũng đủ để khiến hắn bị thương nặng.
Một khi bị trọng thương, như vậy chiến cuộc kế tiếp, e rằng cũng không có gì hồi hộp nữa rồi.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, Từ Khuyết ngược lại càng thêm gan to bằng trời.
Nếu như thượng cổ hạo kiếp ngưng tụ ra lôi điện hình người, căn bản không phá được phòng ngự Thánh Thể của mình.
Như vậy còn có cái gì phải sợ?
- Phái ai lợi hại hơn chút đến đi!
Từ Khuyết ngửa đầu, kiêu ngạo quát lên.
Mọi người ở đây đã toàn bộ cấm khẩu, cực kỳ kinh hãi.
Trường thương của lôi điện hình người, không đâm chết Từ Khuyết cũng thôi đi, quan trọng là còn bị Từ Khuyết dùng một cước đạp nổ.
Đây thực sự là thuộc về bất ngờ ngoài ý muốn.
- Thân thể của tên này. . . không đơn giản.
Nghê Thường tiên tử cau mày, liên tục nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, thấp giọng nói.
- Ta nhìn ra rồi.
Sắc mặt của cô gái mặc áo đen nghiêm nghị, khẽ gật đầu.
Ầm!
Cùng lúc đó, giữa trường lại vang lên một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Đạo lôi vân thứ ba rốt cục có động tĩnh.
Bên trong chùm sáng màu vàng óng bao phủ trên lôi vân, tảng lớn tia chớp màu vàng óng đang đan xen, một lần nữa ngưng tụ ra một bóng người.
So với vị thiên tướng khôi ngô lúc trước kia, lôi điện hình người lần này, thân hình có vẻ hơi gầy yếu, nhưng lại hết sức duyên dáng, yểu điệu.
Một thân áo váy nhẹ nhàng, bởi vì nguyên nhân tia chớp màu vàng óng, cũng hiện ra ánh vàng óng ánh, làn váy theo gió bay bay, lôi điện hình người chậm rãi đi ra.
Lúc mọi người ở đây nhìn thấy dung mạo của đạo lôi điện hình người kia, trong nháy mắt đều choáng váng.
Ánh mắt của mọi người, trong khoảnh khắc tập trung đến trên người Nghê Thường tiên tử ở ngoài khu vực cấm chế.
Nghê Thường tiên tử cũng vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt đẹp hơi trừng lớn, có vẻ rất bất ngờ.
Cô gái mặc áo đen bên cạnh nàng cũng sửng sốt một chút, lập tức trên mặt hiện lên một tia cân nhắc, cười dài nói:
- Ồ, lại xuất hiện lôi điện mang hình dáng của Nghê Thường tiên tử ngươi. Trận chiến này, thú vị rồi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận