Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 745: Ảnh Đế

Ding, bởi kí chủ nắm giữ Đạo Thân, trước khi chưa dung hợp Đạo Thân, trước mắt tuổi thọ của kí chủ là 250 năm, không thể khấu trừ 500 năm tuổi thọ.
Tiếng hệ thống thông báo vang lên.
Từ Khuyết nhất thời ngây người.
Có ý gì?
Bản Bức Vương đường đường là cường giả Luyện Hư kỳ, cho dù là bị Đạo Thân lấy đi một bộ phận tuổi thọ, cũng không thể chỉ còn lại 250 năm tuổi thọ chứ?
- Đậu! Hệ thống đại gia ngươi, ngươi bị hỏng rồi à! Ta chính là cường giả Luyện Hư kỳ, tối thiểu cũng có tuổi thọ một hai ngàn năm, làm sao chỉ có 250 năm?
Từ Khuyết cả giận nói.
Hệ thống lạnh lẽo đáp lại nói:
- Căn cứ vào cảnh giới, tu sĩ bình thường đạt đến Luyện Hư kỳ, có thể nắm giữ tuổi thọ một ngàn năm. Nhưng kí chà người xuyên việt, cũng không phải là người thuộc về thế giới này, bởi vậy tuổi thọ không thể tăng cường theo cách bình thường.
Móa!
Hóa ra là vì ta không phải người bản địa à?
- Chờ đã, không phải người bản địa thì sao? Ta dựa vào bản lĩnh của mình để tu tiên, dựa vào cái gì không cho ta tăng tuổi thọ? Đây là kỳ thị người ngoài à? Kỳ thị người xuyên việt à?
Từ Khuyết bất bình nói.
Tuổi thọ kém người khác một nửa, chuyện này quả thật quá bất công rồi.
Ding, kí chủ nắm giữ Đạo Thân, hiện nay phần lớn tuổi thọ đều trên người Đạo Thân, tương lai dung hợp thành một thể, kí chủ có thể hoàn thiện bản thân, tuổi thọ cũng sẽ khôi phục lại bình thường, thậm chí cao hơn những tu sĩ khác.
Hệ thống hời hợt đưa ra câu trả lời.
Từ Khuyết nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra tuổi thọ đều bị chuyển tới trên người Đạo Thân, hơn nữa dựa theo lời hệ thống nói, hiện nay mình vẫn có chỗ thiếu hụt, trong tương lai chỉ khi dung hợp với Đạo Thân, mới coi như hoàn mỹ.
- Được rồi, rất hài lòng.
Từ Khuyết khẽ thở dài, vui vẻ nói, lập tức muốn rời khỏi giao diện hệ thống.
Đột nhiên, bên tai lại vang lên tiếng của hệ thống:
Ding, vì sao kí chủ vừa thở dài vừa vui vẻ?
Ồ?
Từ Khuyết nhất thời cả kinh.
Tình huống gì thế này? Hệ thống lại bắt đầu quan tâm người khác?
Không đúng, hệ thống sao có thể để ý tới câu nói như thế này. Hôm nay sao lại khác thường như thế? Trở nên có tính người?
Nhưng sau một khắc, hắn đột nhiên phản ứng lại.
Tình huống như thế trước đây cũng từng xuất hiện, khi hệ thống thăng cấp, hệ thống sẽ trở nên càng ngày càng nhân cách hoá, bây giờ chỉ phiên bản là 5.0, đã tình cờ quan tâm kí chủ, tương lai nếu như thăng cấp tới phiên bản 10.0, không phải lúc không có chuyện nó sẽ chạy đến tán gẫu với mình chứ?
Từ Khuyết không khỏi cười cười, lại có chút chờ mong tương lai hệ thống này thăng cấp sẽ có hình dáng gì.
- Ta thở dài là cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hài lòng từ đáy lòng.
Từ Khuyết trả lời hệ thống.
- Tại sao?
Hệ thống tiếp tục truy hỏi, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lẽo như trước, giống như máy móc.
Lúc này Từ Khuyết ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn lên không trung, cảm khái nói:
- Bởi vì nhân vô thập toàn. Chỉ cần là người, đều sẽ có khuyết điểm.
- Chuyện này thì có liên quan gì?
- Đương nhiên là có liên quan rồi. Lúc trước, ta vẫn luôn là nam thần hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức cô độc. Nhưng ta không muốn làm nam thần, làm nam thần quá mệt mỏi, ta chỉ muốn làm người bình thường, hiện tại ngươi rốt cục nói cho ta, hóa ra ta có khuyết điểm, nói rõ ta cũng là người, ngươi nói ta có thể không vui sao?
Từ Khuyết kích động nói.
-...
Hệ thống hoàm toàn yên tĩnh, cũng không đáp lại nữa.
Một lát sau, Từ Khuyết đấm vào ngực mình mấy quyền, trong miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, vô cùng "gian nan" xuất hiện trên mặt nước.
Hắn không sử dụng thượng cổ Sinh Tử Luân, thuần túy là sợ phim diễn không thật, lúc biến già lại lập tức biến trẻ, thực sự có chút đáng sợ.
Vì thế hắn thay đổi chiến thuật, dùng chiêu biến thành người bị thương nặng, nhưng vẫn kiên cường sống sót.
"Rầm!"
Bên trong hồ nước bọt nước bắn tung toé, bóng người Từ Khuyết từ từ nhô lên.
- Chí Tôn Bảo!
Tử Hà nhìn thấy hắn liền ngạc nhiên mừng rỡ hô lớn.
Điều này khiến nàng quá bất ngờ, trận pháp bị phá đã đủ khiến nàng chấn động không ngớt.
Nhưng nàng nghĩ rằng thiếu niên anh dũng thiện lương kia có lẽ đã chết đi, không nghĩ tới sau khi trận pháp bị phá vỡ, hắn vẫn còn sống.
Chuyện này đối với nàng mà nói chính là một kết cục hoàn mỹ khó có thể tưởng tượng.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt Tử Hà tiên tử hơi cứng lại, trong lòng giống như bị vật gì cứa vào.
Thiếu niên vốn tuấn lãng mà phiêu dật, trên mặt luôn mang theo nụ cười như ánh mặt trời, giờ khắc này trên mặt không còn chút máu, khóe miệng còn tràn máu tươi.
Hắn "gian nan" bước lên, hai chân run rẩy, nỗ lực thoi thóp thở.
Hiển nhiên hắn đã bị trọng thương.
Nhưng vết thương này hoàn toàn không đủ để đánh bại hắn, hắn vẫn kiên cường đứng thẳng, ánh mắt quét tới, sau đó trên gương mặtt tái nhợt kia nỗ lực nở ra nụ cười xán lạn như ánh mặt trời với nàng.
- Chí Tôn Bảo!
Tử Hà tiên tử nhẹ giọng kêu, không còn vẻ ngạc nhiên mừng rỡ như trước, chỉ còn lo lắng và cảm động.
- A... A Tử cô nương, ta... ta đã trở về.
Từ Khuyết vô cùng "gian nan" cười nói.
Hắn vẫn đang nỗ lực từng bước từng bước đi tới, mỗi một bước đều gian nan như vậy, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, không thể đứng dậy được nữa.
Mỗi một bước chân lúc hạ xuống đất đều khiến cho Tử Hà tiên tử xúc động.
Một thiếu niên mạnh mẽ biết bao.
Một thiếu niên anh dũng biết bao.
Cho dù cảnh giới của hắn chỉ có Kim Đan kỳ, nhưng phóng tầm mắt khắp thiên hạ, có ai có thể làm được như hắn chứ?
Hắn làm việc nghĩa chẳng chùn bước, đánh cược cả tính mạng để cứu một nữ tử xấu xí không hề thân thiết.
Đối mặt với tử vong vẫn không sợ hãi, trực tiếp nhảy thẳng xuốn biển, phá giải một toà trận pháp đáng sợ, sau đó kiên cường sống sót trở về.
Thời khắc này, hắn không phải chỉ là một người bị thương nặng, mà là một nam nhân với khí thế vương giả trở về.
Trong lòng Tử Hà tiên tử có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đời này nàng chưa từng gặp được người ưu tú như vậy, hơn nữa còn đồng ý vì mình mà đánh đổi mạng sống.
Nàng thậm chí cảm thấy, nếu nàng còn trẻ, có lẽ sẽ vì một thiếu niên ưu tú như thế mà động tâm.
Chỉ tiếc...
Haiz!
Trong lòng Tử Hà tiên tử khẽ thở dài.
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã già!
Ta cách quân thiên nhai, quân cách ta góc bể!
Chí Tôn Bảo, chúng ta cuối cùng vẫn là người của hai thế giới.
...
- A Tử cô nương, ta... phốc!
Từ Khuyết gian nan bước tới, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
- Chí Tôn Bảo!
Tử Hà tiên tử vừa hồi phục tinh thần, lấy lại bình tĩnh. Nhưng nhìn thấy Từ Khuyết ói máu, sắc mặt nhất thời thay đổi, vội vàng tiến lên, tay nhỏ lấy ra một viên đan dược màu xanh, trực tiếp đặt lên miệng Từ Khuyết, lo lắng nói:
- Nhanh ăn đan dược vào.
- Được, cảm ơn A Tử cô nương, ngươi quả thật là người tốt.
Từ Khuyết duy trì phong độ cười tươi, nuốt viên đan dược kia vào.
Đồng thời trong lòng lại đang thẹn thùng, mấy quyền hắn tự đánh có chút tàn nhẫn quá mức, lại thật sự bị thương rồi.
Ngụm máu này thật sự là không nhịn được mà phun ra.
Đây tuyệt đối có thể nói là ảnh đế trong ảnh đế.
Trong lòng Từ Khuyết âm thầm bội phục chính mình.
Nhưng sau khi ăn đan dược vào, hắn chưa kịp vận dụng chức năng tự động khôi phục của hệ thống, thương thế trong cơ thể đã lập tức khôi phục.
Từ Khuyết ngạc nhiên nhìn về phía Tử Hà tiên tử hỏi:
- A Tử cô nương, ngươi cho ta thần đan thần dược gì mà thương thế của ta lại khôi phục nhanh như vậy?
- Không phải, chỉ là một viên đan dược chữa thương phổ thông thôi.
Tử Hà tiên tử khẽ mỉm cười, từ tốn nói.
Mặc dù nàng nói như thế, nhưng Từ Khuyết rất rõ ràng, viên đan dược nàng vừa lấy ra nhất định không đơn giản. Tối thiểu cũng là đan được cấp bậc bát tinh, nếu không làm sao giúp hắn khôi phục thương thế lh như vậy.
- Chí Tôn Bảo, ngươi làm thế nào vậy, thế mà thật sự có thể phá giải trận pháp này.
Lúc này Tử Hà tiên tử nhìn Từ Khuyết, hiếu kỳ hỏi.
Từ Khuyết nở nụ cười, như trút được gánh nặng:
- Chỉ là gặp may mà thôi. Thực ra ngoại trừ trận pháp ta có hiểu sơ một ít, trên phương diện kỳ nghệ cũng có chút am hiểu. Khi nãy ta lấy bản thân làm quân cờ, tiến vào trong bàn cờ để trực tiếp đối kháng, nhưng không nghĩ ván cờ này lại nguy hiểm như vậy, khiến ta suýt nữa mất mạng nhiều lần. Lúc ấy, ta thậm chí cho rằng ta đang đấu với trời.
- Cuối cùng ngươi vẫn thắng.
Tử Hà tiên tử khẽ mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn kỹ Từ Khuyết, tán thưởng phát ra từ tận đáy lòng.
Chí ít đối với nàng mà nói, dù cho nàng không áp chế thực lực, cũng không phá được đại trận khủng bố này.
Lúc này, Từ Khuyết lại nhàn nhạt thở dài, ngửa đầu nhìn trời, thấp giọng nói:
- Haiz, chỉ có điều... thắng trời một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận