Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1405: Biến Thành Tro Bụi

Giờ phút này, toàn trường là một mảnh vắng lặng.
Một bộ thao tác đầy đủ này của Đoạn Cửu Đức khiến cho mọi người Tạc Thiên Bang ở đây không khỏi kính phục, thầm than thật không hổ là một thành viên bên trong tổ hợp Khuyết Đức Cẩu.
Trăm vạn đại quân Hải tộc, cũng tập thể ngơ ngác.
Hoàn toàn không nghĩ tới, thống soái đại nhân vô cùng mạnh mẽ trong mắt bọn họ, cao cao tại thượng, lại bị một ông lão đánh cho chật vật như vậy, một bộ chiêu thức đầy đủ không biết xấu hổ này đánh xuống, quả thực để cho bọn họ tê cả da đầu, dưới khố mát lạnh.
"Hống!"
Lúc này, một tiếng gào thét đinh tai nhức óc, vang vọng xung quanh.
- Ngươi muốn chết!
Thống soái giáp vàng Hải tộc, từ bên trong cát đá vọt ra, cả người bộc phát ra một luồng sát khí bàng bạc, hạ thân còn đang chảy máu tươi, trực tiếp mãnh liệt nhằm tới phía Đoạn Cửu Đức.
- Đậu phộng!
Đoạn Cửu Đức kinh ngạc thốt lên một tiếng, mặt biến sắc, vội bấm ra một tấm phù lục, quăng về phía trước, đồng thời nhanh chóng lùi lại.
Thời điểm như thế này y cũng không dám bất cẩn, nói cho cùng y cũng chỉ là một Địa Tiên cảnh, căn bản không thể cứng rắn chống đỡ một vị cường giả Thiên Tiên cảnh đỉnh phong, đây có khác gì với việc lấy trứng chọi đá đâu.
- Hừ, giun dế, ngươi có thể trốn đến nơi nào?
Thống soái giáp vàng hừ lạnh một tiếng, trường mâu trong tay hừng hực, lóng lánh lên một mảnh ánh sáng, tràn ngập giữa không trung, bao phủ lên một luồng sóng khí vô hình, nổ ra bốn phía.
Trong nháy mắt toàn bộ hư không vào đúng lúc này trở nên vặn vẹo, thậm chí xuất hiện nứt toác.
Đoạn Cửu Đức đứng mũi chịu sào, cả người bị quét ngang ra, đập ầm ầm lên trên mặt đất, trong miệng ho ra một vòi máu tươi, đầu vang lên ong ong, bị trọng thương tại chỗ.
Bang chúng Tạc Thiên Bang còn lại, kể cả Bát Đầu Xà cùng Liễu Tĩnh Ngưng ở bên trong, cũng bị sóng khí lan đến, đều bị quét về phía mặt đất, hoàn toàn là cục diện bị nghiền ép.
Dù sao chênh lệch thực lực của hai bên xác thực là quá to lớn, khoảng cách lại khó có thể tương đồng.
- Ta nói rồi, các ngươi ở trong mắt ta, giống như giun dế vậy, nhẹ nhàng dùng sức liền có thể ép chết các ngươi, vì thế. . . các ngươi có dũng khí gì, dám ở trước mặt ta làm càn?
Thống soái giáp vàng trôi nổi giữa trời, hai tay chắp sau lưng, lộ ra vẻ âm hàn nhìn xuống bọn Đoạn Cửu Đức.
Đoạn Cửu Đức lại tỏ vẻ nén cười, gian nan giơ tay lên, chỉ về thống soái giáp vàng nói:
- Ngu ngốc, tiểu đệ của ngươi còn đang chảy máu kìa, trước tiên cầm máu lại rồi hãy nói dọa, nếu không lão đầu ta sẽ cười chết mất.
- Ngươi muốn chết!
Trong nháy mắt thống soái giáp vàng tức giận, gầm lên một tiếng dữ dội, trường mâu trong tay liền trực tiếp ném về Đoạn Cửu Đức.
Y bị Đoạn Cửu Đức đánh lén, nguyên bản cũng đã sắp tức tới nổ tung, bây giờ Đoạn Cửu Đức còn tiếp tục khiêu khích, khiến cho y không còn muốn nhịn để đi dằn vặt Đoạn Cửu Đức nữa, chỉ muốn trực tiếp giết chết Đoạn Cửu Đức.
Ầm!
Trường mâu xuyên qua hư không, vượt qua tốc độ âm thanh, mang theo tiếng vang như sấm sét cùng với sát khí khủng bố, trực tiếp lao về phía đầu Đoạn Cửu Đức.
- CMN, chẳng lẽ lão đầu ta thật sự thất thủ? Đã nói là quẻ tốt nhất rồi mà?
Đoạn Cửu Đức lộ ra vẻ khổ sở nói, giờ phút này có thương tích trên người, thêm vào tốc độ của thanh trường thương kia cực nhanh, thả ra sát khí trấn áp cả người y ở tại chỗ, đã không có cách nào chạy trốn.
"Ầm!"
Đúng lúc này, một vệt sáng ngang trời lóe lên, trực tiếp đánh bay thanh trường mâu kia.
Trong nháy mắt cả thanh trường mâu nổ tung trên không trung, hóa thành tro tàn, theo gió mà tan ra.
- Cái gì?
Thống soái giáp vàng cả kinh, sắc mặt kịch biến.
Một màn bất thình lình này, làm cho tất cả mọi người ở đây choáng váng.
Chỉ có Đoạn Cửu Đức trước hết phản ứng lại, trở về từ cõi chết, kích động đến lớn tiếng kêu gào:
- Tiên sư nó, tiểu tử kia rốt cục đến rồi!
- Cái gì? Là Khuyết ca sao?
Bát Đầu Xà sau khi ngây người, cũng ngạc nhiên mừng rỡ nhìn xung quanh.
Trên mặt Liễu Tĩnh Ngưng cũng lộ ra mừng rỡ, quét hướng bốn phía, tìm kiếm bóng dáng Từ Khuyết.
Nhưng mà, bốn phía ngoại trừ bọn họ, lại không có một bóng người.
Điều này làm cho mấy người đều có chút kinh ngạc.
- Ồ, người đâu? Khuyết ca, ngươi mau ra đây, đừng đùa nữa.
Bát Đầu Xà la lớn.
- Tiểu tử, mau chạy ra đây đi! Lão đầu ta sắp bị đánh cho tàn phế rồi!
Đoạn Cửu Đức cũng hô lên.
- Ngươi gọi ai là tiểu tử?
Đột nhiên, một đạo thanh âm cực kỳ lạnh lẽo vang lên.
Đoạn Cửu Đức đột nhiên ngẩn ra, lập tức toàn thân sững lại ở tại chỗ, tỏ vẻ kinh sợ cùng khó có thể tin, run giọng nói:
- Sư. . . Sư tôn?
Vèo!
Một trận gió nhẹ thổi qua, bên cạnh Đoạn Cửu Đức, bất thình lình thêm ra một bóng người xinh đẹp.
Đạo bào rộng rãi, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ, một đầu tóc đen buộc lên, đón gió nhẹ nhàng tung bay, chính là sư tôn của Đoạn Cửu Đức, Tử Hà tiên tử.
Trong nháy mắt mọi người đều sợ hết hồn, tỏ vẻ sợ hãi.
Vị đạo cô xinh đẹp này, lại xuất hiện không một tiếng động như vậy, không khỏi cũng quá khủng bố đi.
Mà nhận thức Tử Hà tiên tử ở đây cũng không có nhiều người, ngoại trừ Đoạn Cửu Đức, cũng chỉ còn lại Liễu Tĩnh Ngưng biết được thân phận của nàng, giờ phút này cũng ngây ngốc tại chỗ.
Những người còn lại tỏ vẻ kinh hãi, đặc biệt sau khi nghe được xưng hô của Đoạn Cửu Đức đối với Tử Hà tiên tử, đều há hốc mồm.
Đoạn trưởng lão cực kỳ hèn mọn này, vẫn còn có một sư tôn tinh tuyệt thiên hạ như vậy?
- A, sư phụ, Tiểu Đoạn rất nhớ ngài, cảm tạ ân cứu mạng của ngài, Tiểu Đoạn sẽ cả đời không quên!
Cùng lúc đó, Đoạn Cửu Đức đã lệ rơi đầy mặt, tan nát cõi lòng gào khóc lên, vẻ mặt đó muốn có bao nhiêu giả tạo thì có bấy nhiêu, không nhìn ra có chút kích động cùng vui sướng nào, hầu như tất cả đều là tâm tình sợ sệt.
- Thì ra trong mắt ngươi còn có người sư phụ là ta? Không phải là ngươi đã vào Tạc Thiên Bang rồi sao?
Tử Hà tiên tử mặt như băng sương, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đoạn Cửu Đức.
- Sư phụ, đây là hiểu lầm thôi, Tiểu Đoạn sống là người của Uy Vũ Tông, chết là quỷ của Uy Vũ Tông, còn việc gia nhập Tạc Thiên Bang, Tiểu Đoạn cũng là bị bức ép mà, là tiểu tử Từ Khuyết kia lấy đao gác ở trên cổ ta, bắt buộc ta gia nhập.
Đoạn Cửu Đức lớn tiếng kêu oan, đều khóc đến nước mũi chảy ra.
Trong nháy mắt mọi người ở đây đều ném cho y ánh mắt xem thường, tỏ vẻ không biết nói gì.
Nhưng lấy tác phong ngày xưa của Đoạn Cửu Đức, mọi người trên căn bản cũng đã quen, bây giờ y nói ra loại lời vô sỉ này, uh, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng bây giờ, Đoạn Cửu Đức là thật sự sợ.
Sư tôn mình là ai, y rất rõ ràng, nàng là người vô cùng coi trọng tông quy, tuyệt đối là một một vị nghiêm khắc đến mức làm người ta phát sợ.
Hơn nữa y cũng rất rõ ràng, thì ra một quẻ tượng tốt nhất này cũng không hề tính sai, chỉ là y đoán sai kết cục, nguyên nhân quẻ tượng tốt nhất không phải là Từ Khuyết, mà là sư tôn của y, Tử Hà tiên tử.
- Ngươi. . . ngươi là người phương nào?
Lúc này, thống soái giáp vàng Hải tộc đã tỏ vẻ kiêng kỵ nhìn về phía Tử Hà tiên tử hỏi, âm thanh có chút run rẩy, mang theo một ít sợ hãi.
Một vị có thể không một tiếng động nào xuất hiện ở đây như vậy, thậm chí có thể một chiêu đánh nát thanh trường mâu pháp khí kia của y, thực lực cảnh giới tuyệt đối ở bên trên y.
- Làm càn, sư tôn ta là ai, các ngươi há có tư cách hỏi?
Đoạn Cửu Đức lập tức lên tiếng quát lên, nắm lấy tất cả cơ hội có thể nịnh hót.
Tử Hà tiên tử thì lại nhàn nhạt quét qua đám Hải tộc một cái, bất kể là trăm vạn đại quân Hải tộc kia, hay là mấy vị tướng lĩnh thống soái của Hải tộc, đều bị nàng không thèm nhìn.
Ánh mắt của nàng, rơi vào trên người cự quy Hải tộc cùng với Mạc Quân Thần còn triền đấu trên không trung xa xa, sau đó lại lập tức mất đi hứng thú.
- Nơi đây không phải là chỗ các ngươi nên đến, về hải vực của các ngươi đi.
Tử Hà tiên tử mở miệng, hướng con cự quy Hải tộc kia lạnh nhạt nói.
- Ai đó?
Con cự quy này sợ hết hồn, trong lúc bất ngờ bị tập trung vào, càng không nhịn được có loại cảm giác lạnh cả sống lưng.
Sau đó, nó cấp tốc phát hiện sự tồn tại của Tử Hà tiên tử, trầm giọng nói ra:
- Đạo hữu, chúng ta chỉ là tới đón tiếp tổ tiên, mong rằng ngươi đừng quản việc không đâu, bằng không sau khi tổ tiên của tộc ta đi ra, chính là hai tộc chúng ta sinh tử giao phong.
Tử Hà tiên tử không có trả lời lại.
Nàng chậm rãi giơ tay lên, tay áo bào rộng rãi lướt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn non nớt, cách không hướng về đại quân trăm vạn Hải tộc kia vung lên.
"Ầm!"
Trong giây lát, hư không bị xé rách ra một lỗ hổng to lớn, một luồng lực hút cuồng bạo từ bên trong tuôn ra, hư không phong bạo dày đặc như mưa, hóa thành một trận bão táp đao phong, trong nháy mắt bao trùm đại quân trăm vạn Hải tộc.
Tiếp đó ánh sáng màu đen lóe lên, lỗ hổng hư không khép kín, trong nháy mắt không trung khôi phục bình tĩnh.
Toàn bộ quá trình, vẻn vẹn chỉ là trong chớp mắt, tất cả đại quân trăm vạn Hải tộc đều tan thành mây khói, hóa thành một đám bụi lớn, từ không trung chậm rãi bay xuống.
Thậm chí ngay cả mấy vị tướng lĩnh Hải tộc Địa Tiên cảnh kia, cùng với thống soái giáp vàng Thiên Tiên cảnh, cũng theo đại quân trăm vạn Hải tộc biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này, toàn trường rơi vào vắng lặng một cách chết chóc.
Liền ngay cả con hải quy trên không trung kia cũng bị dọa sợ tại chỗ, lộ ra vẻ sợ hãi, khó có thể tin.
- Chuyện này. . .
Đoạn Cửu Đức cũng há to miệng, suýt nữa đã làm rớt cằm xuống mặt đất.
Trong nháy mắt, đại quân trăm vạn Hải tộc đã biến thành tro bụi.
Ngăn ngắn mười mấy năm, sư tôn lão nhân gia nàng, đã trở nên cường đại như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận