Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 528: Ghét Nhất Là Người Khác Khuyên Ta Rộng Lượng

Tạc Thiên Bang!
Ba chữ này, không chỉ có thanh danh hiển hách ở Hỏa Nguyên Quốc, mà ở Thủy Nguyên Quốc cũng làm cho người sợ hãi úy kỵ không thôi.
Dù sao chuyện Từ Khuyết tiêu diệt Hỏa Hoàng cùng lão sát thần Thiên Sát kia, từ lâu đã truyền khắp ngũ quốc, cái tên Tạc Thiên Bang này, chỉ cần là người có tin tức linh thông, cơ bản đều đã nghe nói đến.
Huống hồ sau đó Từ Khuyết lại lấy tên gọi Gia Cát Lượng, ở bên trong Thủy Nguyên Quốc đánh hạ mười đại thành trì, còn giả mạo thành Vương Tê Thông, làm một cái Tạc Thiên Bang Vạn đạt quảng trường.
Tất cả đều là vì dương danh Tạc Thiên Bang đặt xuống cơ sở, giờ những người này nghe thấy ba chữ Tạc Thiên Bang, đều cảm thấy hết sức kiêng kỵ.
Mà bây giờ, nhìn Từ Khuyết mang đến hơn mười cường giả Anh Biến kỳ, mỗi người đều người mặc áo bào đen thêu viền chỉ đỏ, mặt mang mặt nạ, uy phong lẫm lẫm bay vào Tuyết Thành.
Mọi người đều tê cả da đầu, cảm thấy khiếp đảm!
- Chuyện này... đây chẳng lẽ là muốn ra tay đối phó Đan Dương Phái sao?
Sắc mặt của một ông lão lộ vẻ ngơ ngác, con ngươi nhìn về phía chưởng môn nhân Thượng Linh của Đan Dương Phái.
Thượng Linh lại khẽ lắc đầu, cẩn thận nói:
- Chắc là không phải, nếu như muốn ra tay đối phó Đan Dương Phái ta, bọn họ không nên lộ liễu như thế, đồng thời cũng sẽ không chạy tới Tuyết Thành, mà là trực tiếp đi tới Đan Dương Phái mới đúng.
- Vậy sao nhiều người Tạc Thiên Bang lại đến như thế, bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn ra tay với con trai của Thượng chưởng môn?
- Không, thực lực của nghịch tử này ta rất rõ ràng, lấy sức một mình Gia Cát Tướng quân, hoàn toàn đã đủ, không có lý do gì lại mời nhiều cường giả Anh Biến kỳ đến đây như vậy.
Thượng Linh lần nữa lắc đầu.
Nhưng ông ta thực sự đoán không ra vị Gia Cát Tướng quân đáng sợ trẻ tuổi này, đến cùng muốn làm gì.
Mà lúc này, Tư Đồ Hải Đường trong phủ thành chủ từ lâu đã bị kinh động, khí thế khổng lồ như vậy bao trùm xuống, muốn không biết cũng không được.
Nàng tỏ vẻ nghiêm nghị lao ra khỏi phủ thành chủ, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn đến tình cảnh trên không trung này, trong nháy mắt liền há hốc mồm.
Bên trong mười mấy cường giả Anh biến kỳ, cũng chỉ có một người không mang mặt nạ, còn lộ ra nụ cười xán lạn, cười đến mức giống như kẻ ngốc, tên kia không phải Từ Khuyết thì còn có thể là ai?
- Chuyện này... cái tên này, thật sự gọi người đến?
Trong lòng Tư Đồ Hải Đường lẩm bẩm nói, có chút không kịp phản ứng.
- Hải Đường, mau nhìn, ta không có lừa gạt ngươi chứ, đây đều là người của Tạc Thiên Bang chúng ta, vừa lúc đi dạo phố ở gần đây, ta liền gọi bọn họ tới.
Từ Khuyết cười nói trên không trung, ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn mang đội cấp tốc đi vào trong thành.
- Chuyện này...
Tư Đồ Hải Đường vạn phần ngạc nhiên, thực sự khó có thể tin.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Từ Khuyết lại không phải đùa giỡn, mà là thật sự gọi mười mấy cường giả Anh Biến kỳ tới đây/
Những người này, đến Thủy Nguyên Quốc lúc nào?
Hơn nữa cách Tuyết Thành cũng chỉ có nửa canh giờ hành trình, sao mình lại không phát hiện ra một chút nào.
Tạc Thiên Bang này, quả thực giống như bên trong lời đồn, tất cả đều là cường giả thiên kiêu tinh anh thần bí.
- Đến đến đến, Hải Đường, giới thiệu cho ngươi một chút, người này gọi là Tiết Chi Khiêm, là một ca sĩ. Người này tên là Lý Bạch, là một thi nhân, cũng là kiếm khách. Còn có người này gọi là Ngũ Ngũ Khai, người này gọi là Hoa Vô Khuyết...
Từ Khuyết từng cái từng cái loạn chỉ, giới thiệu cho Tư Đồ Hải Đường.
Rất nhiều tên trong đó, mọi người đều chưa từng nghe nói tới.
Nhưng mấy cái tên Hoa Vô Khuyết, Lý Bạch này, rất nhiều người ở Thủy Nguyên Quốc từng nghe nói qua, là từ Hỏa Nguyên Quốc truyền tới, đều không phải người bình thường.
-...
Mà Tư Đồ Hải Đường vào giờ phút này, đã có chút không biết nên nói cái gì.
Từ Khuyết bởi vì muốn chứng minh lời mình nói là thật, lại chạy đi gọi đến nhiều cường giả Anh Biến kỳ như vậy.
Phải biết, địa vị của cường giả Anh Biến kỳ cực kỳ cao thượng, há lại có thể tùy tùy tiện tiện gọi đến được?
Kết quả tên này liền gọi tới nhiều người như vậy, sức hiệu triệu này không khỏi cũng quá mạnh mẽ rồi đi.
Nhưng mà, Thượng Linh và vài tên lão nhân khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Từ trong giọng nói của Từ Khuyết, bọn họ xem như là biết rõ, những người này cũng không phải muốn công chiến Đan Dương Phái, cũng không phải vì đi giết Thượng Võ, liền đơn thuần chỉ là muốn cho Tư Đồ Hải Đường nhìn một chút.
- Hải Đường.
Lúc này, trên mặt Thượng Linh lộ ra ý cười hiền lành, đột nhiên hướng Tư Đồ Hải Đường đi tới.
Tư Đồ Hải Đường phục hồi lại tinh thần, xoay người nhìn lại Thượng Linh, lập tức kinh ngạc nói:
- Thượng bá bá, ngài làm sao đến đây rồi?
Từ Khuyết lúc này mới phát hiện trước mắt đi tới một ông lão hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt, cảnh giới ở Anh Biến kỳ tầng sáu.
- À, việc này nói đến, đúng là một cái hiểu lầm.
Thượng Linh cười khổ nói một câu, ánh mắt cũng nhìn về phía Từ Khuyết, hơi mỉm cười nói:
- Gia Cát Tướng quân, nghe đại danh đã lâu. Lão hủ chính là chưởng môn Thượng Linh của Đan Dương Phái.
- Ồ? Hóa ra là Thượng chưởng môn, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Từ Khuyết không khỏi cười gằn.
Hắn liền biết Thượng Võ sẽ không giảng hoà, bây giờ quả nhiên gọi cha y tới, nhưng chỉ có cha y đến thì có ích lợi gì, chỉ là Anh Biến kỳ tầng sáu, không đỡ nổi một đòn.
- Gia Cát Tướng quân, lão hủ lớn tuổi hơn ngươi một chút, liền chiếm chút tiện nghi, gọi ngươi là tiểu hữu. Khuyển tử ngày hôm nay mạo phạm ngươi, mong rằng ngươi có thể rộng lượng bỏ qua cho nó.
Thượng Linh lại hết sức khách khí, mở miệng cười nói, trên mặt tràn ngập chân thành, không giống như đang làm bộ.
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp, không khỏi ngờ vực.
Chuyện này thực sự không đúng à, dựa theo kịch bản, lão nhân này hẳn là vừa xuất hiện liền muốn báo thù cho nhi tử, tiếp theo bị ta giết ngược lại mới đúng chứ, tại sao đột nhiên khách khí với ta như vậy? Không được, phải thử lại mới được.
- Rộng lượng?
Từ Khuyết đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng, lắc đầu nói:
- Ta ghét nhất người khác khuyên ta rộng lượng, không hiểu tình huống như thế nào liền khuyên ta phải rộng lượng. Người như thế các ngươi phải cách xa ra một chút, bởi vì lúc sét đánh y sẽ liên lụy đến các ngươi! Cạch! Ngươi bị đâm một đao, máu còn chưa lau khô, y đã đi tới, haizz, ngươi phải dũng cảm lên, ngươi có chết hay không...
Từ Khuyết trực tiếp ác miệng, chính là muốn cố ý chọc giận Thượng Linh, nhìn ông ta đến cùng có ý nghĩ ra sao.
Nhưng mọi người ở đây vừa nghe được lời này, lập tức liền không biết nói gì.
Đại ca, ngày hôm nay lúc ngươi ở khách sạn không phải cũng từng khuyên Thượng Võ phải rộng lượng hơn sao?
Tại sao vào lúc này lại thay đổi rồi?
- Từ... Gia Cát Lượng, ngươi làm cái gì thế? Thượng bá bá cũng không phải loại người như vậy.
Lúc này, Tư Đồ Hải Đường lập tức tức giận, trừng mắt nhìn Từ Khuyết nói.
Thượng Linh lại khẽ mỉm cười, khoát tay nói:
- Gia Cát tiểu hữu, ta biết ngươi đang suy nghĩ chuyện gì. Nhưng lão hủ xác thực không có âm mưu gì, tác phong của nghịch tử nhà ta ta rất rõ ràng, chuyện này nói đến, kỳ thực hai người các ngươi đều có lỗi, nhưng lão hủ không hi vọng bởi vì một vài câu của các ngươi, liền đem chuyện làm lớn, vì thế lão hủ đồng ý thoái nhượng, để chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, ngươi cảm thấy thế nào?
Lời nói này của Thượng Linh nói ra, biểu hiện chăm chú, ánh mắt chân thành, không hề trái lương tâm một chút nào.
Từ Khuyết lập tức ngạc nhiên, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, mình lúc này thật đã trách oan người tốt.
Rất khó tưởng tượng, loại người ngốc nghếch như Thượng Võ kia, lại có một người cha chính khí như thế.
- Thượng tiền bối, vãn bối vừa nãy đường đột rồi. Ở đây nói lời xin lỗi với ngươi, ngươi nói không sai, chuyện ngày hôm nay, ta xác thực cũng có lỗi, hơn nữa nếu tiền bối đã mở miệng, vãn bối đương nhiên cũng không tiếp tục bám chặt không buông tha.
Lúc này, Từ Khuyết chắp tay cười nói.
Hắn rất yêu thích giao thiệp cùng người như vậy, người khác kính ta một thước, ta tôn kính người một trượng, đây là quy củ giang hồ.
- Gia Cát tiểu hữu quả thực khoan dung độ lượng, lão hủ không nhìn lầm người, cũng ở đây nói tiếng cảm ơn với tiểu hữu, còn tên nghịch tử Thượng Võ này, sau khi trở về ta nhất định sẽ quản giáo chặt chẽ.
Thượng Linh cũng chắp tay, cho Từ Khuyết đủ mặt mũi.
Một màn hài hòa này, làm mọi người ở đây có chút không biết nói gì.
Thì ra Gia Cát Tướng quân cũng có một mặt nhã nhặn như thế, thực sự là được mở mang hiểu biết rồi.
Tư Đồ Hải Đường cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng rất rõ ràng, Thượng Linh đúng là một vị trưởng bối rất chính khí, quan hệ cùng cha mẹ nàng cũng rất tốt, nhưng Thượng Võ này, xác thực chính là một cái tên nhị thế tổ.
Nhưng lúc tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ hóa giải như vậy, một người trong cuộc khác là Thượng Võ, giờ khắc này đang tỏ vẻ dữ tợn, ngồi ở bên trong phủ đệ của mình.
Gã đưỡng nhiên đã nhận được tin tức, biết cha mình tới Tuyết Thành rồi, đã cùng Từ Khuyết khép lại việc này.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của gã, nguyên bản gã cho rằng cha mình ở Đan Dương Phái, không kịp đuổi đến, mình nếu như đem tình huống viết nghiêm trọng một chút, cha nhất định sẽ tìm Cung gia ở hải ngoại đến giúp đỡ.
Đến lúc đó người đến, muốn không làm lớn cũng không được.
Nhưng bây giờ, gã cảm thấy mặt của mình, tất cả đều mất hết rồi.
- Hừ, Gia Cát Lượng, ngươi cho rằng như vậy là có thể bình an vô sự sao? Ta đã nói muốn để ngươi chết không có chỗ chôn, liền nhất định phải để ngươi chết không có chỗ chôn!
Nói xong, Thượng Võ đột nhiên đứng lên, gọi một tên tâm phúc, trầm giọng nói:
- Ngươi bây giờ đi tới Đan Dương Phái, khởi động Truyền Tống Trận, đưa một phần mật hàm đến Cung gia ngoài hải ngoại, cha ta người già hồ đồ, không biết làm việc, lần này để ta tự mình làm đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận