Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 859: Bổn Thiếu Chủ Quyết Rồi

Bốp bốp bốp bốp bốp...
Ở bên trong tiếng vỗ tay vang dội của đám người Thánh Hiền các, tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngác.
Hơn mười cô gái mặc áo trắng của Linh Tú Các từ lâu đã ngổn ngang trong gió.
Đám tán tu cũng tỏ vẻ dại ra.
Các cường giả của Đế Cung càng ngây ngốc tại chỗ, đầu óc mơ hồ.
CMN đây là tình huống như thế nào?
Vệ thiếu chủ như vậy cũng thôi đi, tại sao ngay cả những người khác của Thánh Hiền Cung cũng điên theo rồi?
Người ta chẳng qua chỉ là một tên Hợp Thể kỳ trẻ tuổi, tuy rằng thực lực mạnh mẽ một chút, thủ đoạn có nhiều chút, dáng dấp hơi đẹp trai chút, nhưng cũng không có lý do gì khiến các ngươi chịu nhục như vậy chứ?
Người ta liên tiếp tát hai cái lên trên mặt thiếu chủ của các ngươi, các ngươi vẫn vỗ tay nói tha thứ cho hắn?
Chờ đã, còn có Vệ công tử!
Ngươi đường đường chính là thiếu chủ của Thánh Hiền Cung, bọn họ đứng vỗ tay, ngươi còn cho bọn họ ánh mắt tán thưởng là có ý gì? Bây giờ người bị đánh chính là ngươi đấy.
- Đậu phộng, đám người Thánh Hiền Cung này bị điên hết rồi.
- Chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?
- Cảm giác như mặt trời mọc ở hướng tây vậy.
Rất nhiều người đều khó có thể tin, cảm thấy có chút không chân thực đối với chuyện hoang đường này, quả thực giống như là đang nằm mơ.
Dù sao cho tới nay, uy vọng và thế lực của Thánh Hiền Cung ở trên Huyền Chân đại lục căn bản không thể kém hơn Đế Cung.
Hơn nữa tác phong làm việc cũng rất bá đạo hung hăng, bên trong đều là đám người đọc sách, tài tử giai nhân khoe khoang tài hoa, do đó tạo thành một kết quả, đánh thì đánh không lại bọn họ, thậm chí giảng đạo lý đều giảng không hơn bọn họ, vì thế hầu như không ai dám trêu chọc vào một cái thế lực như thế.
Nhưng bây giờ một đám người như vậy, kể cả vị thiếu chủ kia, lại tùy ý để một tên tiểu tử Hợp Thể kỳ bắt nạt, hơn nữa vẫn kiên trì tha thứ cho hắn, việc này nếu như truyền đi sẽ doạ khóc bao nhiêu người đây?
- Hả...
Từ Khuyết vào lúc này cũng có chút há hốc mồm, rõ ràng chỉ cho một mình Vệ Tử Tuân đội mũ tha thứ, tại sao đám người Thánh Hiền Cung kia cũng hùa theo rồi?
Các ngươi nhiều người tha thứ cho ta như vậy, làm ta có chút sợ sệt nha, giống như ta đều đội nón xanh cho các ngươi vậy.
- Được rồi được rồi, đừng vỗ tay nữa, Tiểu Vệ à, nếu như ngươi thật sự tha thứ cho ta, vậy liền nói cho ta lai lịch của tấm lệnh bài này đi. Có phải là có quan hệ với Trương Thiên Đạo hay không?
Từ Khuyết xua tay ngăn tiếng vỗ tay, ánh mắt nhìn về phía Vệ Tử Tuân.
Vệ Tử Tuân lúc này đáp lại:
- Đạo hữu hiểu lầm rồi, tại hạ đương nhiên sẽ tha thứ cho ngươi, lệnh bài này không có quan hệ gì với Trương Thiên Đạo, mà là do tổ tiên ta từng đời truyền thừa xuống, có người nói là tìm được ở bên trong Đăng Tiên Lộ, giấu ở trên di cốt của một vị tiên nhân, cụ thể có tác dụng gì, đến nay chúng ta vẫn không biết rõ.
Đậu phộng!
Từ Khuyết hơi nhíu nhíu mày, vất vả nửa ngày hóa ra cái lệnh bài nát này không có liên quan với Trương Thiên Đạo?
Vậy thôi đi, vứt trong không gian trữ vật của hệ thống đợi đi.
Hắn thu hồi lệnh bài lại, hỏi lần nữa:
- Quả trứng màu vàng bên trong da thú là như thế nào? Còn có Phá Không Phù của Trương Thiên Đạo đâu, tìm đã được chưa?
Vệ Tử Tuân tiếp tục khách khí trả lời, kết quả đáp án khiến cho Từ Khuyết suýt chút nữa muốn phun một ngụm nước bọt giết chết bọn họ.
Hoá ra đám người kia đi vào sơn động hơn nửa ngày, cũng mới chỉ ở khu vực bên ngoài mà thôi, căn bản không dám thâm nhập sâu thêm, đừng nói là Phá Không Phù, bọn họ ngay cả Trương Thiên Đạo bị vây ở nơi nào cũng không biết.
Còn có quả trứng màu vàng này, chỉ là bởi vì nhìn thấy Phệ Thiên Ma Văn bị quả trứng màu vàng này hấp dẫn cho nên y mới động thủ đoạt lại.
Cho nên mới gây ra chuyện vừa rồi, tạo thành một đám Phệ Thiên Ma Văn truy sát bọn họ, thậm chí còn có một đạo hồng quang quỷ dị lao ra, chỉ có điều hồng quang sau khi bị Từ Khuyết đánh bay cũng đã biến mất không còn tăm hơi, ai cũng không rõ ràng đó là vật gì.
- Địa đồ và văn tự trên tấm da thú này, hẳn là không hoàn chỉnh đúng không?
Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía Vệ Tử Tuân, cười nhạt hỏi.
Hắn biết Thánh Hiền Cung phân tán những bản vẽ này ra ngoài, không thể không có một chút xíu cải biến, tuyệt đối sẽ ẩn giấu một ít tin tức mấu chốt.
Mà những tin tức mấu chốt này có lẽ sẽ quyết định bọn họ có thể tìm được vị trí Trương Thiên Đạo hay không.
Vệ Tử Tuân gật đầu:
- Không sai, kỳ thực cái bản đồ da thú này đã bị cải biến qua, đây mới là bản hoàn chỉnh nguyên kiện.
Nói xong, y từ trong lòng lấy ra một cái túi da cũ nát, đưa về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết một tay tiếp nhận, con ngươi không khỏi hơi híp lại.
Không ngờ thứ này lại là một tấm da người.
Hắn mở tấm da người ra, tin tức địa đồ bên trên quả nhiên càng thêm tỉ mỉ, con đường trực tiếp chỉ về trong hang núi, mãi cho đến vị trí chỗ ở của Trương Thiên Đạo.
Đồng thời, những văn tự ở bên cạnh kia cũng nhiều hơn, miêu tả sự tình càng thêm tỉ mỉ.
Chỉ là tin tức liên quan tới Phá Không Phù vẫn không có nhiều, rải rác vài nét bút nói sơ qua, nhưng trên thực tế, chỉ dựa vào ba chữ "Phá Không Phù", không cần giới thiệu nhiều, cũng đủ để hấp dẫn vô số người tranh nhau chạy tới.
- Xem ra vẫn phải tự mình tiến vào bên trong một chuyến.
Sau khi Từ Khuyết suy nghĩ một lúc liền quyết định đi vào sơn động.
Dù sao phiền phức của Phệ Thiên Ma Văn đều đã giải quyết, nguy hiểm còn lại, đại khái cũng chỉ còn sót lại một ít trận pháp, nhưng vì Phá Không Phù, chút ấy nguy hiểm đáng để hắn mạo hiểm.
- Chư vị, muốn đi vào tìm tòi hư thực, trước tiên giao túi Linh Thú trên người các ngươi ra đây, chỉ cần ai nộp lên túi Linh Thú, ta liền đưa các ngươi vào trong hang núi.
Từ Khuyết nhìn về phía mọi người, cười nhạt nói.
Trong trận pháp này có hơn một triệu con Phệ Thiên Ma Văn, chí ít cần hơn trăm cái túi Linh Thú mới có thể bắt hết.
Từ Khuyết ở bên trong mấy cái nhẫn trữ vật của Vệ Tử Tuân tìm tới mười mấy cái túi Linh Thú, nhưng hiển nhiên còn chưa đủ dùng, vì thế cần quay sang hỏi những người khác, dù sao thứ này ở bên trong hệ thống thương thành còn chưa bán ra.
- Đạo hữu, chúng ta nơi này vừa vặn có mấy cái túi Linh Thú.
Bên trong đám tán tu kia, lập tức có người đi ra, lấy ra mấy cái túi Linh Thú đưa lên phía trước.
Đám nữ tử Linh Tú Các lại có chút lúng túng.
Nữ tử cao gầy chần chờ một lúc, có chút ngượng ngùng nói:
- Đạo hữu, Linh Tú Các chúng ta không quen nuôi dưỡng linh thú, vì thế không có túi Linh Thú, chẳng biết có được dùng những vật khác thay thế hay không?
Từ Khuyết khoát tay nói:
- Không cần, Linh Tú Các đều là tiểu tiên nữ, cái gì cũng không cần cho, chờ một lúc trực tiếp theo ta đi vào.
Chúng nữ của Linh Tú Các vừa nghe thấy thế, trên mặt lập tức đều lộ ra vẻ vui mừng.
- Đa tạ đạo hữu.
Nữ tử cao gầy cũng vội vàng chắp tay nói lời cảm ơn.
Nhưng trong lòng các nàng đều rất rõ ràng, Từ Khuyết làm như thế, kỳ thực đều là xem ở trên mặt Nữ Đế.
Sau đó, ở dưới mệnh lệnh của Vệ Tử Tuân, Thánh Hiền Cung bên kia cũng cống nạp ra mười mấy cái túi Linh Thú, người của Đế Cung không cần Khương Hồng Nhan mở miệng, đều giao túi Linh Thú ra.
Bọn họ biết Từ Khuyết muốn dùng những túi Linh Thú này đi bắt Phệ Thiên Ma Văn, vì thế cũng đều rất tình nguyện giao ra, dù sao nếu như không giải quyết được đám Phệ Thiên Ma Văn kia, bọn họ không có cách nào đi vào trong sơn động, chuyến đi này chẳng khác nào đến không.
Cuối cùng, hơn trăm cái túi Linh Thú tập hợp lại, Từ Khuyết xịt nước hoa đuổi muỗi lên người, lần nữa bước vào trong trận pháp, một lần trực tiếp thu hơn triệu con Phệ Thiên Ma Văn.
Cho dù mọi người sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng thấy hoảng sợ không thôi.
Người của Thánh Hiền Cung và Đế Cung có chút đỏ mắt.
Nếu có thể lấy được nước hoa ở trên người tên kia, không cần khống chế Phệ Thiên Ma Văn, chỉ cần tùy tiện thả ra mấy trăm ngàn con liền đủ để hủy thiên diệt địa rồi.
- Được rồi, lần này lương thực trong nửa năm tới của Tạc Thiên Bang ta không cần phải lo nữa, đều ăn Phệ Thiên Ma Văn chiên giòn.
Lúc này, Từ Khuyết lộ vẻ mừng rỡ cười to nói.
Trên mặt mọi người lập tức co giật.
Mẹ nó chứ, suýt chút nữa đã quên.
Cái tên này bắt Phệ Thiên Ma Văn không phải là muốn hủy thiên diệt địa, mà là muốn bắt về ăn, thật CMN trâu bò tới nổ trời.
- Được rồi, các vị theo ta vào động, Tiểu Vệ, ngươi mang theo người của ngươi đi ở phía trước, phụ trách gỡ mìn, ừm, gỡ mìn chính là để cho các ngươi ở phía trước làm tốt thí, gặp phải nguy hiểm gì là có các ngươi chống đỡ, ta mới sẽ không gặp nguy hiểm. Mau mau, đừng lề mà lề mề nữa nữa.
Từ Khuyết nói xong, còn nhấc chân đá vào cái mông của Vệ Tử Tuân, đá y lên phía trước nhất.
Làm con tốt thí?
Sắc mặt của mọi người lần nữa biến đổi, kể cả đám người Thánh Hiền Cung đều nhìn về phía Vệ Tử Tuân, thầm nói lần này ngươi còn muốn nhịn sao?
- Nhìn ta làm gì?
Vệ Tử Tuân lúc này sầm mặt lại, căm tức nhìn các cường giả Thánh Hiền Cung, lạnh giọng quát lên:
- Đương nhiên là tha thứ cho hắn rồi. Các ngươi còn không mau chạy tới đây, theo bổn thiếu chủ cùng đi vào gỡ mìn? Con tốt thí này, bổn thiếu chủ nhất định phải làm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận